Lý Nhiên bất đắc dĩ che mặt.
- Cái ta nói tới cũng không phải vấn đề giường lớn hay nhỏ…
Tuy là quan hệ của hắn và Tần Như Yên cũng không tệ, nhưng dù sao thì cũng là cô nam quả nữ, cùng ở trong một gian phòng nói chung là cũng không tiện lắm.
Chính bản thân hắn thì không kiêng mặn nhạt gì cả, nhưng Tần Như Yên lại là một cô nương khuê các.
Hai người cũng không thể thật sự ngủ trên cùng một cái giường được chứ?
Tần Như Yên đỏ mặt cúi đầu, cắn môi không nói gì.
Chưởng quầy vò đầu nói:
- Vậy hai vị đây có còn cần gian phòng này nữa không?
- Thôi bỏ đi, chúng ta đi xem xét thêm một chút…
Lý Nhiên vừa muốn lắc đầu cự tuyệt, đúng lúc một người mặc trang phục tiêu sư đi đến, trong miệng cũng gào lên.
- Chưởng quầy, mở cho ta một gian phòng thượng hạng!
Chưởng quầy còn chưa lên tiếng thì Tần Như Yên đã ném ngân phiếu qua cho hắn.
- Bọn ta lấy gian này.
Lý Nhiên:
- Hả?
Khuôn mặt của Tần Như Yên đỏ hồng, lý trực khí tráng (*) mà nói:
(*) Lý trực khí tràng: lẽ thẳng khí hùng; cây ngay không sợ chết đứng; vàng thật không sợ lửa; có lý chẳng sợ
- Cứ lấy gian phòng này đi, dù sao thì hai người bọn ta cũng không thể ngủ đầu đường xó chợ được đúng không?
- Thật ra ta vẫn còn có Long Liễn…
- Không phải, ngươi không có.
- …
Tần Như Yên quay đầu nói với chưởng quầy.
- Gian phòng này có sạch sẽ hay không?
Chưởng quầy nói:
- Tuyệt đối sạch sẽ, đệm giường cũng đều được đổi mới cả.
- Tốt.
Tần Như Yên gật đầu.
- Lại nấu một chút nước nóng rồi đưa lên cho bọn ta.
Chưởng quầy cười cười mà nói:
- Có ngay! Mời hai vị lên lầu.
Tần Như Yên liếc mắt nhìn Lý Nhiên rồi nhẹ giọng nói:
- Cũng chỉ là nghỉ ngơi một chút mà thôi, chắc là Lý Thánh Tử sẽ không để tâm đó chứ?
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Tần Thánh Nữ đã không để ý, ta còn giả vờ cái gì nữa đây?
- Vậy mời, Lý Thánh Tử.
- Tần Thánh Nữ mời.
Hai người dối trá khách sáo một phen, sau đó đi tới gian phòng hảo hạng trên lầu hai.
Các thiết bị được lắp đặt bên trong gian phòng cũng không tệ. Mặc dù không tính là cực kỳ xa hoa, nhưng cũng sáng sủa sạch sẽ, cực kỳ rộng rãi.
Hơn nữa quả thật lão bản cũng không hề nói dối.
Cái giường này đúng là quá lớn.
Đừng nói chỉ có hai người bọn họ ngủ, cho dù có gọi Tiêu Thanh Ca cùng với Nhạc Kiếm Ly tới thì cũng dư dả.
Đệm chăn trên giường đều có màu đỏ, bên trên còn thêu một đôi uyên ương, thoạt nhìn cứ như thể giường cưới vậy.
Ngược lại Lý Nhiên cũng không suy nghĩ gì nhiều. Hắn cởi áo choàng ra rồi treo lên, sau đó thoải mái nằm xuống giường.
Hắn nhúc nhích vài cái, cứ như thể một con cá mặn vậy.
- Quả nhiên ta thích hợp với việc nằm nhất, đánh nhau thật đúng là quá mệt mỏi.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tần Như Yên một chút.
- Tần Thánh Nữ có muốn nghỉ ngơi một lát hay không? Dù sao thì ở đây cũng đầy đủ cả.
Không hiểu sao nhịp tim của Tần Như Yên lại có hơi gia tốc, nàng ta lắp bắp nói:
- Không… không cần đâu. Trên người ta rất bẩn, lát nữa tắm rửa sạch sẽ rồi lại nói sau.
Thật ra thì với thể chất của nàng ta, cho dù có đổ mồ hôi thì cũng tỏa ra mùi hương, trên người căn bản không nhiễm một hạt bụi nào dù chỉ là nhỏ nhất.
Chỉ là nàng ta đột nhiên có chút khẩn trương.
- Được rồi.
Lý Nhiên gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Tần Như Yên ngồi trên ghế, lặng lẽ đánh giá hắn.
Trong mắt nàng ta hết sức phức tạp, khi thì khẩn trương, khi thì ngượng ngùng, còn có một tia vui mừng nhàn nhạt.
Mà Lý Nhiên nhìn như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thật ra là đang nói chuyện với Dịch Thanh Lam.
Hắn kết nối hồng tuyến, tức giận mà nói:
- Khối băng kia, đã nói là đưa ta về tông môn mà, ngươi coi ta là rác rưởi ném đi đấy à?
Không lâu sau đó, ở đầu bên kia hồng tuyến truyền đến hồi âm.
Chỉ nghe thấy Dịch Thanh Lam hừ lạnh mà nói:
- Ai bảo ngươi động chân động tay với bần đạo, lại còn dám ăn nói ngông cuồng như vậy nữa?
- Hả?
Lý Nhiên khó hiểu:
- Nói động tay động chân thì ta nhận, nhưng ta ăn nói ngông cuồng hồi nào hả?
Dịch Thanh Lam dừng lại một chút, sau đó mới thấp giọng nói:
- Ngươi nói trên người bần đạo rất thơm. Còn… còn nói muốn cắn bần đạo một ngụm… như thế còn chưa đủ ngông cuồng à?
- …
Lý Nhiên cười khổ nói:
- Chỉ vì chuyện này mà ngươi lại ném ta văng ra hơn vạn dặm sao?
Dịch Thanh Lam hừ lạnh nói:
- Ai bảo ngươi làm càn như vậy? Không dạy dỗ ngươi một chút, ngươi lại cho rằng bần đạo dễ ức hiếp.
Lý Nhiên không phục nói:
- Nhưng mà lời ta nói đều là thật mà. Quả thật trên người ngươi rất thơm…
- Không cho phép nói nữa!
Dịch Thanh Lam vừa thẹn vừa vội.
Cảm thấy nàng ta quả thật đã hoảng rồi, Lý Nhiên cũng biết thu liễm đúng lúc.
Dù sao thì đây cũng là Đế Cấp Cường Giả, hắn thật đúng là sợ đối phương sẽ lần theo hồng tuyến mà chạy qua đây đánh hắn.
Lúc này, Dịch Thanh Lam đã nhận ra được điều gì đó, nàng ta nghi ngờ nói:
- Thần hồn của ngươi cực kỳ yếu ớt, hồn lực cũng có chút thiếu hụt, đây là chuyện gì xảy ra?
Hai người có cùng cảm nhận với nhau. Tuy là nàng ta không nhìn thấy được tình huống cụ thể, nhưng nàng ta lại có thể cảm nhận được trạng thái của Lý Nhiên.
Lý Nhiên than thở:
- Còn không phải là bởi vì ngươi ném chuẩn xác như vậy sao?
Hắn đơn giản kể lại quá trình đại khái cho nàng ta.
Trong đó có vài chuyện riêng tư liên quan đến Tần Như Yên đều bị hắn dùng mấy câu qua loa rồi lướt qua.
Dịch Thanh Lam nghe xong thì cũng cả kinh trong lòng.
Lúc đó nàng ta cũng chỉ thuận tay ném một cái thồi, cũng không nghĩ ngợi gì quá nhiều cả, thế mà lại ném hắn tới cái nơi thị phi như vậy.
Chẳng trách hồn lực của hắn lại thiếu hụt như vậy, hóa ra là vừa mới trải qua một trận chiến kịch liệt!
Nàng ta không khỏi nghĩ thầm trng lòng:
- Ngươi không sao đó chứ?
Lý Nhiên nói:
- Nếu mà ta có chuyện gì thì còn có thể nằm đây nói chuyện phiếm với ngươi nữa sao? Yên tâm đi, chẳng qua cũng chỉ là hai tên Phân Thần mà thôi, đã bị ta làm thịt hết rồi.
Dịch Thanh Lam nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí của nàng ta cũng có một tia áy náy.
- Lần này là bần đạo lỗ mãng, suy tính không quá chu toàn.
Cũng may là gặp phải Phân Thần, lỡ đâu ném trúng với Hợp Đạo Cảnh thì sao chứ?
Hay nhỡ đâu ném vào bên trong một đống yêu thú thì làm sao?
Trong lòng nàng ta loáng thoáng dâng lên một chút tự trách.
- Không có việc gì đâu, sau này ngươi đối xử với ta ôn nhu một chút là được.
Lý Nhiên vừa cười vừa nói.
Thật ra nếu không phải lần này bị nàng ta ném đến đây, rất có thể Tần Như Yên đã thật sự xảy ra chuyện rồi.
Cũng coi như là vô tình gặp phải đi.
Dịch Thanh Lam hừ nói:
- Không phải ngươi cũng luôn mồm gọi bần đạo là khối băng sao? Ngươi đã từng gặp một khối băng nào ôn nhu rồi à?
Trong lời nói của nàng ta dường như có chút oán trách.
Lý Nhiên vừa muốn nói gì đó thì giọng nói của Tần Như Yên đã vang lên.
- Lý Thánh Tử, nước đến rồi đây, ngươi có muốn tắm trước một chút không?
- …
Bầu không khí an tĩnh một chốc.
Giọng nói lạnh lẽo của Dịch Thanh Lam vang lên.
- Trong phòng của ngươi còn có người khác?
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Có.
- Là người nào?
- Tần Như Yên.
- …
Dịch Thanh Lam trầm mặc hồi lâu, sau đó mới thản nhiên nói:
- Bần đạo mệt rồi, phiền Lý Thánh Tử ngăn chặn hồng tuyến lại đi.
Giọng điệu của nàng ta dường như lại trở nên lạnh nhạt và xa cách.
- Mệt mỏi rồi?
Lý Nhiên sửng sốt một chút.
Rõ ràng hắn cảm thấy cảm xúc của Dịch Thanh Lam không đúng lắm. Dường như. . . giống như khi sư tôn nổi máu ghen lên vậy?
- Nếu không phải là vì Lâm Lang Nguyệt, nàng ta hận không thể giết chết ta luôn, làm sao lại nổi máu ghen được chứ? Ừm, nhất định là ảo giác của ta thôi.
Lý Nhiên một bên vừa suy nghĩ, một bên ngăn chặn hồng tuyến lại.
. . .
Bạch Vân Phong.
Cửa phòng bị một lực đẩy mạnh mẽ tác động, Dịch Thanh Lam xách một chiếc giường lớn, khí thế hừng hực mà đi ra ngoài.
Vừa đúng lúc chạm mặt phải Lâm Lang Nguyệt, nàng ta hiếu kỳ nói:
- Sư tôn, ngươi đây là muốn làm gì vậy?
Dịch Thanh Lam cũng không thèm quay đầu lại.
- Ném rác!
Lâm Lang Nguyệt:
- Hả?
Vẻ mặt của Lâm Lang Nguyệt ngơ ngác mà nhìn theo bóng lưng của nàng ta.
Không bao lâu sau, Dịch Thanh Lam đã chắp hai tay ra sau lưng trở về, giường lớn đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lâm Lang Nguyệt hỏi.
- Sư tôn ném giường đi rồi à?
- Ừm.
Dịch Thanh Lam dùng giọng mũi đáp lại, sau đó đi vào bên trong gian phòng rồi đóng cửa lại.
Lâm Lang Nguyệt xoa cằm.
- Hình như sư tôn càng ngày càng kỳ quái… Aizz, thật là đáng tiếc, ta còn muốn cái giường kia nữa mà.
Trong phòng.
Dịch Thanh Lam nhìn chiếc giường lớn được ném vào trong góc một lần nữa, vẻ mặt vừa thẹn lại vừa giận, bộ dạng rất chán nản.
Nàng ta ủ rũ cúi đầu mà nói:
- Bần đạo thật là vô dụng. . . Phiền chết đi được. . .