Trong lòng Dịch Thanh Lam đột nhiên cảm thấy có chút ấm ức.
Ngày hôm qua còn nói mình đáng yêu, sao hôm nay đã trở nên lạnh lùng rồi?
Mặc dù nàng ta cũng không thân thiết với Lý Nhiên nhưng đã âm thầm làm rất nhiều chuyện vì hắn.
Thậm chí còn không tiếc giằng co với Thịnh Diệp, trở mặt với Trần Uẩn Đạo ngay tại chỗ.
Vẻ ngoài nàng ta lạnh nhạt cũng là vì tính cách trời sinh đã như vậy, lại cộng thêm việc tu luyện Vong Tình Đạo nên khó tránh khỏi sẽ khiến người khác cảm thấy xa cách.
Nhưng cũng không thể dùng từ “lạnh lùng để hình dung chứ?
- Chẳng lẽ bởi vì bần đạo không tặng quà cho ngươi? Được, ngươi cảm thấy lạnh lùng thì lạnh lùng! Bần đạo cũng không quan tâm.
Dịch Thanh Lam quay đầu lại không nhìn hắn nữa.
Trên mặt không biểu hiện cảm xúc gì nhưng trong lòng lại chua xót.
- Cái tên không có lương tâm này!
Lý Nhiên cũng không phát hiện ra sự bất thường của nàng ta, lắc đầu nói:
- Lễ vật cũng không quan trọng, quan trọng là… tâm ý.
Dịch Thanh Lam liếc nhìn hắn, hừ lạnh nói:
- Bần đạo vốn không có tâm ý gì với ngươi!
Lý Nhiên nói:
- Cho nên ta mới nói Dịch đạo trưởng lạnh lùng. Trong lòng ta rất luyến tiếc ngươi, nhưng ngươi lại hận không thể nhanh chóng tiễn ta đi.
- Luyến tiếc ta?
Trái tim Dịch Thanh Lam bỗng nhảy lên, lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi đừng nói hươu nói vượn, bần đạo thấy ngươi rõ ràng là luyến tiếc những tiểu chấp sự kia!
Lý Nhiên chân thành nói:
- Ta không nói bậy. Ta còn chuẩn bị lễ vật dành riêng cho Dịch đạo trưởng đấy!
- Lễ vật? Cho bần đạo?
Trong mắt Dịch Thanh Lam thoảng qua một tia mừng rỡ, khóe miệng sau khăn che mặt đã hơi cong lên.
Rõ ràng trong mắt đều là mong chờ nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói:
- Bần đạo mới không cần lễ vật của ngươi.
- Đây chính là do ta tỉ mỉ chuẩn bị, Dịch đạo trưởng thật sự không muốn sao?
- … Khụ khụ. Ngươi đã chuẩn bị xong rồi thì bần đạo miễn cưỡng nhận lấy vậy.
Lý Nhiên nhìn dáng vẻ miệng nói không cần nhưng trong lòng lại rất muốn của nàng ta thì ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Hắn tiến về phía trước một bước, dang hai cánh tay của mình ra.
Dịch Thanh Lam sửng sốt.
- Đây là ý gì?
Lý Nhiên nghiêm túc nói:
- Đây chính là lễ vật ta chuẩn bị. Một cái ôm nhiệt tình.
- …
Hàng mày của Dịch Thanh Lam xoắn lại một đường.
Ngươi gọi cái này là tỉ mỉ chuẩn bị?
Nàng ta biết ngay tên này không đáng tin mà!
- Bỏ đi, bần đạo không cần…
Nàng ta còn chưa nói xong thì vẻ mặt đột nhiên cứng đờ.
Chỉ thấy Lý Nhiên kết nối hồng tuyến, dùng sức gãi lên cổ tay một cái.
Một sự rung động đến từ sâu thẳm trong tâm hồn khiến nàng ta thoáng ngây ra.
Nhân cơ hội này, Lý Nhiên bước lên phía trước ôm nàng ta vào lòng.
Thân thể Dịch Thanh Lam lập tức trở nên căng thẳng, trái tim đập mãnh liệt, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn.
Nàng ta xấu hổ và tức muốn chết nói:
- Tiểu tặc này mau buông bần đạo ra!
Vừa định đưa tay đẩy đối phương ra thì lại nghe Lý Nhiên nhẹ giọng nói:
- Dịch đạo trưởng, ta sẽ nhớ ngươi.
Dịch Thanh Lam giật mình.
Tất cả những chuyện xảy ra giữa hai người chợt hiện lên trong đầu, đột nhiên nàng ta cảm thấy cả người chẳng còn chút sức lực nào.
Nàng ta đỏ mặt nghiêng đầu đi.
- Bần đạo sẽ không nhớ ngươi.
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng lại không hề giãy giụa mà để mặc cho hắn ôm.
Một lát sau, Lý Nhiên buông lỏng tay ra.
Lúc này Dịch Thanh Lam mới thở phào nhẹ nhõm.
- May mắn là hắn không có hành động gì quá đáng, nếu không bần đạo…
Lúc này chỉ thấy Lý Nhiên cười nói:
- Mùi hương của Dịch đạo trưởng thật thơm, khiến người ta hận không thể cắn một cái.
Gò má Dịch Thanh Lam thoáng chốc đỏ bừng lên, nghiến răng nói:
- Vô liêm sỉ!
Nàng ta vung tay áo bào lên, cuồng phong từ dưới mặt đất cuốn lên, trực tiếp thổi bay Lý Nhiên ra ngoài.
Thân ảnh hắn bay xa mang theo một tiếng kêu thảm thiết.
Cho đến khi hắn hoàn toàn biến mất, Dịch Thanh Lam mới vô lực tựa vào trên thân cây.
Trong đôi mắt sóng gợn lăn tăn, khuôn mặt đỏ bừng tươi cười đến cả khăn che mặt cũng không che nổi.
Nàng ta ủ rũ, thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Bần đạo… rốt cuộc phải làm gì bây giờ?
Từ nhỏ đã tu hành Vong Tình Đạo, đừng nói là tiếp xúc với nam nhân mà đến có ý nghĩ như vậy cũng chưa từng có.
Kết quả lại bị Lý Nhiên ôm vào lòng.
Điều này lại khiến cho trong lòng nàng ta vô cùng bối rối.
Ở một mình trên đỉnh núi hồi lâu, Dịch Thanh Lam mới miễn cưỡng bình phục lại tâm trạng.
Thân hình chợt lóe lên rồi về lại chỗ ở của mình.
Nhìn chiếc giường lớn trước mắt kia thì không khỏi hơi sửng sốt.
Lúc Lý Nhiên đi cũng không mang theo nó đi, vẫn còn đặt bên trong góc phòng.
- Nào có ai lại mang theo giường bên người? Tên này đúng là chỉ thích nhàn rỗi.
Dịch Thanh Lam vốn định phất tay đưa nó ra ngoài nhưng không biết nghĩ đến điều gì, trong lúc nhất thời lại có chút do dự.
Nàng ta chần chừ một lúc mới chậm rãi đi đến bên giường.
- Cái này có gì thoải mái? Chắc là không khác gì ngủ trên mặt đất đâu nhỉ?
- Bần đạo chỉ muốn thử một chút…
Nàng ta có hơi chột dạ mà nhìn xung quanh, sau đó mới thận trọng đi đến nằm xuống.
Không thể không nói, Lý Nhiên thật sự rất biết hưởng thụ.
Cái giường này đúng là hàng thượng đẳng cao cấp, độ mềm vừa phải khiến người ta nằm xuống cũng không muốn dậy nữa, nhưng lại vẫn có thể cung cấp hỗ trợ cho cơ thể đầy đủ, cho dù nằm trong thời gian dài cũng không cảm thấy uể oải.
- Hình như… rất thoải mái?
Ánh mặt trời chiếu lên người vô cùng ấm áp, trên gối còn lưu lại khí tức của Lý Nhiên khiến cho nàng ta lại đỏ mặt tim run.
Nhớ lại khuôn mặt tươi cười xán lạn kia trong lòng nàng ta lại run rẩy một hồi.
Dịch Thanh Lam che gò má nóng rực, thấp giọng than thở:
- Lần này bần đạo thực sự xong đời rồi…
…
Phía nam Trung Thổ.
Trong rừng cây rậm rạp.
Một thân ảnh đang bay trong rừng, trên người có bạch quang nhàn nhạt quấn quanh, khí tức được nén đến mức thấp nhất.
Thỉnh thoảng còn nhìn lại phía sau, sắc mặt có chút hoảng hốt.
Dường như có người nào đó đang đuổi theo nàng ta.
Một nhịp thở lướt qua gần năm trăm dặm, linh lực của nàng ta có chút không đủ nên đành phải tạm dừng bước.
Khăn che mặt màu đen nhẹ nhàng rơi xuống để lộ ra một khuôn mặt tinh xảo quyến rũ xinh đẹp.
Chính là Tần Như Yên.
Lúc này sắc mặt nàng ta tái nhợt, lấy ra một viên đan dược rồi đặt vào trong miệng, nỗ lực khôi phục linh khí.
Đồng thời còn cảnh giác xem xét xung quanh.
Đột nhiên nàng ta nhận ra điều gì đó, bắt đầu nhíu mày lại.
- Không đúng, trong rừng cây này quá yên tĩnh!
Xung quanh đến cả tiếng chim hót côn trùng kêu cũng không có, không khí còn mơ hồ có chút kìm nén, đến cả ánh mặt trời chiếu lên người cũng có chút lạnh lẽo.
- Không ổn!
Tần Như Yên lập tức xoay người bay lên.
Vút!
Trong không khí vang lên tiếng rít, mấy đạo hàn quang đột nhiên bắn nhanh đến, sát bên chóp mũi nàng rồi đâm vào trong thân cây.
Ầm!
Cây cổ thụ cao lớn lập tức bị nổ tung!
Trên trán Tần Như Yên chảy ra mồ hôi lạnh, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy từ sau thân cây có một nữ tử đi đến, cười vỗ tay nói:
- Tu vi của Tần sư tỷ thật thâm sâu, chạy trốn nhiều ngày như vậy mà linh lực vẫn còn chưa khô cạn.
Nàng ta có dung mạo quyến rũ không thua kém Tần Như Yên bao nhiêu, chỉ là giữa hàng mày nhiều hơn một chút yêu diễm, cử chỉ lộ ra cũng hơi lỗ mãng.
Ngay khi nàng ta đang nói chuyện thì một nam tử trung niên cũng bay đến, chặn lại đường lui của Tần Như Yên. Người nọ nở nụ cười âm hiểm dữ tợn.
- Tần Thánh Nữ đúng là chạy nhanh thật!
Đáy mắt Tần Như Yên hiện lên một sự tuyệt vọng.
Nếu như chỉ có một mình nữ tử này thì nàng ta không hề sợ nhưng nam nhân này là một Phân Thần đỉnh phong thực sự!
Nàng ta cũng chỉ là Kim Đan Viên Mãn mà thôi, cách biệt hai đại cảnh giới thì nàng ta căn bản không có sức đánh trả!