Tần Như Yên nhìn Lý Nhiên, trong con ngươi lóe ra tia sáng không thể giải thích rõ được.
- Cảm tạ Lý Thánh Tử đã ra tay cứu giúp, nếu không… sợ rằng ta sẽ thật sự chết ở đây mất.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Ngươi không cần phải cảm tạ ta, hẳn là ngươi nên cảm ơn Dịch đạo trưởng mới đúng.
- Dịch đạo trưởng?
Vẻ mặt của Tần Như Yên đầy nghi hoặc.
Lý Nhiên cười cười, cũng không giải thích gì thêm nữa.
Nếu không phải vừa đúng lúc Dịch Thanh Lam ném hắn tới nơi này thì hắn cũng sẽ không có cơ hội cứu Tần Như Yên đâu.
Chỉ có thể nói toàn bộ đều là số mệnh cả thôi.
Mặc dù Tần Như Yên có chút khó hiểu, nhưng nàng ta vẫn chân thành nói:
- Cho dù có nói thế nào đi nữa, tóm lại là ngươi đã cứu ta. Ta sẽ nhớ kỹ phần ân tình này trong lòng.
Lý Nhiên không thèm để ý mà nói:
- Không sao cả, khi đó ngươi cũng đã từng giúp ta. Ta nói rồi, chúng ta là bằng hữu.
- Bằng hữu?
Tần Như Yên tiến sát đến bên tai hắn, yêu mị mà dụ hoặc, hơi thở nóng rực phun vào cổ hắn.
- Bằng hữu cũng chia rất nhiều loại, vậy chúng ta được xem là loại nào đây?
- …
Cốc!
Lý Nhiên gõ một cái lên trên trán nàng ta rồi tức giận mà nói:
- Nói chuyện cho đàng hoàng, ngươi cũng không phải loại người như Trình Ngọc Châu kia.
Tần Như Yên xoa trán, có chút không phục mà nói:
- Làm sao ngươi biết ta không phải chứ?
Lý Nhiên liếc nàng ta một cái.
- Trong lòng ngươi còn không biết có phải hay không à?
Rõ ràng Nguyên m chưa tán, thế mà hết lần này tới lần khác cứ muốn giả vờ bày ra dáng vẻ rất thuần thục.
Tần Như Yên hiểu rõ được ý của hắn, sắc mặt nàng ta cũng có hơi phiếm hồng. Nàng ta “hừ một tiếng rồi quay phắt đầu qua chỗ khác.
Thế mà nàng ta lại không biết phải phản bác như thế nào.
. . .
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng gào thét.
Lý Nhiên nhướng mày.
- Có người tới, là địch hay là bạn đây?
Tần Như Yên bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nàng ta kinh hô ra tiếng:
- Không ổn rồi, nhất định là người của bọn họ, bị động tĩnh của nơi này thu hút tới đây rồi.
Trình Ngọc Châu đã từng nói bọn họ đã bao vây khắp cả khu rừng này rồi. Chắc chắn số lượng tu hành giả cũng không hề ít!
Tiếng gào thét nhanh chóng quét đến gần.
Lý Nhiên cảm nhận tỉ mỉ một hồi rồi nói.
- Tổng cộng có mười lăm người, mạnh nhất là Nguyên Anh Hậu Kỳ.
Hai huynh đệ Tạ thị thuộc Phân Thần, chắc là nằm trong đội dẫn đầu, còn cảnh giới của những người khác cũng không cao mấy.
Lý Nhiên sử dụng Nhất Nguyên Hồi Hồn Đan xong, lúc này hồn lực đã khôi phục được một phần rồi.
Tuy là vẫn còn chưa đủ để vận dụng thần hồn, nhưng chỉ sử dụng linh lực cùng đạo pháp đơn giản thôi thì cũng không thành vấn đề.
Trong tay Lý Nhiên lóe lên u quang, Cô Tà Ma Kiếm xuất hiện ở lòng bàn tay hắn.
- Ngươi đợi ở đây một lát đi, ta đi xử lý đám người này đã.
- Cẩn thận…
Tần Như Yên còn chưa nói hết lời thì thân ảnh của hắn đã bay vút lên trời. Chỉ trong một khoảng khắc, trong rừng rậm bỗng vang lên tiếng hò hét, kèm theo đó là từng trận tiếng kêu thảm thiết.
- Có kẻ địch!
- Không phải Tần Như Yên, chắc là đồng bọn của nàng ta!
- Kết trận, nhanh kết trận đi!
- Cẩn thận phía sau ngươi!
- A... A... A... A!
. . .
Sau một nén nhang qua đi, tiếng kêu thảm thiết ngưng bặt lại, trong rừng rậm cũng trở nên yên tĩnh.
Lý Nhiên chậm rãi đi ra từ bên trong khu rừng. Ma Kiếm trong tay hắn có hắc vụ lượn quanh, huyết quang ở phía trên lưỡi kiếm càng nồng đậm hơn nữa, hiển nhiên là đã đói khát máu tươi lắm rồi.
Một người một kiếm tản ra sát khí dày đặc khiến cho người ta có chút sởn cả tóc gáy.
Thế mà Tần Như Yên lại không thèm để ý chút nào, nàng ta nhanh chóng bước đến nghênh đón, cười híp mắt mà nói:
- Thánh Tử đại nhân vất vả rồi. Đại ân đại đức này, ta cũng không biết phải báo đáp như thế nào cho phải nữa.
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp thanh tú của nàng ta, Lý Nhiên buồn cười mà nói:
- Nếu ngươi đã muốn báo ân như vậy, thế ngươi cho ta mấy viên Linh Châu kia của ngươi đi.
- Linh Châu?
Tần Như Yên sửng sốt một chút.
- Làm sao ngươi biết chuyện về Linh Châu được chứ?
Lý Nhiên đáp:
- Vừa rồi Trình Ngọc Châu có nói đó. Nàng ta nói trong cơ thể của ngươi có ẩn chứa Linh Châu, hình như cũng là thứ gì đó không tồi.
Gò má nàng ta ửng đỏ.
- Đương nhiên là đồ tốt rồi…
Lý Nhiên tò mò hỏi:
- Vậy rốt cuộc là cái gì?
Tần Như Yên giải thích:
- Thể chất của ta tương đối đặc thù, là Tố Nữ Lưu Ly Thể trời sinh. Sau khi tu vi thăng cấp thì trong cơ thể sẽ nuôi dưỡng ra Lưu Ly Bảo Châu, cũng chính là cái được gọi là Linh Châu này.
Nàng ta cũng giống như A Thấm, đều là thể chất song tu cao cấp nhất.
Xá Nữ Linh Tủy Thể sẽ không ngừng sản sinh Linh Tủy tinh túy. Mà Lưu Ly Thể thì sẽ sinh ra Bảo Châu, trong đó ẩn chứa Thuần m Cực Xá Khí Độ, cũng rất có lợi đối với tu hành.
Có thể nói hai người ai cũng có sở trường riêng của mình.
Nếu như muốn so sánh, Tố Nữ Lưu Ly Thể thích hợp để chiến đấu hơn, mà khả năng mị hoặc của Xá Nữ Linh Tủy Thể thì càng mạnh mẽ hơn.
Người mang loại thể chất này khó tránh khỏi việc sẽ bị người ta nhằm vào.
Thế cho nên Tần Như Yên vẫn luôn thận trọng bảo vệ bản thân mình, lại cộng thêm sự bảo hộ của Liễu Tầm Hoan, nàng ta mới có thể được bình an vô sự nhiều năm như vậy.
Lý Nhiên cũng không hiểu quá rõ những chuyện này, hắn cau mày nói:
- Cho nên bọn họ truy sát ngươi chính là vì hạt châu bên trong cơ thể của ngươi sao?
Tần Như Yên lắc đầu.
- Không phải, bây giờ ta cũng chỉ mới tới Kim Đan Cảnh thôi, m Xá Khí Độ bên trong Linh Châu cũng có hạn, không đủ để bọn họ mạo hiểm lớn như vậy đâu.
- Bọn họ làm như vậy là vì vị trí Thánh Nữ của ta đây, Linh Châu chỉ là quà tặng kèm mà thôi.
Lý Nhiên khó hiểu nói:
- Liễu Tầm Hoan là Đế Cấp đó, thế mà trong tông môn vẫn còn có người dám mơ tưởng đến vị trí của ngươi sao?
Tần Như Yên cười khổ nói:
- Lần trước ở Huyền Linh, ta cũng đã nói với ngươi rồi, chuyện của Hợp Hoan Tông cực kỳ phức tạp, không phải nói vài ba câu là có thể giải thích được hết đâu.
- Được rồi.
Lý Nhiên gật đầu.
Ma Đạo sở dĩ xưng là Ma là có lý do của nó. Tính kế lẫn nhau, đâm dao sau lưng mới là quy luật thật sự.
So sánh với ba tông môn còn lại của Ma Đạo thì U La Điện quả thật chỉ là ngoại tộc thôi.
Tần Như Yên nhìn hắn một cái, nàng ta nhỏ giọng hỏi.
- Ngươi thật sự muốn Linh Châu của ta à?
Gương mặt xinh đẹp của nàng ta ửng đỏ, mâu quang lăn tăn, hiếm khi thấy nàng ta có hơi xấu hổ.
Lý Nhiên suy nghĩ một chút.
- Có thể gây ra thiệt hại gì cho ngươi không?
Tần Như Yên lắc đầu nói:
- Không có hại gì cả. Ta cũng không cách nào hấp thu được m Xá Khí Độ kia, chỉ có thể không ngừng nuôi dưỡng nó mà thôi.
- À.
Lý Nhiên vươn tay ra.
- Vậy ngươi cho ta mấy viên đi.
…
- …
Gương mặt xinh xắn của Tần Như Yên đỏ bừng, nàng ta lắp bắp nói:
- Thứ này cũng không phải ta muốn cho là có thể cho được, nó vẫn cần… dù sao thì ở đây cũng không được!
- Hả?
Lý Nhiên nhức đầu, nhưng ngược lại hắn cũng không quá để ý.
- Vậy được rồi, để sau này rồi nói sau vậy.
Tần Như Yên:
- …
Nàng ta đỏ mặt cúi thấp đầu xuống, đầu cũng đã sắp chạm tới ngực luôn rồi.
Lý Nhiên hỏi.
- Vậy bây giờ ngươi chuẩn bị trở về tông môn sao?
Tần Như Yên lắc đầu, cố nén ngượng ngùng mà nói:
- Tình thế đã phát triển tới mức này rồi, ta và Hoan Hỉ lão tổ cũng đã không đội trời chung! Bây giờ tông chủ vẫn còn chưa xuất quan, mạo muội trở về rất có thể sẽ bị diệt khẩu.
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Cũng đúng. Hay là ngươi theo ta trở về U La Điện lánh nạn một chút trước đi?
- U La Điện cách nơi này quá xa, rất có thể sẽ bị chặn đánh giữa đường, mức độ rủi ro cũng rất cao.
Tần Như Yên trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Gần đây có một tòa Khuê Phong Thành, là một tòa thành trì lớn. Có người nói thành chủ sở hữu thực lực Hợp Đạo, không bằng ta đến đó lánh nạn một chút vậy.
Lý Nhiên gật đầu.
- Cũng tốt, vậy chúng ta cùng đi đi, vừa đúng lúc ta cũng đi xử lý một chút chuyện.
Hắn là bị Dịch Thanh Lam ném ra ngoài, cả người đầy bụi đất, hơn nữa hồn lực cũng chưa phục hồi lại hoàn toàn, quả thật cần phải xử lý một chút rồi mới có thể lên đường được.
Trong mắt Tần Như Yên tràn đầy ý cười, nàng ta gắt giọng mà nói:
- Hừ, muốn bảo vệ người ta thì cứ nói thẳng đi.
Lý Nhiên:
- Hả?
Con ngươi nàng ta ầng ậng nước, nàng ta đỏ mặt mà thấp giọng nói:
- Ngươi yên tâm đi. Linh Châu… Ta nhất định sẽ tặng cho ngươi.
Nói xong thì cũng khó dằn nổi sự xấu hổ mà bay vọt lên trời.
Lý Nhiên nhìn bóng lưng của nàng ta, hắn cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm.