Tần Như Yên sợ run cả người.
Bỗng nhiên lại xảy ra chuyện gì thế này?
Hình như ta không có đắc tội với vị Dịch đạo trưởng này cơ mà?
Dịch Thanh Lam lặng lẽ nhìn nàng ta.
Đôi con ngươi lạnh lùng mà bình tĩnh thế nhưng nó lại ẩn chứa uy áp không cho kẻ nào kháng cự.
Tần Như Yên chỉ cảm thấy trái tim của mình dường như đang bị một bàn tay to lớn siết chặt, sắc mặt nàng ta trở nên tái nhợt và hô hấp cũng ngày càng khó khăn.
Bỗng dưng lúc này Lý Nhiên lại đứng lên, hắn chặn lại ánh mắt của Dịch Thanh Lam.
Hắn cười nói.
- Dịch đạo trưởng à, ngươi đừng hù dọa Tần Thánh Nữ nữa đi, việc này không liên quan đến nàng ta.
Ánh mắt nàng ta bị chặn lại nên uy áp cũng theo đó mà tiêu tán đi.
Lồng ngực Tần Như Yên phập phồng, nàng ta thở hổn hển, sau lưng còn ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Dịch Thanh Lam liếc sang hắn, trong lòng nàng ta lại có cảm giác khó chịu.
Sau khi nhận được tin tức của Lý Nhiên, nàng ta vô cùng sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn cho nên nàng ta lập tức đi tới Khuê Phong Thành đầu tiên.
Kết quả là nàng ta nhìn thấy hai người đi dạo phố đến tận năm canh giờ!
Suốt năm canh giờ ấy, nàng ta giống như một bảo tiêu ẩn núp trong bóng tối để nhìn hai người này tình tứ, cười cười nói nói với nhau.
Đã buồn bực lại còn phải nín nhịn.
Khi Hoan Hỉ lão tổ mới vừa bước vào Khuê Phong Thành là nàng ta có thể dùng một ngón tay để nghiền chết lão ta, thế nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta chờ đến giây cuối cùng mới ra tay là vì muốn dọa Lý Nhiên một chút.
- Bần đạo vượt vạn dặm xa xôi để tới đây cứu hắn, ngoài ra ta còn tranh giúp hắn vài lợi ích ở chỗ Liễu Tầm Hoan nữa.
- Nhưng mà bây giờ ta chỉ nhìn Tần Như Yên thôi mà hắn đã đau lòng nàng ta rồi sao? Hơn nữa nghe khẩu khí vừa rồi giống như nói bần đạo bắt nạt người khác vậy...
Trong lòng Dịch Thanh Lam vô cùng uất ức.
- Đúng là cái đồ vô lương tâm!
Lúc sau, Tần Như Yên lấy lại tinh thần.
Mặc dù nàng ta không biết mình đã làm sai cái gì nhưng vẫn chắp tay nói.
- Nếu không có Dịch đạo trưởng ra tay tương trợ thì chắc hẳn ta đã là một thi thể rồi. Ơn cứu mạng này ta sẽ ghi nhớ trong lòng!
Dịch Thanh Lam lắc đầu đáp.
- Không cần phải cảm ơn như vậy, bần đạo cũng chẳng phải tới cứu ngươi.
- ...
Tần Như Yên có chút xấu hổ, nàng ta nghĩ vị đạo trưởng này nói chuyện quá thẳng thắn rồi.
Dịch Thanh Lam thản nhiên nói tiếp.
- Ngươi biết rõ là có người đuổi giết mà lại còn dây dưa một chỗ với Lý Nhiên, ngươi muốn đưa hắn vào trong nguy hiểm thì có khác nào giết hắn hả?
Tần Như Yên nghe thấy thế thì thân thể run lên, hốc mắt nàng ta hơi đỏ lên.
Đây chính là điều mà nàng ta luôn tự trách.
- Dịch đạo trưởng...
Lý Nhiên thấy bầu không khí có chút nặng nề nhưng khi hắn vừa mở miệng nói thì đã bị Dịch Thanh Lam giơ tay bảo ngừng lại.
Dịch Thanh Lam nhìn hắn sau đó thờ ơ mà nói rằng.
- Bần đạo không phải là tay chân của ngươi, ta cũng không phải là người hầu mà ngươi gọi là tới, đuổi là đi đâu!
- Bần đạo chỉ cần ngươi còn sống, chỉ vậy chứ không hơn.
- Hy vọng ngươi có thể biết điều này để không phải lúc nào cũng gặp chuyện phiền phức.
Lý Nhiên khẽ nhăn mày.
Giọng điệu lạnh lùng này của nàng ta khiến hắn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Hắn gật đầu và khẽ cười nói.
- Ta đã biết, lần này ta cảm ơn Dịch đạo trưởng đã ra tay giúp. Vậy chúng ta đã thanh toán xong cho nên sau này ta sẽ không làm phiền đến ngươi nữa.
- Thanh toán xong sao?
Bàn tay của Dịch Thanh Lam bên trong đạo bào siết chặt lại.
Ngươi không chỉ tự ý ôm bần đạo mà lại còn làm cho tâm tình của bần đạo trở nên rối loạn, ngươi nói thanh toán xong là xong chuyện à?
Mũi nàng ta có chút ê ẩm nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh.
- Được, vậy thì...
Đúng lúc này, chưởng quầy của tửu lâu mới bối rối đi từ phía sau quầy ra ngoài.
- Quái lạ, mới ban nãy ta đang đối chiếu sổ sách tại sao lại ngủ gật nhỉ?
Vẻ mặt hắn có chút mê muội.
Lúc này hắn nhìn sang nhóm người Lý Nhiên cười hỏi.
- Ôi, khách quan chưa nghỉ ngơi phải không? Nói không phải lừa hai vị chứ giường của ta ở đây vừa lớn lại vừa mềm, nếu như hai người các ngươi cùng ngủ chắc chắn không thành vấn đề!
- ...
Không khí trở nên yên tĩnh.
Một lát sau, giọng nói lạnh như băng của Dịch Thanh Lam vang lên.
- Hai người các ngươi ngủ trên một chiếc giường sao?
Lý Nhiên không hiểu gì nhưng có chút căng thẳng, hắn vò đầu trả lời.
- Thật sự là bọn ta chưa ngủ đâu nhưng mà nơi này quả thật chỉ còn một gian phòng mà thôi.
Dịch Thanh Lam suy tư một lúc lâu sau đó nàng ta phất tay áo bỏ đi.
- Một khi đã như thế thì bàn đạo sẽ không quấy rầy chuyện tốt của hai vị.
- Hả?
Lý Nhiên nhìn bóng dáng nàng ta rời đi sau đó vuốt cằm, vẻ mặt hắn có chút mơ hồ.
- Ta có cảm giác tâm trạng của nàng ta hôm nay không đúng lắm thì phải?
- À, vừa rồi đúng là có chút nặng lời...
- Chút nữa ta sẽ nói chuyện với nàng ta trong hồng tuyến vậy.
...
Ở trong phòng.
Lý Nhiên đang nằm trên giường nghịch đồ mà Liễu Tầm Hoan "bồi thường" cho hắn.
Phong Linh Thảo đúng là tiên tài đỉnh cấp vì nó có thể luyện chế ra Như Ảnh Tùy Hình Đan.
Một khi đã dùng đan dược này thì không chỉ tăng cảm ngộ về U Ảnh Chi Đạo, ngoài ra còn có thể sử dụng Ảnh Độn để tránh thương tổn.
Mà Cửu Chuyển Hồi Linh Đan cũng có lai lịch rất lớn vì nó có thể khôi phục linh lực trên diện rộng, giúp tăng hiệu suất hồi phục. Nếu dùng một viên khi đột phá cảnh giới thì chẳng cần lo tới chuyện không đủ linh lực.
Đương nhiên thứ quý giá nhất vẫn là Linh Bảo Sơn Hà Phiến.
Lý Nhiên cầm cây quạt nhìn thấy nan quạt có màu đen tuyền, hắn không biết đó là loại gỗ nào nhưng khi cầm cũng khá chắc tay.
Mặt bên trên quạt có khắc hoa văn phức tạp, nhìn chúng giống như là hình ảnh của đại đạo.
Ngay khi mở quạt thì hào quang bắn ra bốn phía.
Hắn nhìn thấy một bức tranh sơn thủy hùng vĩ hiện ra trên chiếc quạt trắng tinh.
Núi cao nguy nga ẩn hiện nhấp nhô trong làn mây, mây mù bao trùm hết thảy khiến người ta có cảm giác như đang ở trong núi này.
Có một thác nước trông như dải ngân hà treo ngược đang đổ xuống dòng sông bên dưới.
Rõ ràng hình ảnh là bất động nhưng dường như có cảm giác nghe được tiếng ào ào của thác nước, xung quanh còn có hơi nước bay lên.
Nước chảy từ trên cao xuống lan ra mặt quạt khiến người nhìn cảm giác như đang ở trong bức tranh kia.
Lý Nhiên chỉ nhìn một lúc đã cảm thấy tâm tình kích động, mãi một lúc lâu cũng chưa hồi phục lại được.
Hắn rót linh lực vào bên trong quạt, nan quạt phát sáng mà cảnh vật trong bức tranh sơn thủy kia bỗng nhiên chuyển động.
Trong lòng hắn ngộ ra.
Món Linh Bảo này chỉ khi nào có đầy đủ linh lực mới có thể hiện ra đầy đủ cảnh tượng trong tranh, ngoài ra còn có thể lấy Sơn Hà Chi Lực để trấn áp kẻ địch.
Đây đúng là chí bảo!
Thấy thế nên trong lòng hắn lại càng không thấy xấu hổ, bảo bối này là Dịch Thanh Lam giúp hắn lấy được...
Nghĩ đến điều này thì Lý Nhiên đã sẵn sàng để nối hồng tuyến, đột nhiên bên tai hắn lại nghe thấy một âm thanh có phần căng thẳng.
- Lý Thánh Tử...
- Sao?
Hắn nghi ngờ ngoảnh đầu sang nhìn, sau đó hắn thấy Tần Như Yên trốn sau màn che, dưới ảnh nến chiếu rọi lờ mờ.
Hắn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của nàng ta.
- Hôm nay, những điều Dịch đạo trưởng nói không hề sai, là ta suýt chút nữa đã hại ngươi. Nếu như không phải ngươi đã có chuẩn bị từ trước thì chỉ sợ rằng đã gây ra đại họa.
- Suy nghĩ kỹ một chút thì ta đúng thật là rất ích kỷ. Vì ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với ngươi nên theo bản năng mà coi nhẹ nhiều nguy hiểm, ta không nghĩ tới Hoan Hỉ lão tổ lại tự mình ra tay... Là ta có lỗi với ngươi.
Lý Nhiên lắc đầu cười.
- Đừng nói lời quái đản như thế, chúng ta là bằng hữu nên không cần phải nói những lời ấy.
Thực ra lúc hắn nhìn thấy Hoan Hỉ lão tổ thì trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Không sợ kẻ trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ mặt.
Chỉ cần Hoan Hỉ lão tổ động thủ thì đó chắc chắn là lão ta tự tìm đường chết.
Nếu như đối phương thật sự nhẫn nhịn thì lại tương đối khó giải quyết, dù sao thì cũng đã bị Độ Kiếp đỉnh phong theo dõi nên đó vẫn là một mối họa.
Tần Như Yên cười đáp.
- Đối với ta mà nói, Lý Thánh Tử không chỉ đơn giản là bằng hữu bình thường. Ngươi tự nhiên lại phóng khoáng, thích ngao du không chịu gò bó, thế nhưng ngươi cũng có sự kiên trì và ranh giới cuối cùng của riêng mình.
- Tuy rằng ngươi thích trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng ngươi sẽ không ỷ thế hiếp người, lại còn rất tôn trọng một Yêu Nữ như ta.
- Khi ta nhìn khuôn mặt ngươi thì trái tim ta cũng sẽ đập rất nhanh, lúc ở cùng với ngươi sẽ cảm thấy vô cùng an toàn.
- Lần này ngươi lại cứu mạng ta nữa...
Nghe thấy giọng nói và ngữ điệu chậm rãi nói ra tâm sự trong lòng của đối phương thì Lý Nhiên không khỏi có chút bất ngờ.
Hắn không ngờ một Yêu Nữ nhìn như không hề kiêng nể gì lại có tâm tư tinh tế như thế.
-Từ nhỏ ta lớn lên ở Ma Môn cho nên đã nhìn thấy cảnh ngươi lừa ta gạt, bè lũ xu nịnh nhưng Lý Thánh Tử lại là người đầu tiên che chở cho ta, người đầu tiên nói sẽ cho ta chỗ dựa.
- Từ khi ngươi nói câu ấy ta đã quyết định là chắc chắn phải mang Linh Châu tặng cho ngươi.
Tần Như Yên nói xong liền đi ra khỏi bức trướng.
Lý Nhiên nhìn nàng mà cả người hắn ngây ra như phỗng.
Sắc mặt hắn đỏ lên, nói năng lắp bắp.
- Ngươi, quần áo của ngươi...
Hai gò má Tần Như Yên đỏ ửng, trong đôi mắt nàng ta như có gợn sóng lăn tăn.
- Tuy rằng bây giờ ta không thể đưa Linh Châu cho Lý Thánh Tử nhưng ta đã xem qua không ít thoại bản (*), cho nên ta biết còn có những cách khác...
Nàng ta e thẹn đến mức không chịu được cho nên lấy tay che mặt không nói được nữa. Lý Nhiên nuốt nước bọt, giọng nói của hắn có chút thay đổi.
Hắn vừa định nói gì đó nhưng bỗng nhiên lại thấy hoa mắt, sau khi hắn mở mắt ra đã ở bên ngoài Khuê Phong Thành.
Hắn chỉ thấy Dịch Thanh Lam quay lưng về phía mình, thân thể nàng ta khẽ run lên.
Lý Nhiên dụi mắt xác định đây không phải là ảo giác.
Hắn nghi ngờ hỏi.
- Dịch đạo trưởng, ngươi... ngươi tìm ta có việc sao?
Gò má của Dịch Thanh Lam sau tấm khăn che mặt đã đỏ bừng, nàng ta nắm chặt tay, trong đôi mắt tràn đầy sự căm phẫn.
- Thế giới bên ngoài phức tạp cho nên bần đạo tiễn ngươi quay về tông môn!
Lý Nhiên ngạc nhiên.
- Hả?
...
Bên trong phòng ở tửu lâu.
Tần Như Yên xấu hổ đợi nửa ngày vẫn không thấy ai đáp lại.
- Lý Thánh Tử, ngươi không cần phải...
Nàng thả tay nhìn qua thì chỉ thấy trong phòng không có một bóng người.
- Người...
- Người đâu rồi?
(*) Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này