Vô Tướng Sơn.
Thúy Hà Sơn.
Bên trong tẩm cung cực kỳ xa hoa, tiếng sáo trúc không ngừng quanh quẩn bên tai, xuyên qua tấm màng thật mỏng, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng dáng xinh xắn đang đong đưa.
Hoan Hỉ lão tổ ngồi trên ghế, cứ tựa như long bàng hổ cứ (*) vậy.
(*) từ gốc 虎踞龙盘: Rồng cuộn, hổ ngồi, hay Hay hổ phục rồng chầu, có nghĩa là chỗ đất hiểm yếu hay một địa điểm chiến lược. Thành ngữ này được nhắc đến trong Chiếu dời đô của Lý Thái Tổ khi đề cập đến địa thế của Đại La và chọn đây là kinh đô của nước Việt.
Vóc người của lão ta to lớn, bắp thịt rắn chắc được bao bọc bên dưới lớp quần áo đơn bạc rộng thùng thình, cả người giống như một ngọn núi lửa có thể bạo phát bất cứ lúc nào.
Bên cạnh lão ta có vài thiếu nữ với khuôn mặt xinh đẹp đang nắn vai bóp chân cho lão.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lão tổ trầm giọng nói:
- Vào đi.
Một lão giả khoác áo bào xám bước nhanh đến.
- Bái kiến lão tổ, tiểu nhân có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Lão tổ phất tay một cái.
- Tất cả các ngươi lui xuống hết đi.
- Nói.
Tiếng sáo trúc ngưng trệ lại, các thiếu nữ dồn dập đứng dậy rời đi.
Trong đại điện chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Lão tổ nói:
- Nói đi, tình hình như thế nào?
Lão giả nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:
- Hai trăm quân nhân mã được phái đi chặn giết Tần Như Yên… toàn quân bị diệt.
- Ngươi nói cái gì?
Lão tổ chau mày, rất hoài nghi là mình đang nghe lầm.
Lão giả thấp giọng nói:
- Nhóm chấp sự được phái đi, Trình Ngọc Châu, còn có hai huynh đệ Tạ Long Cử đều chết hết rồi, ở hiện trường chỉ còn lại có mười mấy bộ xương khô thôi.
Rầm!
Cả tòa đại điện đều chấn động một hồi.
Huyết khí vô biên lan tràn ra ngoài, trong không khí tràn đầy sát khí tàn bạo!
Lão giả run rẩy phủ phục trên đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, trong ánh mắt hắn ta tràn đầy vẻ sợ hãi.
Hoan Hỉ lão tổ thoạt nhìn cũng chỉ mới trung niên mà thôi, nhưng trên thực tế lão ta lại là một lão yêu quái, tuổi tác còn lớn hơn hắn ta gấp mấy lần nữa. Chỉ là lão ta vẫn luôn dùng bí pháp để duy trì vẻ bề ngoài của mình thôi, mà loại bí pháp kia…
Nói trắng ra là dùng mạng người để tích tụ ra nó…
Những thi hài chết dưới tay lão tổ hầu như còn có thể phủ kín cả cái Thúy Hà Sơn này nữa!
- Trình Ngọc Châu cũng đã chết rồi?
- Chết rồi.
- Một đám phế vật!
Giọng nói của lão tổ lạnh lẽo đến tận xương, trong đó còn ẩn chứa sự tức giận mãnh liệt.
Lão giả rung giọng nói:
- Tiểu nhân nghi ngờ Tần Như Yên có người giúp đỡ, nếu không… Tạ Long Cử không thể nào thất thủ được.
- Giúp đỡ?
Lão tổ cố nén lửa giận, lão ta trầm ngâm mà nói:
- Người có thể dễ dàng giết chết Tạ Long Cử như vậy... ít nhất thì cũng phải là cao thủ Hợp Đạo. Dám nhúng tay vào chuyện của Hợp Hoan Tông… sẽ là ai chứ?
Lão giả nói:
- Chưởng môn cũng sắp xuất quan rồi, việc khẩn cấp trước mắt bây giờ chính là xử lý Tần Như Yên, nếu bị chưởng môn biết sẽ không hay!
Con ngươi của Hoan Hỉ lão tổ lóe lên, trong ánh mắt cũng hiện lên chút kiêng kỵ.
Lần này, sở dĩ lão ta ra tay với Tần Như Yên cũng chính là vì cái vị trí Thánh Nữ kia.
Chuyện này đã được lên kế hoạch từ trước rồi, chỉ là vẫn không tìm được người thích hợp mà thôi.
Thật vất vả mới tìm được một tên Trình Ngọc Châu có mị cốt trời sinh, bồi dưỡng nàng ta đến Kim Đan Viên Mãn, để cho nàng ta có tư cách tranh đoạt vị trí Thánh Nữ.
Lần này thừa dịp Liễu Tầm Hoan bế quan, Tần Như Yên lại không ở tông môn, vốn đây là một cơ hội tốt trời ban. Không nghĩ tới thế mà lại thất thủ, thậm chí ngay cả Trình Ngọc Châu cũng bị giết chết!
Con ngươi của lão tổ lạnh lẽo như băng.
- Chẳng lẽ còn muốn ta tự mình xuất thủ hay sao?
Trong tông môn có vô số ánh mắt đang dõi theo lão ta, có một chút dị động nào là sẽ hồi báo cho Liễu Tầm Hoan ngay, điều này làm cho lão ta vẫn luôn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ có các đệ tử dưới cấp Hợp Đạo thì mới có thể tránh được những tai mắt này thôi.
Tần Như Yên chỉ là một Kim Đan, hai tên Phân Thần đối phó với nàng ta vẫn dư dả, thế nhưng bây giờ lại bị diệt toàn quân!
Nếu như lão ta tự mình động thủ, nhất định sẽ truyền tới tai Liễu Tầm Hoan ngay. Nhưng nếu như bỏ mặc không quan tâm, đợi tới khi Tần Như Yên trở về, vậy Liễu Tầm Hoan cũng sẽ biết việc này thôi.
Con ngươi Hoan Hỉ lão tổ chớp động, trong lúc nhất thời có chút do dự.
. . .
Khuê Phong Thành.
Trên đường phố, một đôi nam nữ đang chậm rãi đi tới.
Nam cao lớn khôi ngô, khuôn mặt tuấn lãng, nữ mang theo khăn che mặt, vóc người thướt tha.
Đó chính là Lý Nhiên cùng Tần Như Yên.
Bọn họ đi cùng với nhau đẹp tựa như ngọc bích, trong lúc nhất thời đều thu hút ánh nhìn của người đi đường.
Lý Nhiên tò mò hỏi:
- Đúng rồi, ngươi còn chưa nói vì sao Hoan Hỉ lão tổ kia lại phải phái người giết ngươi?
Tần Như Yên khẽ thở dài một tiếng.
- Còn không phải là vì cái vị trí Thánh Nữ này sao.
Công pháp của Hợp Hoan Tông rất đặc biệt, có hai loại phương thức tu hành hoàn toàn khác biệt.
Một loại là song tu tính mệnh, bổ sung âm dương, một loại khác là mạnh mẽ cướp đoạt, Thái Bổ tự thân.
Liễu Tầm Hoan đi theo con đường thứ nhất.
Nghiên cứu việc bổ sung âm dương, ngươi tình ta nguyện.
Phương thức này cần rèn luyện một cách chậm rãi, tiến cảnh cũng tương đối thong thả. Nhưng nó thắng ở cơ sở vững chắc, tâm tình bình ổn, tương lai cũng sẽ đi càng lâu dài hơn.
Mà Hoan Hỉ lão tổ thì lại khác.
Lão ta vẫn luôn cho rằng Thái Bổ mới là tinh túy của song tu, cho nên lão ta trắng trợn bắt cóc các nữ tử, phạm phải vô số nghiệp chướng.
Quả thật phương thức này sẽ giúp cho việc tiến cảnh nhanh chóng hơn, trong tông môn cũng có rất nhiều người chọn cách tu luyện như vậy.
Bởi vậy mà Hợp Hoan Tông mới có cái ác danh này.
Tần Như Yên nói.
- Hoan Hỉ lão tổ vẫn luôn muốn biến phương thức Thái Bổ trở thành chính thống, nhưng có chưởng môn chèn ép đến không thể làm gì được. Lúc này, lão ta mới đánh chủ ý lên trên người ta.
- Nếu như Trình Ngọc Châu trở thành Thánh Nữ, vậy thì bên trong tông môn kia chắc chắn sẽ càng ngày càng có nhiều người chọn việc cướp bóc như vậy…
Lý Nhiên nhướng mày.
- Nhưng Liễu Tầm Hoan là Đế Cấp đó, trực tiếp làm thịt tên lão tổ này luôn không được sao?
Tần Như Yên cười khổ nói:
- Nào có dễ dàng như vậy chứ?
- Hoan Hỉ lão tổ là đại trưởng lão, bàn về bối phận thì lão ta còn cao hơn so với chưởng môn nữa. Mà thế lực ở trong tông môn của lão ta rắc rối khó gỡ. Nếu như động vào lão ta, toàn bộ tông môn đều sẽ xảy ra chấn động kịch liệt…
- Cứ coi như là giết chết lão ta đi, vậy liệu có thể giết hết được tất cả các đệ tử Thái Bổ khác hay không đây? Huống chi bây giờ Chính Ma Lưỡng Đạo va chạm càng ngày càng nghiêm trọng, chưởng môn cũng không muốn làm cho nội bộ phát sinh động tĩnh gì quá lớn.
Lý Nhiên xoa xoa mi tâm.
Việc này của Hợp Hoan Tông thật đúng là phức tạp.
Nếu như so sánh, vậy đám đệ tử và trưởng lão của U La Điện quả thật giống như ngốc bạch ngọt (*) vậy.
(*) 傻白甜: "Ngốc bạch ngọt" ý chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi.
- Vậy lần này bọn họ giết ngươi không thành, Hoan Hỉ lão tổ sẽ không trực tiếp ra tay đó chứ?
Đây chính là đại năng đỉnh cao của Độ Kiếp đó, tuyệt đối không dễ trêu vào đâu.
Chân mày thanh tú của Tần Như Yên hơi nhíu lại.
- Chắc là không đâu. Mấy vị trưởng lão khác cũng đều đang theo dõi lão ta mà. Nếu như lão ta chủ động xuất thủ, đó chính là trực tiếp trở mặt với chưởng môn. Hơn nữa chưởng môn cũng sắp xuất quan rồi, có nói thế nào thì lão ta cũng nên thu liễm một chút.
. . .
Hai người vừa nói vừa đi đến trước cửa tửu lâu.
Chưởng quầy nhìn thấy hai người diện mạo bất phàm, hắn vội vàng tiến ra nghênh đón, nụ cười cực kỳ xán lạn.
- Khách quan mời vào bên trong, hai vị nghỉ chân hay ở trọ?
Lý Nhiên ném một tấm ngân phiếu ra.
- Mở hai gian phòng hảo hạng.
Chưởng quỹ lắc đầu nói:
- Xin lỗi, cửa hàng nhỏ chỉ còn lại có một phòng cuối cùng thôi. Vậy thì một gian đi?
Lý Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Thôi vậy, hay là cứ đổi tửu lâu khác đi.
Chưởng quầy cười nói:
- Khách quan không cần phiền phức như vậy. Hai ngày này có thương đội tiến vào trong thành, chắc chắn các tửu lâu khác cũng đã đầy phòng hết rồi, cũng chỉ có mỗi gian của ta vừa đúng lúc còn trống đây thôi.
Lý Nhiên nhíu mày.
Quả thật trên đường chen chúc người đi, cứ đi vài bước là có thể nhìn thấy một thương đội, đúng là lão bản này không hề nói bậy.
- Nhưng một gian phòng cũng thể chứa được hai người ở.
- Khụ khụ…
Lão bản hắng giọng một cái, sau đó cười híp mắt mà nói:
- Khách quan, giường ở đây của ta lớn lắm đó, đừng nói là hai người các ngươi, cho dù có tới thêm hai người nữa thì cũng có thể chứa được hết.
Lý Nhiên:
- …