Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 210: Lý thánh tử từ trên trời rơi xuống?

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Như Yên biết ngày hôm nay không thể lương thiện được nữa.

Một bên nỗ lực khôi phục linh lực, một bên nói chuyện kéo dài thời gian.

- Trình Ngọc Châu, Tạ chấp, các ngươi có biết tàn sát đồng môn là trọng tội không? Bây giờ quay đầu vẫn còn kịp.

- Quay đầu?

Trình Ngọc Châu khẽ cười nói:

- Tần sư tỷ, ngươi có biết ta chờ cơ hội này bao lâu rồi không? Nếu hôm nay buông tha cho ngươi nhưng ngươi có thể buông tha cho ta sao?

Đáy mắt Tần Như Yên xẹt qua một tia u ám.

Đối phương đúng là đã tốn trăm phương ngàn kế.

Đầu tiên là làm giả lệnh hàm của tông môn để cho nàng ta nhanh chóng chạy về tông môn, sau đó lại sắp xếp cao thủ phục kích giữa đường.

Nàng ta giết hơn mười người, gắng gượng thoát ra khỏi vòng vây, đã ẩn nấp trong rừng rầm này mấy ngày. Nhưng cuối cùng vẫn bị đẩy vào tình cảnh này.

- Tông chủ cũng sắp xuất quan rồi, nếu như ta thật sự gặp chuyện gì không may thì các ngươi chắc chắn trốn không thoát được!

Nàng ta lạnh lùng nói.

Trình Ngọc Châu cười khẩy một tiếng.

- Ngươi vẫn luôn ở bên ma tử Lý Nhiên thì ai có thể liên tưởng đến ta? Hơn nữa ta tự có cách không để cho tông chủ biết.

- Muốn trách thì chỉ có thể trách người ở lại bên ngoài quá lâu để cho ta có cơ hội lợi dụng.

Ánh mắt Tần Như Yên âm trầm.

- Chỉ vị ví trí Thánh Nữ này, ngươi đúng là hao tổn tâm cơ!

Trình Ngọc Châu nhún vai.

- Tần sư tỷ ngồi vị trí này nhiều năm như vậy, cũng nên đến lượt người khác ngồi vào chứ?

Tần Như Yên vẫn còn muốn nói điều gì nhưng Trình Ngọc Châu đã lắc đầu nói:

- Tần sư tỷ, ngươi không cần kéo dài thời gian. Mấy trăm dặm xung quanh rừng rậm này đều đã bị người của bọn ta phong tỏa, ngươi mọc cánh cũng khó thoát khỏi.

- Người của các ngươi?

Ánh mắt Tần Như Yên trầm đi vài phần.

- Là Hoan Hỉ lão tổ?

Trình Ngọc Châu nhếch miệng cười.

- Tần sư tỷ quả nhiên thông minh.

Lúc này, Tạ chấp sự lên tiếng nói:

- Trình sư muội, không cần phải nhiều lời với nàng ta, chậm trễ sẽ xảy ra chuyện!

Trình Ngọc Châu gật đầu.

- Vậy giao cho Tạ chấp sự.

- Vậy theo lời đã nói trước đó, trước khi giết nàng ta thì tùy ta xử trí!

- Tạ chấp sự xin cứ tự nhiên.

Nghe nói người nói chuyện không kiêng nể gì càng làm cho sắc mặt Tần Như Yên tái nhợt hơn.

Chênh lệch cảnh giới quá lớn, cho dù là Nhiên Huyết cũng không chạy thoát được!

Tạ chấp sự chậm rãi đi về phía nàng ta, trên mặt mang theo nụ cười dữ tợn.

- Tần Thánh Nữ, có người nói trong cơ thể ngươi nuôi dưỡng mấy viên Linh Châu. Ngươi tự giao ra đây hay là để ta tự động thủ?

- Tên phế vật nhà ngươi sao xứng với Linh Châu của ta?

Ánh mắt Tần Như Yên kiên định, tay phải đặt sau lưng đã niết thành Pháp Ấn, ngưng tụ lại một tia linh lực cuối cùng, chuẩn bị bạo thể bất cứ lúc nào!

Trong lòng nàng ta cũng không sợ hãi quá nhiều, chỉ là mơ hồ có chút buồn bã vô cớ.

- Nếu như Lý Nhiên biết ta chết, sẽ vui vẻ hay là khổ sở? Lần này cũng không cần phải lo lắng ta làm lộ bí mật nữa…

Đúng vào lúc Tạ chấp sự mất kiên nhẫn, đang chuẩn bị ra tay thì trên đỉnh đầu đột nhiên có tiếng gió phần phật vang lên.

Một hắc ảnh gầm thét đập xuống.

Ầm!

Hắc ảnh nện ầm ầm vào giữa hai người, mặt đất đều rung chuyển.

Chỉ thấy trước mặt xuất hiện một cái hố sâu rất lớn, bụi mù tràn ngập trong không khí.

Tần Như Yên lại càng hoảng sợ hơn.

Tạ chấp sự nhíu chặt mày lại.

- Đây là thứ gì?

Bụi mù tản đi từng chút.

Trong hố sâu lộ ra một nam nhân bùi đầy đầu đứng lên.

Khuôn mặt Lý Nhiên oán hận.

- Nương môn này cũng quá tàn nhẫn rồi. Ta cũng chỉ ôm nàng ta một cái mà đã ném ta bay đi hơn vạn dặm!

- Thật là không có nhân tính!

Dịch Thanh Lam vừa phất tay áo một cái đã trực tiếp ném hắn từ Bạch Vân Sơn đến tận Trung Thổ.

Đây chính là tồn tại Đế Cấp, mặc dù chỉ tùy tiện ra tay cũng không phải thứ hắn có thể chống lại.

Lý Nhiên căn bản không có cách nào làm thân thể ngừng lại, chỉ có thể bất đắc dĩ bay lượn trên bầu trời.

Nếu không phải đến cuối cùng mở ra Huyết Mạch Chi Lực thì không chừng thật sự sẽ té ngã ở một nơi nào đó.

Vốn có một đường nhân duyên ràng buộc nên Dịch Thanh Lam không thể ra tay với Lý Nhiên.

Nhưng nhận định một đường nhân duyên này chính là có ý đồ “động thủ.

Vừa rồi Dịch Thanh Lam vừa thẹn vừa vội, cũng không có ý định ra tay với Lý Nhiên. Chẳng qua chỉ là đang làm nũng trong lúc nhận định hồng tuyến mà thôi…

- Ngươi đã bất nhân thì cũng đừng trách ta bất nghĩa!

Lý Nhiên vừa muốn cào vào hồng tuyến thì đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ thấy bên cạnh có hai nữ một nam đang nhìn hắn chằm chằm.

Một người trong số đó còn là người quen cũ.

- Tần Thánh Nữ? Sao lại có thể gặp được ngươi ở đây, chuyện này cũng quá trùng hợp rồi!

Lý Nhiên kinh ngạc nói.

Tần Như Yên nuốt một ngụm nước miếng, khó khăn nói:

- Lý Thánh Tử, sao ngươi lại đến đây?

- Khụ khụ.

Lý Nhiên có hơi lúng túng nói:

- Chuyện này… Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.

Cũng không thể nói là mình bị ném đến đây được!

Hắn nói sang chuyện khác.

- Không phải ngươi nói tông môn có việc gấp sao? Ở đây làm cái gì?

- Ta…

Tần Như Yên muốn nói lại thôi…

Lý Nhiên nhận thấy không đúng, chân mày bắt đầu nhíu lại, quay đầu nhìn về phía Trình Ngọc Châu và Tạ chấp sự.

Chỉ thấy trong mắt hai người này ngoại trừ kinh ngạc ra còn mang theo sát khí và sự cảnh giác mãnh liệt!

- Thì ra là vậy…

Lý Nhiên lập tức hiểu ra.

- Xem ra Tần Thánh Nữ đã gặp phải phiền phức rồi.

Tần Như Yên gật đầu, bất đắc dĩ nói:

- Hơn nữa còn là phiền phức muốn chết.

Trong lòng nàng ta cũng hơi lo sợ.

Lý Nhiên có năng lực chém giết Phân Thần vượt cấp nhưng đó là vì cứu Nhạc Kiếm Ly nên mới ra tay.

- Hắn có thể tình nguyện vì mình mà mạo hiểm như vậy sao?

Lý Nhiên vuốt cằm, đánh giá Tạ chấp sự.

- Tên gia hỏa này cũng không dễ đối phó.

Tần Như Yên nói đúng sự thật:

- Phân Thần đỉnh phong, là một kẻ địch mạnh.

Lý Nhiên suy nghĩ một chút rồi hỏi:

- Nếu như ta giúp ngươi giết hắn ta thì ngươi dự định cảm tạ ta thế nào?

Tần Như Yên có hơi sửng sốt, sau đó khóe miệng cong lên, nũng nịu nói:

- Nô gia tùy ngươi xử trí, Lý Thánh Tử muốn như thế nào cũng được.

- Cắt, lại là cái bộ dáng này.

Lý Nhiên tức giận lườm nàng ta một cái.

Tạ chấp sự và Trình Ngọc Châu nhìn nhau, hàng mày nhíu chặt lại.

Sao Lý Nhiên lại đến đây?

Tên gia hỏa này cũng không dễ chọc vào.

Dường như quan hệ của Tần Như Yên với hắn cũng không tầm thường, lỡ như thực sự xảy ra xung đột với ma tử này thì cũng không phải chuyện tốt gì với bọn họ.

Tạ chấp sự chắp tay nói:

- Lý Thánh Tử, đại danh lừng lẫy. Tại hạ Tạ Phi Nguyên, chính là chấp sự của nội đường Hợp Hoan Tông.

Hắn ta cúi người rất thấp, chính là không muốn đắc tội với người này.

- Ồ, là đồng môn của ngươi à?

Lý Nhiên kinh ngạc nhìn Tần Như Yên.

Tần Như Yên bất đắc dĩ nói:

- Ta trước đây đã nói với Lý Thánh Tử, đồng môn tương tàn là chuyện bình thường của Ma Đạo.

Tạ Phi Nguyên tiếp tục nói:

- Đây là chuyện riêng trong tông môn ta, xin Lý Thánh Tử tạm thời tránh đi, miễn cho giữa hai tông không xảy ra hiểu lầm gì.

Hắn ta cố ý nâng tông môn lên cao chính là không muốn Lý Nhiên nhúng tay vào.

- Hiểu lầm?

Lý Nhiên lắc đầu nói:

- Các ngươi sắp thành người chết rồi, còn có hiểu lầm gì nữa?

Tạ Phi Nguyên cau mày lại, lạnh lùng nói:

- Lý Thánh Tử đây là muốn nhúng tay vào chuyện của Hợp Hoan Tông sao? Cho dù ngươi là Thánh Tử thì cũng phải phân rõ phải trái!

Lý Nhiên thản nhiên nói:

- Ta tới là làm chỗ dựa cho nàng, không phải tới phân rõ phải trái với ngươi.

- Ngươi!

Tạ Phi Nguyên biến sắc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️