Tần Như Yên kinh ngạc nhìn Lý Nhiên.
- Không phải đến giảng đạo lý mà đến làm chỗ dựa cho ta?
Từ nhỏ nàng ta đã lớn lên trong Ma Môn, mọi người xung quanh đều hám lợi, ích kỷ đến cực điểm.
Cho dù là sư huynh sư muội đồng môn cũng phải luôn để phòng, không biết lúc nào sẽ bị đâm một đao.
Chỉ có trở nên tàn nhẫn, ích kỷ hơn những người khác mới có thể bảo vệ bản thân sống sót trong hoàn cảnh như vậy.
Cho dù là tông chủ Liễu Tầm Hoan cực kỳ thưởng thức nàng ta nhưng cũng chưa bao giờ coi nàng ta là người thân.
Nói cho cùng thì cũng chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Đã quen nhìn thấy những khuôn mặt tươi cười giả tạo, đây là lần đầu tiên có người đứng chắn trước người nàng ta như vậy.
Còn có vẻ mặt chân thành khi nói sẽ làm chỗ dựa cho nàng ta.
- Thảo nào Nhạc Kiếm Ly không để ý đến chính ma khác biệt, mặc kệ tất cả đều muốn ở cùng với hắn, Lý Nhiên… đúng là một nam nhân đặc biệt.
Nhìn tấm lưng cao lớn kia, trong lòng Tần Như Yên cảm nhận được sự ấm áp tràn ngập trong lòng trước nay chưa từng.
Sắc mặt Tạ Phi Nguyên càng trở nên âm trầm hơn, cất giọng nói:
- Lý Thánh Tử đây là nhất định phải xen vào chuyện của người khác sao?
Lý Nhiên thản nhiên nói:
- Ta chắc chắn sẽ bảo vệ Tần Như Yên!
Trước đây hắn bị kẹt trong mật thất, là Tần Như Yên không ngại xa xôi vạn dặm vượt qua Hạo Thổ, đến báo tin cho Lãnh Vô Yên.
Trong lòng hắn vẫn luôn ghi nhớ phần ân tình này.
- Bảo vệ nàng ta?
Tạ Phi Nguyên cười hung ác.
- Lý Thánh Tử không phải tự đề cao mình quá đấy chứ? Chỉ là một Nguyên Anh mà cũng xứng kêu gào với ta?
Tên đã lên dây, không thể không bắn.
Hôm nay cho dù là U La Điện Thánh Tử thì hắn ta cũng phải giết!
- Phân Thần thì sao?
Lý Nhiên chẳng chút quan tâm.
- Cũng không phải lão tử chưa từng giết!
Hắn bước về phía trước một bước, bùn đất dưới chân bắn ra tung tóe, thân hình lập tức xuất hiện ở phía sau Tạ Phi Nguyên.
Nắm tay mang theo huyết khí hùng hậu, ầm ầm đập tới!
Tạ Phi Nguyên muốn đưa tay ra đỡ lấy nhưng lại bị một quyền này đập bay ra ngoài!
Rầm rầm!
Thân hình liên tục đụng gãy vài gốc cây mới dừng lại.
Sắc mặt Tạ Phi Nguyên tái nhợt, sắc mặt chấn động.
Không phải tên này tu đạo sao, khí lực này cũng quá lớn rồi!
Lý Nhiên không cho hắn ta cơ hội thở dốc, huyết khí bao phủ toàn thân như sao băng huyết sắc rơi đập xuống!
Trong lúc nhất thời, gió lớn nổi lên trong khu rừng, đạo pháp ầm ầm tuôn ra!
Tạ Phi Nguyên càng đánh càng sợ hãi.
Chênh lệch lớn nhất giữa Phân Thần và Nguyên Anh, ngoại trừ thần hồn và pháp tướng ra thì chính là cấp độ tinh thuần của linh lực.
Cường giả Phân Thần có thể áp chế linh lực đến cực độ thì linh khí dữ trữ trong Đan Điền sẽ lớn gấp mấy chục lần Nguyên Anh!
Hơn nữa trải qua áp chế, linh lực có thể bộc phát ra lực lượng càng kinh khủng hơn.
Nhưng Lý Nhiên không chỉ có linh lực vô tận mà còn tinh thuần hơn cả hắn ta?
Còn có sức mạnh thân thể khủng bố kia nữa, mỗi một quyền đều khiến cho khí huyết của hắn ta cuồn cuộn, nội tạng như sắp đảo lộn!
- Tên này rốt cuộc là quái vật gì vậy!
Hắn ta không ngờ, mình là Phân Thần đỉnh phong mà lại bị Nguyên Anh Cảnh đè bẹp!
- Không được, phải đánh nhanh thắng nhanh!
Ánh mắt Tạ Phi Nguyên thâm độc.
- Tiểu tử, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy, cái gì được gọi là Phân Thần!
Hắn ta lùi lại, cơ thể bay lên, linh lực điên cuồng lan tỏa ra.
Một kim sắc tượng Phật khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.
Mặc dù là tượng Phật nhưng vẻ mặt lại không trang nghiêm, hồng quang nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.
Tạ Phi Nguyên cười gằn nói:
- Tiểu tử, ở trước mặt Hỏa Hỉ Phật pháp tướng của ta, ngươi sẽ biết mình yếu đuối thế nào. Đây là khoảng cách mà ngươi chắc chắn không thể vượt qua!
- Ồn ào.
Lý Nhiên không nhịn được cất giọng lên.
Bóng tối chợt bao trùm lấy Tạ Phi Nguyên, hắn ta có hơi mơ màng quay đầu lại.
Cơ thể lập tức ngây dại ra.
Chỉ thấy một pho tượng Ma Tướng đáng sợ đang đứng sau lưng hắn ta.
Ma Tướng kia được ngưng tụ bởi hắc vụ, giống như một ngọn lửa đen, sáu cánh tay to lớn uy vũ trên không trung. Hoan Hỉ Phật ở trước mặt nó trông vô cùng nhỏ bé.
- Đây, đây là…
Tạ Phi Nguyên nghẹn họng nhìn trân trối, trên khuôn mặt là vẻ không thể tin nổi.
Lý Nhiên bay lên trời, khảm vào mi tâm của Ma Tướng.
Sáu bàn tay lớn của Ma Tướng quay cuồng trong hắc vụ, khiến cho thần quang của Linh Bảo không ngừng hiện lên!
m Dương Kính, Lạc Hồn Chung, Huyền Nguyên Châm, Vân Linh Thương…
Những Linh Bảo này dưới sự gia trì của linh lực thì đều phóng đại gấp mấy chục lần, vừa vặn được Ma Tướng nắm trong tay.
Cuối cùng, Ma Kiếm Cô Tà của Hắc Thân Huyết Nhận chậm rãi hiện lên, được bàn tay cuối cùng nắm lấy.
Khí tức khát máu tàn sát lan tràn trong không khí khiến cho người ta không khỏi dựng hết tóc gáy lên!
- Gừ!
Khuôn mặt được tạo thành từ hắc vụ, nứt ra một vết thương, nó ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét lên!
Ma diễm cuồn cuộn, hắc vụ đầy trời!
Trình Ngọc Châu có chút đứng không vững, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
- Đây là Ma Vật gì vậy?
Đến cả Tần Như Yên cũng phải chấn động.
- Lý Nhiên lại có thể thức tỉnh một tôn pháp tướng?
- Gừ!
Ma Tướng vung Ma Kiếm Cô Tà lên, hung hăng chém về phía Hoan Hỉ Phật!
Hoan Hỉ Phật cũng huyễn hóa ra sáu cánh tay, hai vị pháp tướng lập tức giao chiến với nhau!
Trong rừng rậm không ngừng nổ vang, hắc vụ điên cuồng va chạm với hồng quang.
Mặt đất chấn động, bùn đất tung tóe, cây cối sụp đổ!
- Grào!
Ma Tướng giơ Lạc Hồn Chung lên, một luồng thần quang bảy màu bao phủ lại trên người tượng Phật, trực tiếp đè nó xuống mặt đất!
Cánh tay kia thì nắm lấy Ma Kiếm Cô Tà, kiếm quang cuốn theo tia máu phá không chém xuống!
Trong cái nhìn hoảng sợ của Tạ Phi Nguyên, trực tiếp chém đứt đôi Hoan Hỉ Phật!
- Phụt!
Hắn ta giống như bị thương nặng, phun ra một búng máu, mặt tái nhợt.
Không đợi hắn ta kịp phản ứng thì đã có một đạo ngân quang nhanh như tia chớp đâm tới, trực tiếp đâm xuyên qua hắn ta.
Ma Tướng đâm thương vào trên người Tạ Phi Nguyên, chậm rãi nâng đến trước mặt Lý Nhiên.
Nhìn mi tâm khảm ấn của Ma Tướng, đôi mắt nó lạnh lùng nhìn lại Lý Nhiên. Trong chốc lát tim gan Tạ Phi Nguyên như sắp nứt ra!
- Tên gia hỏa này căn bản không phải Nguyên Anh! Nguyên Anh không thể nào mạnh như vậy được!
Hắn ta cuối cùng cũng ý thức được cái chết đang đến gần.
- Chỉ còn một cơ hội cuối cùng, ta cũng không tin ngươi cũng có thể rèn luyện được thần hồn!
Hai mắt Tạ Phi Nguyên đỏ như máu, ngưng tụ toàn bộ hồn lực lại, hung bạo đánh về phía Lý Nhiên!
Phân Thần Cảnh tuy rằng rèn luyện nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng rời khỏi cơ thể, cũng không có năng lực công phạt.
Hắn ta lấy thực lực mạnh nhất của Phân Thần đỉnh phong để tấn công.
Liều chết đánh một trận!
Kết quả lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn ta.
Hồn lực dồi dào còn chưa chạm đến Lý Nhiên thì đã bị hắc vụ cuồn cuộn cắn nuốt mất rồi!
Ma Tướng hài lòng chép miệng, thân hình lại lớn mạnh hơn một chút.
Lý Nhiên cười khinh thường.
- Ngu xuẩn.
Phệ Hồn Hắc Vụ của hắn có thể thôn phệ hồn lực, tên này lại còn dám tìm đến cửa?
Thất khiếu (*) của Tạ Phi Nguyên chảy máu, cả người run rẩy, sợ hãi nói:
- Chuyện này, điều này sao có thể?
Tên này vậy mà còn liên quan đến Thần Hồn Chi Đạo!
Hắn ta không hề do dự mà vứt nhục thể đi, thần hồn rời khỏi thân thể, bay lên trời như một làn sương khói.
Trong đầu Tạ Phi Nguyên bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
- Trốn. Chạy mau!
Kết quả là còn chưa bay xa được hai thước thì hắc quang của m Dương Kính chợt sáng lên, trực tiếp hút thần hồn của hắn ta vào trong kính.
Kêu thảm thiết trở thành oan hồn trong kính!
Ngay vào lúc đó, nhục thể của hắn ta cũng lập tức khô héo đi, huyết nhục đều bị Ma Kiếm Cô Tà nuốt chửng không còn lại gì!
Bỏ mình hồn diệt, hoàn toàn biến mất trong thiên địa!
Ma Tướng tan biến, Lý Nhiên lơ lửng rơi xuống mặt đất.
Ánh mắt nhìn về phía Trình Ngọc Châu đang ngồi sợ hãi dưới đất, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo:
- Đúng rồi, còn một người nữa.
(*) Thất khiếu: là bảy lỗ trên mặt, hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.