Hoan Hỉ lão tổ mờ mịt.
Đây là tình huống gì?
Rõ ràng là lão ta vẫn luôn khống chế toàn cục, Lý Nhiên và Tần Như Yên như cá nằm trên thớt, căn bản không thể tạo nên chút sóng gió gì.
Lão ta vẫn còn đang ở trên cao nhìn xuống, hưởng thụ dáng vẻ sợ hãi của đối phương.
Kết quả lại phát hiện ra, mình mới là con cá nằm trên thớt kia.
Nhìn về phía thân hình kia.
Lão ta nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Đạo bào màu trắng, khe che mặt màu trắng, cảm giác xa cách như sao trời, khí chất băng thanh ngọc khiết hờ hững lạnh lùng, hơn nữa trong mắt còn có năng lực giam cầm của Độ Kiếp đỉnh phong.
Đúng là Dịch Thanh lam.
Nhưng tại sao nàng ta lại tới đây?
Đây chính là Thiên Xu Thần Nữ, Bạch Vân Phong chi chủ, cự bá trong cự bá, đại năng trong đại năng!
Đến cả Liễu Tầm Hoan nhìn thấy cũng phải chạy trốn!
Sao lại có thể vì một nhân vật nhỏ bé như lão ta mà cố ý xuống núi?
Trong đầu Hoan Hỉ lão tổ có rất nhiều câu hỏi.
Lão ta cố gắng bình phục tinh thần, run giọng nói:
- Dịch đạo trưởng, ta và ngươi không thù không oán, sao đột nhiên lại ra tay với ta?
Dịch Thanh Lam yên lặng ngồi đó, chưa từng nhìn lão ta lấy một cái.
Hoan Hỉ lão tổ vẫn còn đang ở tư thế xuất thủ, mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống.
- Dịch đạo trưởng, đây là chuyện nội bộ của Hợp Hoan Tông, Thiên Xu Viện không nên nhúng tay vào.
Dịch Thanh Lam vẫn ngoảnh mặt làm ngơ như cũ.
Hoan Hỉ lão tổ càng luống cuống hơn.
Lão ta ngoài mạnh trong yếu nói:
- Ta là đại trưởng lão của Hợp Hoan Tông, ngồi đối diện với ta là Thánh Nữ tông môn ta và U La Điện Thánh Tử, chẳng lẽ ngươi muốn trở thành kẻ địch của toàn bộ Ma Đạo sao?
- Ha ha.
Lý Nhiên bật cười, quay đầu nói với Dịch Thanh Lam.
- Dịch đạo trưởng, gia hỏa này còn lấy thân phận của ta ra uy hiếp ngươi?
Cuối cùng Dịch Thanh Lam cũng mở miệng, lạnh lùng nói:
- Ngu xuẩn.
Hoan Hỉ lão tổ:
- …
Lý nhiên lắc đầu nói:
- Nói ngươi ngu xuẩn thì ngươi thật đúng là ngu xuẩn, bây giờ còn chưa nhìn ra bọn ta là một phe à?
Trong mắt Dịch Thanh Lam hiện một chút không tự nhiên, nhịn không được truyền âm nói:
- Này, ai cùng một phe với ngươi?
Lý Nhiên nhíu mày, truyền âm lại:
- Ngươi mặc quần áo vào đã không nhận người rồi à?
- Câm miệng!
- Được.
Hoan Hỉ lão tổ nhìn hai người, trong đầu rất hỗn loạn.
Chưởng môn đại tông Chính Đạo lại cùng một phe với Ma Đạo Thánh Tử?
Điều này quá vớ vẩn rồi!
Nhưng sự thật đã hiện ra trước mặt, lão ta không thể không tin.
Tần Như Yên vẻ mặt mờ mịt.
Viền mắt nàng ta còn phiếm hồng, vệt nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt.
Ban đầu vốn dĩ đã sẵn sàng phải chết rồi, kết quả là đột nhiên xuất hiện một Dịch Thanh Lam đến cứu bọn họ?
Nàng ta nghi ngờ hỏi:
- Lý Thánh Tử, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Lý Nhiên lắc đầu cười.
- Nếu thật sự đi theo ngươi thì chỉ sợ không biết ta sẽ chết như thế nào, may mà ta đã có chuẩn bị trước.
Từ nhỏ Tần Như Yên lớn lên trong Ma Môn, đã quen đấu đá với nhau nhưng cũng chính vì vậy nàng ta mới đánh giá thấp sự quyết tâm của Hoan Hỉ lão tổ.
Không ngờ đối phương còn muốn đập nồi dìm thuyền (*), tự mình ra tay.
Nhưng Lý Nhiên thì khác.
Sau khi hắn nghe xong toàn bộ sự việc thì lập tức tin chắc Hoan Hỉ lão tổ sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hơn nữa vì đề phòng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần nữa, rất có thể lão ta sẽ tự ra tay.
Cho nên trước giờ hắn vẫn luôn liên lạc với Dịch Thanh Lam, nói cho nàng ta biết vị trí của mình.
Vừa rồi thấy Hoan Hỉ lão tổ định ra tay, hắn cũng đã kết nối hồng tuyến…
- Có người bảo vệ đúng là thoải mái!
Lý Nhiên nở nụ cười đắc ý.
- Khối băng lớn, giết chết hắn cho ta!
Dịch Thanh Lam trừng mắt lườm hắn một cái, không có hành động gì.
- …
Trên mặt Lý Nhiên hiện lên vẻ lúng túng.
- Đúng là không thèm nể mặt… Được, không cần ngươi động thủ, tự ta làm.
Hắn móc ra cự kiếm Cô Tà, ước lượng trên người Hoan Hỉ lão tổ.
- Ngươi giúp ta đè lão lại, để ta xem cắt nhị đệ của lão hay là cắt thận trước.
- Mẹ kiếp!
Hoan Hỉ lão tổ căng da đầu, không khỏi sợ run người.
Dịch Thanh Lam buồn cười nói:
- Được rồi, đừng có khoa tay múa chân nữa, từ từ hẵng giết lão ta, vẫn còn có người chưa đến.
- Còn có ai?
Lý Nhiên sửng sốt, sau đó đầu óc xoay chuyển rất nhanh.
- Ngươi nói đến Liễu Tầm Hoan?
Vừa dứt lời thì trong không khí đã truyền đến một cơn chấn động.
Chỉ thấy một nam tử dáng vẻ âm nhu (*) đạp không bay ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi con ngươi hẹp dài lóe lên ánh sáng.
Hắn ta cười nói:
- Dịch đạo trưởng, đã lâu không gặp.
Nhìn người này, trong lòng Hoan Hỉ lão tổ đã lạnh đi phân nửa.
Liễu Tầm Hoan!
Hắn ta xuất quan rồi!
- Xong rồi, lúc này xong đời thật rồi!
Hai chân lão ta run rẩy, sau lưng đổ mồ hôi lạnh ướt sũng.
Liễu Tầm Hoan đi đến một cái ghế trống ngồi xuống, đúng lúc ngồi đối diện Dịch Thanh Lam.
Trong tửu lâu nhỏ bé này lại hội tụ hai người Đế Cấp, một Độ Kiếp đỉnh phong, còn có Thánh Tử Thánh Nữ của tông môn đỉnh cấp…
Nếu truyền ra ngoài thì chỉ sợ toàn bộ Hạo Thổ sẽ chấn động.
Trên mặt Liễu Tầm Hoan treo một nụ cười, mâu quang trong mắt lại lấp lóe…
Thật ra hắn ta chưa đến thời điểm xuất quan nhưng giọng nói của Dịch Thanh Lam lại vang vọng Vô Tướng Sơn, mạnh mẽ đánh thức hắn ta.
Lúc đầu hắn ta còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng sau khi chứng kiến sự việc của Tần Như Yên và Hoan Hỉ lão tổ thì trong lòng đại khái đã có suy đoán.
Chỉ là vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, chuyện này thì có liên quan gì đến Dịch Thanh Lam?
Còn nữa, sao Lý Nhiên cũng ở đây?
Liễu Tầm Hoan dò hỏi:
- Dịch đạo trưởng gọi ta đến gấp như vậy, không biết có gì chỉ giáo?
Mặc dù thân phận bọn họ đối lập nhưng cũng không phải tử địch.
Trong lúc Đế Cấp hạn chế lẫn nhau thì vẫn có một sự cân bằng khéo léo.
Cho dù đệ tử môn hạ đánh nhau đến nước sôi lửa bỏng thì bọn họ cũng sẽ không tùy tiện xuất thủ, chỉ cần không phát sinh chiến tranh giữa các tông môn thì bọn họ cũng không xem là kẻ địch.
Dịch Thanh Lam thản nhiên nói:
- Rác rưởi của tông môn ngươi thì ngươi tự thu dọn cho sạch sẽ, bần đạo không muốn làm bẩn tay mình.
Liễu Tầm Hoan nhìn về phía Hoan Hỉ lão tổ, hơi nheo đôi mắt lại.
- Tiên Vu Thuần, ngươi dám đắc tội với Dịch đạo trưởng?
Tiên Vu Thuần vốn là tên của Hoan Hỉ lão tổ, thế gian này có rất ít người biết được.
Gọi thẳng tên như vậy, nói rõ rằng hắn ta thực sự tức giận.
Hoan Hỉ lão tổ hốt hoảng nói:
- Chưởng môn, đây là hiểu lầm. Ta chưa từng bất kích với Dịch đạo trưởng!
Liễu Tầm Hoan lạnh lùng hừ một tiếng, lộ ra sát khí.
- Chẳng lẽ Dịch đạo trưởng còn có thể nói dối hay sao?
Hoan Hỉ lão tổ run rẩy nói:
- Nhưng mà ta thật sự không có mà!
Liễu Tầm Hoan bắt đầu nhíu mày lại, ánh mắt nhìn về phía Dịch Thanh Lam.
- Dịch Thanh Lam, Tiên Vu Thuần mạo phạm ngài như thế nào, ngài đừng ngại cứ nói ra, ta chắc chắn nghiêm trị không tha!
Dịch Thanh Lam lắc đầu nói:
- Lão ta không mạo phạm bần đạo.
- Hả?
Liễu Tầm Hoan sửng sốt.
- Vậy ngày gọi ta đến đây là…
Dịch Thanh Lam bình tĩnh nói.
- Nhưng lão ta mạo phạm Lý Nhiên.
- Lý Nhiên là ân nhân của Thiên Xu Viện, là khách quý của Bạch Vân Phong. Lão ta muốn giết Lý Nhiên chính là muốn đối địch với Thiên Xu Viện, cũng chính là kẻ địch của bần đạo.
Một lời nói ra khiến tất cả ngồi ở đây đều kinh hãi!
Tần Như Yên che miệng, trong mắt tràn đầy vẻ chấn động.
Liễu Tầm Hoan cúi đầu, trong lòng nổi lên sóng gió.
Lượng tin tức trong lời nói của Dịch Thanh Lam quá lớn, lớn đến mức đủ để ảnh hưởng đến cục diện của chính ma!
Khách quý của Bạch Vân Phong?
Từ khi Thiên Xu Viện được thành lập đến nay chưa bao giờ có nam nhân nào leo lên được Bạch Vân Phong!
Cho dù năm đó Trần Uẩn Đạo có đến thăm cũng chỉ ở trong Nhàn Vân Phong luận đạo cùng nàng ta!
Rốt cuộc Lý Nhiên này có quan hệ thế nào với Dịch Thanh Lam?
(*) Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng. Dựa theo điển tích: Hạng Vũ đưa quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ không có đường lui, quyết tâm phải đánh thắng.
(*) m nhu: Ý chỉ đàn ông mang nét đẹp nữ tính.