Sắc mặt Trình Ngọc Châu tái nhợt, hai bắp đùi run lẩy bẩy.
Đối mặt với ánh mắt lãnh khốc của Lý Nhiên, hai chân nàng ta mềm nhũn đến mức thiếu chút nữa đã té ngã trên mặt đất.
- Hắn thật sự là Lý Nhiên sao?
- Trong tin đồn, không phải Lý Nhiên thuộc cảnh giới Nguyên Anh à? Sao lại có thể giết chết Tạ Phi Nguyên được chứ?
Trong đầu nàng ta trống rỗng.
Tạ Phi Nguyên chính là Phân Thần đỉnh phong danh xứng với thực đó! Thế mà từ đầu tới đuôi đều bị Lý Nhiên đánh bẹp, ngay cả cơ hội mở miệng thở dốc cũng không có, cuối cùng trực tiếp hồn bay phách tán!
Còn có tên Ma Tướng sáu tay cực kỳ kinh người kia nữa. Có nhìn thế nào thì cũng không giống như là người sở hữu thực lực Nguyên Anh!
Vẻ mặt của Trình Ngọc Châu hiện lên vẻ đắng chát.
- Sao Tần Như Yên lại quen biết với loại quái vật như này cơ chứ!
Vẻ mặt của Tần Như Yên cũng vô cùng chấn kinh.
Nàng ta biết Lý Nhiên có năng lực vượt qua điểm giới hạn để chém giết Phân Thần, nhưng lại không ngờ rằng hắn sẽ dùng loại phương thức nghiền ép cường thế như thế này!
Nàng ta che đôi môi anh đào lại, quang mang trong mắt lưu chuyển không ngừng.
- Lý Thánh Tử, mấy ngày không gặp, ngươi lại trở nên mạnh mẽ hơn rồi.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Là hắn ta quá yếu thôi.
Tiêu chuẩn để đánh giá thực lực không chỉ có cảnh giới thôi.
Mặc dù tên Tạ Phi Nguyên này là Phân Thần đỉnh phong, nhưng thủ đoạn và kinh nghiệm của hắn ta đều rất bình thường. Cuối cùng hắn ta lại dùng thần hồn để làm đòn công kích, càng là một quyết định cực kỳ sai lầm.
Hắn ta gần như tiêu hao toàn bộ hồn lực, lại trở thành món ăn trong miệng của Phệ Hồn Hắc Vụ.
Việc này cũng khiến cho thần hồn của hắn ta trở nên cực kỳ yếu ớt, ngay cả cơ hội cuối cùng để ly thể và chạy trốn cũng không còn nữa. Bằng không thần hồn của một người nằm trên đỉnh cao của Phân Thần, đến cả m Dương Kính cũng không dễ dàng thu nạp như vậy đâu.
- …
Tần Như Yên buồn cười lắc đầu.
Nguyên Anh nói Phân Thần quá yếu.
Người này vẫn lớn lối như vậy.
Chẳng qua thì quả thật hắn cũng có vốn để phách lối.
Trình Ngọc Châu thấy hai người đang đứng đó nói chuyện phiếm, con ngươi nàng ta chuyển động.
Hai tay nàng ta lặng lẽ niết Pháp Ấn, chuẩn bị thiêu đốt máu thịt để chạy trốn.
Cái tên Ma Tử này, ngay cả Phân Thần đỉnh phong cũng có thể giết chết được, nàng ta chẳng qua cũng chỉ là Kim Đan Viên Mãn mà thôi, căn bản không có năng lực đối đầu với hắn.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi huyết dịch bùng cháy thì bóng đen dưới người nàng ta đột nhiên chuyển động, trực tiếp khóa chặt nàng ta trên mặt đất!
Bí pháp của U La Điện, U Ảnh Ngục!
Lý Nhiên cười cười mà nói.
- Đi gấp như vậy à?
Cổ họng của Trình Ngọc Châu có chút nghẹn lại, nàng ta khó nhọc mà nói:
- Lý Thánh Tử, ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi. Ta cũng không biết Tần sư tỷ là người của ngươi…
Tần Như Yên hơi đỏ mặt.
- Ai là người của hắn chứ?
Vẻ mặt của Lý Nhiên vô cùng chân thành, hắn nói:
- Đừng có nói lung tung, bọn ta chỉ là quan hệ nam nữ thuần khiết mà thôi.
- …
Sắc mặt của Trình Ngọc Châu lộ ra vẻ không còn gì để nói.
Vì Tần Như Yên mà không tiếc nhúng tay vào chuyện của Hợp Hoan Tông, thậm chí ngay cả Phân Thần đỉnh phong mà cũng giết chết luôn rồi. Đây mà còn gọi là thuần khiết sao?
Gạt quỷ hả!
Trong lòng nàng ta nghĩ như vậy, thế nhưng trên mặt lại cười mỉa mà nói:
- Là ta không lựa lời mà nói…
Đúng lúc này, trong không khí vang lên một giọng nói lạnh lẽo như băng.
- Trình Ngọc Châu, ngươi còn ở đây bần thần cái gì nữa hả?
Trình Ngọc Châu sửng sốt, nàng ta bỗng quay phắt đầu nhìn lại.
Chỉ thấy phía sau có một bóng người màu đỏ nhẹ nhàng hạ xuống.
Ánh mắt của người nọ vô cùng hung ác và nham hiểm, gương mặt trắng nõn mịn màng, một thân bào tiên đỏ thẩm như máu.
Phảng phất như trong nháy mắt, Trình Ngọc Châu đã tìm được chủ kiến, nàng ta vui vẻ nói:
- Tạ hộ pháp, cuối cùng ngài cũng tới rồi!
Con ngươi của Tần Như Yên co rụt lại.
- Tạ Long Cử? Thế mà hắn ta cũng tới đây sao?
Lý Nhiên nghi ngờ nói:
- Ngươi cũng quen biết người này à?
Vẻ mặt của Tần Như Yên lộ ra chút kiêng kỵ.
- Tạ Long Cử, nội đường hộ pháp, cũng là thân ca của Tạ Phi Nguyên!
Lý Nhiên gật đầu.
- Hóa ra là người một nhà à.
Tần Như Yên thấp giọng nói:
- Hắn ta không giống như Tạ Phi Nguyên đâu. Hắn ta chính là Phân Thần Viên Mãn, Nửa Bước Hợp Đạo đó! Là cao thủ hiếm có trong nội môn, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn!
Tuy thoạt nhìn thì tên Tạ Long Cử còn trẻ tuổi, nhưng trên thực tế thì đã sắp 200 tuổi rồi. Vì muốn duy trì vẻ bề ngoài của mình, hắn ta thường xuyên trắng trợn cướp bóc nữ tu m Nguyên, còn từng hút tất cả các nữ quyến trong một gia tộc nhỏ thành cái xác khô!
Ác danh của hắn ta truyền bá khắp cả Trung Thổ!
- Nửa Bước Hợp Đạo sao?
Con ngươi Lý Nhiên hơi ngưng trọng lại.
Tạ Long Cử nhìn một mảnh hỗn độn xung quanh rồi cau mày mà nói:
- Trình Ngọc Châu, ngươi ở đây làm cái trò gì vậy hả? Thời gian mà lão tổ đưa ra đã sắp hết rồi đó! Đối phó một ả Tần Như Yên thôi mà cần dùng nhiều thời gian như vậy hay sao?
Trình Ngọc Châu cười khổ mà nói:
- Tạ hộ pháp, vốn là đã đắc thủ rồi, thế mà bất đắc dĩ nửa đường lại nhảy ra một tên Lý Thánh Tử.
- Lý Thánh Tử?
Tạ Long Cử cau mày lại. Hắn ta nhìn về phía tên nam nhân ở bên cạnh Tần Như Yên kia. Gương mặt đó thoạt nhìn có chút quen mắt.
Hắn ta không xác định mà nói:
- Đây là… U La Điện Lý Nhiên?
Trình Ngọc Châu gật đầu nói:
- Chính là hắn.
Tạ Long Cử nhướng mày.
- Cứ coi như là U La Thánh Tử thì thế nào chứ? Chuyện của Hợp Hoan Tông bọn ta cũng không phải là chuyện mà hắn có thể nhúng tay vào!
Vẻ mặt Trình Ngọc Châu đắng chát.
Nói thì là nói như vậy, nhưng người ta cũng không có phân rõ phải trái với ngươi!
Lúc này, dường như Tạ Long Cử nhớ ra cái gì đó, hắn ta nghi ngờ nói:
- Phi Nguyên đâu? Không phải hắn ta đi cùng với ngươi sao?
Trình Ngọc Châu nuốt một ngụm nước bọt.
- Tạ chấp sự hắn… Đã bỏ mình rồi.
- Cái gì?
Tạ Long Cử sửng sốt một chút, hắn ta nói với vẻ không thể tin được:
- Bỏ mình rồi? Ngươi đang nói đùa cái gì vậy hả?
Đối diện chỉ có một tên Kim Đan và một tên Nguyên Anh mà thôi. Còn đệ đệ của hắn ta chính là đỉnh phong của Phân Thần đó!
Trình Ngọc Châu thấp giọng nói:
- Tạ chấp sự đã bị Lý Nhiên giết chết, nhục thân tiêu vong, hồn bay phách lạc, chính ta tận mắt nhìn thấy.
Rầm!
Trong hư không vang lên một tiếng động trầm đục. Chỉ trong chớp mắt, bầu không khí trở nên lạnh lẽo như băng.
Hồng bào của Tạ Long Cử bay phần phật trong gió, nhiệt độ bỗng chốc chợt giảm xuống, cỏ dại xung quanh cũng vươn đầy sương lạnh.
Giọng nói khàn khàn của hắn ta vang lên:
- Đệ đệ ta thực sự đã chết rồi sao?
Trình Ngọc Châu lạnh run, nàng ta chỉ gật đầu mà không dám nói thêm gì nữa.
Tạ Long Cử nhìn về phía Lý Nhiên, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
- Là ngươi đã giết chết đệ đệ của ta?
Uy áp dồn dập kéo đến như muốn cuốn quét cả thiên địa, ngay cả Tần Như Yên đứng ở một bên mà cũng cảm thấy như bị nghiền ép!
Mà Lý Nhiên thì lại bình thản ung dung.
- Đệ đệ ngươi? Ngươi đang nói tới cái tên này à?
Hắn lấy m Dương Kính ra, thôi động linh lực, một luồng oan hồn tiêu tán tràn lan ra ngoài, tiếng kêu rên vang vọng không ngừng trên không trung.
Khuôn mặt dữ tợn trong làn sương khói kia chính là Tạ Phi Nguyên!
Nhìn thấy một màn như vậy, Tạ Long Cử tức giận đến mức mắt cũng muốn nứt ra, đôi mắt đỏ au!
Đệ đệ hắn ta không chỉ chết rồi mà còn bị luyện chế thành oan hồn!
- Tên khốn kiếp, ta phải băm ngươi ra làm vạn đoạn!
Tạ Long Cử nghiến răng nghiến lợi, khàn cả giọng mà nói:
- Ta phải uống cạn máu của ngươi, ăn sạch thịt của ngươi, hiến tế cho vong hồn của đệ đệ ta!
Ầm!
Hư không ở phía sau hắn ta nứt ra một khe hở. Một bộ móng vuốt đáng sợ vươn ra ngoài, khí tức âm u tàn bạo mà lại điên cuồng tràn ngập khắp không gian!
Con ngươi của Tần Như Yên run lên nhè nhẹ.
Nửa Bước Hợp Đạo không phải cùng một khái niệm với Phân Trần đỉnh phong đâu.
Tên Tạ Long Cử này quả thực là mạnh đến khủng bố!
- Lý Nhiên, ta chắc chắn không đi nổi nữa rồi, bây giờ ngươi đi vẫn còn kịp đó!
Vẻ mặt của nàng ta đầy lo lắng.
Lý Nhiên cười lạnh một tiếng.
- Đi ? Chỉ cần hắn ta còn chưa Hợp Đạo thì ta sẽ chém giết hết!
. . .
Cuối cùng Trình Ngọc Châu cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong mắt nàng ta lóe ra vẻ hưng phấn.
Tuy là Tạ Phi Nguyên đã chết rồi, nhưng cũng may kết cục cũng không hề thay đổi.
- Tần Như Yên, mặc dù có Lý Nhiên bảo vệ cho ngươi, nhưng cuối cùng ngươi vẫn phải chết như cũ thôi…
Lời còn chưa dứt thì nàng ta đã ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy mấy đạo xiềng xích màu đen đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã khóa chặt Tạ Long Cử lại, mặc cho hắn ta có giãy giụa như thế nào đi nữa thì cũng không thể động đậy được.
Vẻ mặt Tạ Long Cử kinh hãi.
Thứ mà chiếc xiềng xích kia trói không phải là cơ thể mà là thần hồn của hắn ta!
- Đây là vật gì vậy? Thế mà lại có thể khóa chặt hồn phách sao?
Chỉ thấy Lý Nhiên bay lơ lửng trong không trung, mái tóc đen nhánh bay phất phới, u quang trong con ngươi lóe lên.
Hồn lực dồi dào cuộn trào mãnh liệt, tuôn ra rồi ngưng tụ lại thành một thanh lợi kiếm vô hình!
Xoẹt!
Kèm theo một tiếng vang nhỏ, một đạo thần quang phảng phất như đến từ thiên ngoại hung hãn bổ lên trên thân thể của hắn ta!
Tạ Long Cử đứng bất động tại chỗ, nhìn như không có chuyện gì xảy ra, nhưng con ngươi hắn ta lại ảm đạm không có chút ánh sáng nào.
Mà thần hồn của hắn ta thì chui ra khỏi cơ thể, trực tiếp bị đóng ở trên mặt đất!
Thần thông Cấm Đoạn Luân Hồi.
Bóc tách thân thể, chặt đứt thần hồn!