Ngoài Khuê Phong Thành.
Lý Nhiên rất hoang mang.
- Dịch đạo trưởng, sao ngươi lại muốn đưa ta về nữa thế?
- Khụ khụ.
Dịch Thanh Lam hắng giọng.
- Dù sao thì ngươi cũng đi cùng bần đạo, đương nhiên là có nghĩa vụ đưa ngươi về rồi. Đường về xa xôi như vậy, nhỡ đâu gặp nguy hiểm gì thì sao?
Lý Nhiên thấy cạn lời, nói.
- Vậy lúc ngươi lôi ta ra ngoài thì suy nghĩ lúc đó của ngươi là gì?
Có nét gượng gạo hiện lên trên mặt Dịch Thanh Lam.
- Khi đó quả thực là do bần đạo bồng bột, hơn nữa, không phải vì ngươi không chịu ngoan ngoãn sao?
Hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy, có nét căm hận trong mắt nàng ta.
- Quả nhiên là yêu nữ của Hợp Hoan Tông, vậy mà nàng ta lại dám ăn mặc không chỉnh tề trước mặt Lý Nhiên, đúng là làm tổn hại đến thuần phong mỹ tục.
- Còn cả Linh Châu đó nữa…
Khi nàng ta nhìn thấy Tần Như Yên lần đầu đã nhận ra thể chất của nàng ta vô cùng đặc biệt.
Tố Nữ Lưu Ly Thể.
Đây là thể chất Song Tu chuyện vô cùng hiếm gặp, tu vi tăng lên là Cực Xá Chi Khí cũng sẽ tăng lên, được nuôi dưỡng, trở thành Cực m Bảo Châu.
Bảo Châu này không có tác dụng gì với một mình người đó cả, thế nhưng lại có tác dụng thần kỳ với đạo lữ.
Chỉ là cách lấy được nó...
Mặt Dịch Thanh Lam đỏ ửng lên.
- Đúng là hỏng cả thuần phong mỹ tục!
Lý Nhiên nhìn đạo cô đang im lặng mà thở dài.
- Ta còn tưởng Dịch đạo trưởng giận ta rồi cơ, không thèm để ý đến ta nữa chứ.
Lý Nhiên lắc lắc đầu, cười nói.
- Ta biết Dịch đạo trưởng khẩu xà tâm phật thôi, tuy rằng trông rất lạnh lùng nhưng mà thực ra lại dịu dàng vô cùng.
Dịch Thanh Lam.
- …
Mặt nàng ta có vẻ hơi hoảng loạn.
- Dịu, dịu dàng? Ngươi đang nói linh tinh gì thế?
Cái con người này, bị làm sao vậy? Rõ ràng tính cách nàng ta rất lạnh lùng, cổ hủ, đến cả trưởng lão cùng tông môn cũng không chịu được, thế nhưng trong mắt hắn, nàng ta lại là người vừa dịu dàng vừa đáng yêu sao?
Ngươi nói điêu đấy đúng không?
Lý Nhiên lắc đầu.
- Ta không nói láo đâu, tuy Dịch đạo trưởng không nói nhưng thực ra ngươi rất chiếu cố ta, ta đều rõ cả mà.
Đối phương đã giải thích cho hắn trước mặt Thịnh Diệp, cố gắng loại bỏ những lời dị nghị để hắn được ở lại Bạch Vân Sơn, còn cả chuyện đến tìm Liễu Tầm Hoan để tính sổ nữa…
Vị đạo cô này đã âm thầm làm rất nhiều điều cho hắn.
Lý Nhiên không thể hiện ra ngoài điều gì cả thế nhưng hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Khóe môi Dịch Thanh Lam cong lên, nàng ta thấy rất ấm áp.
- Xem ra tên này… cũng không phải là người không có lương tâm.
Nàng ta quay đầu qua, nhẹ nhàng nói.
- Không phải Lý Thánh Tử nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với bần đạo, không nợ nần gì nhau nữa sao?
Lý Nhiên đi đến trước mặt nàng ta, nghiêm túc nói.
- Những lời ta nói ban nãy là do giận quá thôi, thực ra ta không muốn đoạn tuyệt quan hệ với Dịch đạo trưởng một chút nào cả.
Nhìn vào ánh mắt chân thành của hắn, tim Dịch Thanh Lam tự dưng đập rất nhanh.
- Người nói muốn đoạn tuyệt quan hệ là ngươi, người nói đó là những lời lúc tức giận thôi cũng là ngươi, ngươi có coi bần đạo ra cái gì không?
- Người thân thiết.
- Hả?
Hai má Dịch Thanh Lam ửng hồng lên, lắp bắp.
- Người, người thân thiết?
Lý Nhiên giơ cổ tay của mình ra, để lộ ra dây tơ hồng trên cổ tay mình.
- Sợi tơ hồng này ta cũng không biết nó có lai lịch thế nào, thế nhưng nếu đến cả ngươi cũng không tháo ra được, vậy thì chắc là sẽ bị buộc lại với nhau mãi mãi thôi.
- tri giác của chúng ta có sự cộng hưởng, thần hồn kết nối với nhau, chắc đây có thể coi là quan hệ gần gũi nhất trên đời rồi nhỉ?
- Nếu không có gì bất ngờ thì trong những năm tháng dài đằng đẵng tiếp theo, vận mệnh của chúng ta sẽ bị buộc lại với nhau đấy.
- Tuy rằng lần đó bị trói buộc lại với nhau chỉ là vô tình thôi nhưng nếu cho ta chọn lịa một lần nữa thì ta vẫn sẽ đưa sợi tơ hồng này cho ngươi.
- Ta, hoàn toàn tin tưởng Dịch đạo trưởng.
Dịch Thanh Lam ngơ ra.
- Nếu chọn lại một lần nữa thì vẫn sẽ đưa cho bần đạo?
Vậy nếu như nàng ta sẽ lại nắm lấy sợi dây đó một lần nữa thì sao?
Cứ như mặt hồ tĩnh lặng đã bị phá vỡ, có gì đó dấy lên trong ánh mắt nàng, mãi mà không bình thường lại được.
Cũng không biết nàng ta đang nghĩ đến điều gì, màu hồng nhạt như đang lan ra trên gương mặt ấy, khiến người ta mê đắm như ánh tà chiều trên tuyết vậy.
Lúc này, Lý Nhiên lên tiếng.
- Dịch đạo trưởng, tai ngươi đỏ rồi.
- Hả?
Dịch Thanh Lam hoàn hồn lại, vội vàng che tai lại.
- Bần, bần đạo đang vận công đấy.
- Ò.
Nhìn nàng ta hoảng loạn như vậy, Lý Nhiên không nhịn được, nói.
- Dịch đạo trưởng đúng là đáng yêu thật đấy.
Dịch Thanh Lam bực bội giậm chân.
- Im đi, không được nói nữa.
- Uỳnh!
Cùng với tiếng giậm chân đó, mặt đất rung chuyển, vết nứt nhìn như mạng nhện đó lan ra từ dưới chân nàng ta, đất đá tung tóe khắp nơi, cứ như có cả mười con rồng đang chuẩn bị xoay mình vậy.
Đến cả Khuê Phong Thành ở chỗ xa cũng có những tiếng hét kinh hoàng.
Cư dân trong thành đều tưởng có động đất.
Lý Nhiên nuốt nước bọn, nếu cú đó mà giẫm thẳng lên người hắn thì…
Hắn bất giác run lên, đưa tay lên che miệng, troogn vừa yếu đuối vừa đáng thương.
Dịch Thanh Lam bình tĩnh lại một chút, ánh mắt nàng ta có vẻ hơi trốn tránh.
- Đi thôi, bần đạo đưa ngươi về.
- Được.
Lý Nhiên im lặng, ôm lấy cánh tay nàng ta.
Dịch Thanh Lam run lên một cái, phần màu đỏ hồng vẫn chưa kịp biến mất thì đã lại xuất hiện một lần nữa rồi.
- Cái tên khỉ gió này, ngươi ôm bần đạo làm cái gì?
Mặt Lý Nhiên hết sức nghiêm túc, nói.
- Ta sợ ngươi lại ném ta về.
Tuy rằng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng đâu nhưng mà ngã đau lắm.
Dịch Thanh Lam quay đầu qua, hạ giọng xuống.
- Ngươi bỏ tay ra thì bần đạo sẽ không ném ngươi nữa.
- Ngươi đảm bảo chứ?
- Bần đạo đảm bảo.
Lý Nhiên bỏ tay nàng ta ra, cẩn thận từng chút một.
- Vậy chúng ta đi thôi.
Dịch Thanh Lam lườm hắn một cái rồi bật dậy.
Lý Nhiên cũng bay lên theo.
Hai bóng người màu trắng đi giữa bầu trời đêm.
Khoảng một nén hương sau đó, Lý Nhiên nhìn Dịch Thanh Lam đang bay bên cạnh mình, mặt ngơ ngác vô cùng.
- Dịch đạo trưởng, ta nhớ ngươi có thể sử dụng Hoành Độ Hư Không mà, sao chúng ta không dùng chiêu đó để về?
Hôm trước, khi hắn đang ở Thiên Xu Viện, Dịch Thanh Lam chỉ bước có một bước thôi mà đã đi được từ Bắc Địa đến Bạch Vân rồi. Lúc đi về cũng phải làm vậy mới đúng chứ.
Dịch Thanh Lam nói một cách rất nghiêm chỉnh.
- Ngươi tưởng Hoành Độ dễ dàng vậy sao? Chiêu này chỉ được sử dụng một ngày một lần thôi, dùng một ngày là phải nghỉ mất ba ngày.
- Bần đạo đi từ Bạch Vân đến Khuê Phong Thành đã sử dụng một lần rồi, trong ba ngày tới chỉ có thể ngoan ngoãn mà bay thôi.
Lý Nhiên gãi đầu.
- Vậy mà lại phức tạp thế… nhưng mà ngươi bay chậm quá đi mất ấy?
Đạo cô cứ bình tĩnh bay bên cạnh hắn, giữ tốc độ y như hắn.
Dịch Thanh Lam có vẻ hơi ngượng.
Tối nên không nhìn được rõ lắm, bần đạo cũng phải bay cẩn thận.
Lý Nhiên.
- …
Hắn nhìn đối phương, cố nhịn cười.
Vị đạo cô này coi hắn là thằng ngốc hả? Mắt Dịch Thanh Lam cứ chớp chớp, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cũng không biết tại sao, nàng ta muốn đưa Lý Nhiên về càng nhanh càng tốt.
- Được rồi, dù sao cũng không phải vội, hay là dừng lại nghỉ một chút đi.
Lý Nhiên hất tay một cái, có tiếng kêu vang lên, Long Liễn Loan Giá xuất hiện.
Sáu con tuấn mã có cánh bay đến, đằng ssau đó là một cỗ kiệu có khắc hình rồng, phượng, trông xa xỉ vô cùng.
Hắn bay vào bên trong chiếc kiệu vàng. Dịch Thanh Lam ngơ ra.
- Phi Hành Pháp Bảo? Hơn nữa nhìn thôi đã thấy cấp bậc của nó không thấp rồi.
Sau đó, nàng ta lắc đầu cười khổ. Sao trên người người này cái gì cũng có hết vậy? Quả nhiên là một tên ăn chơi trác táng, chỉ thích hưởng thụ.
Lúc này, Lý Nhiên kéo rèm cửa sổ ra nói.
- Dịch đạo trưởng, sắc trời đã tối rồi, vào nghỉ ngơi chút đi.
- Hả?
Dịch Thanh Lam có hơi do dự.
- Chuyện này… không được ổn lắm đâu.
Cô nam quả nữ, sao có thể ngồi cùng một chiếc kiệu được? Lý Nhiên lắc đầu.
- Nơi này không có ai cả, hơn nữa ta còn từng ngủ trong phòng ngươi nữa, có gì mà không ổn?
- Lại nói linh tinh rồi đấy.
Dịch Thanh Lam lườm hắn một cái.
Nàng ta do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định bay về phía chiếc kiệu vàng.
- Không phải chỉ là một chiếc kiệu thôi sao, bần đạo sợ cái gì chứ?
Dừng lại trước kiệu, nàng ta hít thật sâu, đẩy cửa kiệu ra, đi vào. Không gian trong kiệu rất lớn, đồ trang trí cũng rất xa hoa, đường hoàng.
Bên trong không chỉ có giường mà còn cả bàn ghế, ghế đẩu và cả một bộ đồ để uống trà, nước trà đã được chuẩn bị trước. Nó tỏa ra hương thơm nhè nhẹ. Lý Nhiên đang ngồi trên ghế rót trà.
Thấy Dịch Thanh Lam đi vào, hắn cười nói.
- Dịch đạo trưởng mời ngồi, đừng khách sáo nhé.
Dịch Thanh Lam ngồi ở phía đối diện, có chút dè dặt. Lý Nhiên rót một ly trà, đặt ở phía trước nàng ta.
- Trà này tuy không phải trà tiên nhưng cũng uống được, Dịch đạo trưởng nếm thử xem.
- Không sao cả, bần đạo không quá cầu kỳ về chuyện này.
Dịch Thanh Lam nâng chén trà lên, tấm màn che mặt tự động được đẩy ra, để lộ ra chiếc càm và đôi môi xinh đẹp.
Lý Nhiên như nhớ ra điều gì đó, hỏi.
- Đúng rồi, ta còn nhớ còn có một chiếc giường nữa được đặt trong phòng Dịch đạo trưởng.
- Khụ, khụ khụ khụ.
Dịch Thanh Lam phun cả ngụm trà ra, mặt đỏ bừng lên, ho sặc sụa.
Lý Nhiên.
- …?