Lý Nhiên bay từ trong thùng nước tắm lên trời, hơi nước lập tức bốc hơi hết, hắn đổi lại y phục của mình.
Sau khi tắm rửa xong thì vẻ mặt hắn rất sảng khoái.
Nhất là Linh Đài đang thư thái, trạng thái khôi phục đến đỉnh phong.
Thứ duy nhất không hoàn mỹ chính là y phục có hơi bẩn.
Lý Nhiên thích sạch sẽ.
A Thấm biết rõ điều này, mỗi lần xuất môn đều sẽ chuẩn bị y phục cho hắn.
Nhưng lần này đi quá vội vàng, thậm chí còn không kịp nói với nàng ta, cũng chỉ mang theo mỗi bộ y phục này trên người.
- Bây giờ vẫn còn sớm, lát nữa đi ra ngoài mua hai bộ!
Lúc này, sau màn che truyền đến tiếng nước, Tần Như Yên cũng đã tắm rửa xong.
Xuyên qua lớp sa mỏng màu hồng nhạt có thể thấy được nàng ta nhẹ nhàng bước ra khỏi thùng nước tắm, vòng eo tinh tế, đôi chân dài thẳng tắp.
Trong mắt Lý Nhiên lóe lên ánh sáng.
- Phụt!
Không lâu sau, Tần Như Yên từ sau màn che đi đến, đã thay y phục xong.
Khuôn mặt tinh xảo không trang điểm nhưng vẫn quyến rũ mê người như cũ, mặt mày tinh tế như họa, gò má ửng đỏ tựa như ánh bình minh.
Nàng ta nhìn Lý Nhiên đang đứng yên như pho tượng, kỳ quái nói:
- Lý Thánh Tử, ngươi làm sao vậy?
Lý Nhiên thật thà lắc đầu.
- Ta không sao, ngươi để ta yên tĩnh một chút.
- Nhưng ngươi đang chảy máu mũi.
- …
Lý Nhiên đưa tay lau đi máu mũi, nghiêm túc nói:
- Chắc là do nước quá nóng, bốc cháy rồi!
- Vậy sao?
Tần Như Yên hơi nghi ngờ.
Dựa vào tu vi của hắn, sợ rằng là nhảy vào trong nước sôi cũng không sao.
Lúc này, Lý Nhiên tiến đến bên người nàng ta khẽ ngửi.
- Kỳ lạ, hương son phấn vừa rồi sao lại không còn nữa?
- Hả?
Tần Như Yên đột nhiên thấy khẩn trương, ấp úng nói:
- Cái kia, mùi không dễ ngửi nên đã bị ta rửa đi rồi.
Lý Nhiên lắc đầu.
- Thật ra ta lại thấy rất thơm, khiến cho người ta có cảm giác ngon miệng.
- Sao, sao có thể ngon miệng chứ?
Khuôn mặt Tần Như Yên đỏ bừng trong nháy mắt.
- Ừm, chính là vừa thơm lại vừa ngọt…
- Đừng nói nữa!
Mặt Tần Như Yên đã đỏ như sắp bốc khói, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lý Nhiên cảm thấy nàng ta có chút kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.
- Được rồi, Tần Thánh Nữ có muốn đi ra ngoài cùng ta không?
Tần Như Yên cố nén sự ngượng ngùng, ngẩng đầu hỏi:
- Đi đâu?
Lý Nhiên nhún vai nói:
- Y phục có hơi bẩn, đi mua bộ mới cũng thuận tiện đi ăn cái gì đó.
Mắt Tần Như Yên sáng lên.
- Ngươi muốn dẫn ta đi dạo phố?
- À… cũng có thể nói như vậy.
Vừa nói xong, Tần Như Yên đã đứng trước cửa.
Nàng ta mở cửa phòng ra, gấp gáp nói:
- Chúng ta đi thôi, Lý Thánh Tử.
Lý Nhiên gãi gãi đầu.
Sao người này lại đột nhiên hưng phấn như vậy?
Sau hai canh giờ.
Tay trái Tần Như Yên cầm mứt hoa quả, tay phải cầm chong chóng tre, trong miệng còn đang nhai một miếng bánh hạt dẻ.
Còn phấn khởi khẽ ngâm nga khúc ca nào đó, giống như một tiểu hài tử ngây thơ.
Nàng ta chỉ vào trước một sạp hàng nhỏ, miệng nói không rõ:
- Kia là bánh đường nướng mật ta thích ăn nhất, chúng ta đi mua một ít có được không?
- …
Lý Nhiên che kín khuôn mặt.
Quả nhiên là bất kể tu vi cao thấp thì không có nữ nhân nào chống lại sự mê hoặc của việc đi dạo phố…
- Tần Thánh Nữ, ta chỉ là muốn ra ngoài mua bộ y phục mà thôi.
- Đi thôi!
Tần Như Yên kéo cánh tay hắn, vô cùng phấn khởi chạy đến.
Mãi cho đến khi sắc trời đã tối đen như mực, hai người mới trở về tửu lâu.
Trên khuôn mặt tươi cười của Tần Như Yên còn hơi phiếm hồng, vẻ mặt còn có vẻ chưa thỏa mãn.
Mà Lý Nhiên thì ủ rũ, mặt xám như tro.
Bọn họ ước chừng đã đi dạo năm canh giờ…
Năm canh giờ đấy!
Đi từ giữa trưa đến tận đêm tối, gần như là đến mỗi một tiệm trong Khuê Phong Thành, mỗi một sạp hàng nhỏ đều ghé qua một lần!
Lý Nhiên không khỏi cảm thán.
- Tần Thánh Nữ, dạ dày ngươi là Không Gian Pháp Khí sao? Sao có thể ăn được nhiều như vậy!
Tần Như Yên có chút xấu hổ.
- Nào có, người ta ăn cũng không nhiều mà…
Nói xong còn sờ sờ bụng dưới bằng phẳng.
Lý Nhiên lắc đầu.
Sinh vật gọi là nữ nhân này quả nhiên không thể dùng lẽ thường để phán đoán.
Khóe mắt Tần Như Yên lấp lánh ý cười.
Hôm nay là ngày mà nàng ta vui vẻ nhất trong khoảng thời gian này.
Chỉ cần ở bên cạnh Lý Nhiên thì nàng ta có thể gỡ xuống toàn bộ phòng bị, quên đi tất cả những sự tranh giành đấu đá, chân chính trở về làm một nữ hài tử.
Nam nhân này cho nàng ta cảm giác an toàn trước đây chưa từng có.
Nhìn sườn mặt và thân thể cường tráng của Lý Nhiên, ánh sáng trong mắt nàng ta càng nồng đậm.
- Lý Thánh Tử có còn nhớ chuyện ta đã nói với ngươi không?
Lý Nhiên nghi ngờ nói:
- Chuyện gì?
Đáy mắt Tần Như Yên hiện lên chút ngượn ngùng, thấp giọng nói:
- Ta đã từng nói muốn tặng Linh Châu cho ngươi.
- À, ta vẫn nhớ.
Lý Nhiên chìa tay ra nói:
- Lấy ra đây!
Tần Như Yên buồn cười vỗ hắn một cái.
- Bây giờ còn chưa được, tu vi của ta còn chưa đủ cao. Chỉ khi đến cảnh giới Nguyên Anh thì m Xá Chi Khí mới có thể xảy ra biến đổi, trong Linh Châu cũng sẽ kèm theo Thần Hồn Chi Lực… Như vậy mới có lợi ích tốt nhất với ngươi.
Lý Nhiên đùa giỡn nói:
- Chờ ngươi đến Nguyên Anh thì phải đến năm tháng nào? Nếu không thì ngươi đưa cho ta trước mấy viên đi, còn lại thì từ từ nuôi dưỡng?
Tần Như Yên lắc đầu, đỏ mặt nói:
- Không được. Lần đầu tiên Linh Châu rời khỏi thân thể là rất quan trọng, cũng có hiệu quả tốt nhất, sao có thể tùy tiện như vậy?
- Được rồi.
Thật ra Lý Nhiên cũng chỉ nói vậy, cũng không phải là nhớ thương đồ vật của nàng ta.
Tần Như Yên do dự một lát, nhón chân kề sát đến bên tai hắn, thì thầm nói:
- Lý Thánh Tử yên tâm, Linh Châu vĩnh viễn thuộc về ngươi…
Đôi mắt nàng ta như phủ lớp sương mù, giọng nói có hơi run rẩy.
Nói xong cũng không dám nhìn hắn, giống như con thỏ nhỏ chạy nhanh về tửu lâu.
Nhìn bóng lưng hốt hoảng nàng ta, Lý Nhiên buồn cười lắc đầu.
- Còn tỏ ra thần bí.
Hắn nhấc chân đi vào tửu lâu.
Vừa đi vào đại sảnh đã nhìn thấy Tần Như Yên đứng ngơ ngác ở cửa, không nhúc nhích giống như pho tượng.
Lý Nhiên đi đến, cười nói:
- Sao vậy? Không đi được nữa rồi?
Tần Như Yên không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Lý Nhiên nhận ra điều kỳ lạ, theo tầm mắt của nàng ta nhìn sang, chân mày không khỏi nhíu lại.
Lúc này trời đã muộn, khách nhân ăn cơm đều đã thưa dần, trong đại sảnh trống vắng, không thấy bóng dáng của tiểu nhị đâu.
Chỉ có một nam tử đang yên lặng ngồi.
Người nọ mặc một kiện y phục đơn bạc, vóc người khôi ngô như sắt thép.
Cả người đầy cơ bắp, khí huyết dâng trào như rồng, chỉ mỗi bóng lưng đã mang đến áp lực rất lớn.
Ánh mắt Lý Nhiên trở nên nghiêm nghị.
- Là ai?
Giọng nói Tần Như Yên khẽ run, giọng nói có hơi khàn.
- Hoan Hỉ lão tổ.
Lý Nhiên nhướng mày lên.
Đích thân đến đây sao?
Mà còn đến nhanh như vậy?
Hắn yên lặng vận chuyển linh lực, lại phát hiện ra không khí vô cùng ngưng trọng, di chuyển một cái thôi cũng khó khăn.
Trong Lý Nhiên có kim quang lưu chuyển, yên lặng phát động Phá Vọng Chi Đồng.
Chỉ thấy cảnh tượng trước mặt biến đổi, trong không khí tràn ngập khí thể màu đỏ, bao phủ cả tòa tửu lâu.
Lúc này, Hoan Hỉ lão tổ lên tiếng nói:
- Qua đây cùng uống hai chén?
Cả người Tần Như Yên run lên, điên cuồng vận chuyển thể lực linh lực, nhưng không thể nào phá vỡ được phong tỏa.
Nàng ta nhìn Lý Nhiên, trong mắt hiện lên một tia áy náy và tuyệt vọng.
Lý Nhiên nắm lấy tay nàng ta.
- Hai chén sợ rằng không đủ nhỉ?