Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 208: Hành động đưa tiễn của lý thánh tử!

Chương Trước Chương Tiếp

Sáng sớm ngày thứ hai.

Đại điện Bạch Vân Phong.

Các trưởng lão chấp sự của Thiên Xu Viện đều tề tụ ở nơi này, ánh mắt nhìn về phía nam nhân ở bên trong đại điện.

Thánh Tử Ma Đạo Lý Nhiên.

Lần đầu tiên mọi người gặp mặt hắn cũng là ở nơi này, nhưng bầu không khí hai lần lại hoàn toàn khác biệt.

Lúc ban đầu, bởi vì thân phận Ma Đạo, trong lòng các trưởng lão đều có sự đề phòng, còn mang theo một tia khinh thường nhẹ.

Dù sao thì chính ma đối lập, các nàng ấy lại là Tu Hành Giả kiên định với chính đạo, coi như Lý Nhiên có ân đối với Thiên Xu Viện thì cũng rất khó loại bỏ được thành kiến trong lòng.

Nhưng những chuyện phát sinh tiếp theo lại lật đổ hoàn toàn quan điểm của các nàng ấy.

Lý Nhiên vì cứu Lâm Thủ Tịch mà không tiếc liều mình lao vào chỗ chết, hơn nữa vì để đạo tâm vững chắc mà, tự mình làm tổn thương thần hồn, tạm thời mất đi tu vi.

Tinh thần vì người quên mình lần này, không nói đến các chính đạo còn lại, chỉ tính trong đồng môn lại có mấy người có thể làm được.

Mà Lý Nhiên lại càng cho thấy thiên phú và thực lực khủng khiếp.

Pháp Tướng Kim Thân to lớn kia, tam pháp Phật, Đạo, Ma đều quy về một thân, phảng phất còn có Thanh Tâm Chú của Đại Đạo Chi m nữa...

Tất cả đều khiến trong lòng các trưởng lão chấn động sâu sắc.

Anh tuấn tiêu sái, thiên phú tuyệt luân, lại có tinh thần hy sinh quên mình vì người khác.

Thiếu niên hoạt bát như vậy, quả thật là quá đả động đến trái tim của những lão đạo cô này rồi!

Thậm chí các nàng ấy cảm thấy, Lý Nhiên cứ mãi ở lại Thiên Tu Viện cũng không tệ.

- Lý Thánh Tử.

Một đạo cô có mái tóc bạc phơ đi tới, nói:

- Nghe nói ngươi phải quay về tông môn rồi, cảm niệm ân tình của ngươi đối với tông của ta, lão thân có chút lễ mọn, cũng xin ngươi không ghét bỏ.

Nàng ta lấy từ trong người ra một bình thuốc màu trắng tinh, bên trên loáng thoáng có ánh hào quang đang lưu chuyển.

- Đây là lão thân dùng tiên tài Vô Ưu Thảo để luyện chế Nhất Nguyên Quy Hồn Đan, có thể ổn định thần hồn, bổ sung hồn lực, cho dù ba hồn bảy phách có sụp đổ thì cũng có thể dùng nó để kéo lại một ngụm sinh cơ.

Đây chính là đồ vật tốt chân chính.

Giống với Sinh Linh Quả, ở thời khắc mấu chốt là có thể cứu mạng!

Lý Nhiên cũng không già mồm nữa, hắn đưa tay ra nhận lấy.

- Cảm ơn đại trưởng lão, vậy vãn bối xin nhận.

- Tốt.

Trong mắt đại trưởng lão chứa đựng ý cười, ánh mắt nhìn về phía hắn cực kỳ tán thưởng.

Ngay sau đó, mấy vị trưởng lão khác cũng đi lên phía trước.

- Lý Thánh Tử, đây là Vô Căn Thủy ta lấy được ở Đông Hải, có thể thanh thần tĩnh khí, gột sạch thần hồn.

- Linh Bảo Phất Trần này có chức năng trừ yêu đuổi ma...

- Ba tấc ngọc này có thể ngăn cản Hợp Đạo tấn công, xin tặng cho Lý Thánh Tử...

Các nàng ấy lần lượt lấy ra bảo bối, vô số thần quan lập tức lưu chuyển trong đại điện.

Lý Nhiên gãi gãi đầu.

Bởi vì trước kia đã từng trải qua nên ấn tượng của hắn đối với chính đạo vẫn luôn không tốt, hắn cảm thấy ít nhiều gì thì cũng có một chút diễn xuất dối trá.

Nhưng Thiên Xu Viện lại không phải như vậy.

Nhóm đạo cô này tuy là bướng bỉnh cổ hủ nhưng một khi nhận được sự tán thành của các nàng ấy, vậy các nàng sẽ móc tim móc phổi mà đối đãi với ngươi.

Nhìn Lý Nhiên nhận lấy lễ vật, các trưởng lão mới vừa lòng thỏa ý mà lui về.

Lúc này, Lâm Lang Nguyệt chậm rãi bước tới.

Nàng ta vẫn mặc y phục trắng tinh không nhiễm bụi trần, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy sự không nỡ.

- Tiên sinh, ta...

Nàng ta muốn nói gì đó nhưng rồi lại nghẹn ở cổ họng.

Trong mắt dần dần tràn ngập vụ khí, hốc mắt có hơi phiếm hồng.

Lý Nhiên xoa xoa đầu của nàng ta.

- Được rồi, dù sao thì cũng là thiêu kiêu đứng đầu, phải chú ý hình tượng của bản thân.

Lâm Lang Nguyệt xoa đôi mắt, quyệt khuôn miệng nhỏ nhắn mà nói:

- Chỉ cần có ngươi ở đây, còn ai dám xưng đệ nhất?

Nhìn cử động thân mật của hai người, các trưởng lão lại không hề xôn xao.

Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của Lâm Thủ Tịch, thân mật một chút dường như cũng không có vấn đề gì.

Mà Dịch Thanh Lam ngồi ở nơi cao, trong mắt lại lướt qua chút thần sắc phức tạp.

Lâm Lang Nguyệt cởi sợi dây đen trên cổ ra, từ trong cổ áo lấy ra một miếng Bạch Ngọc.

Chất ngọc thông thấu ôn nhuận, mặt trên có khắc một chữ “Trừng, tản ra hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt.

- Ta cũng không có đồ vật gì tốt... Đây là Trừng Tâm Ngọc, đeo trên người có thể an lòng tĩnh khí, trừ khử tạp niệm, tặng cho tiên sinh đấy.

Lý Nhiên cười nói:

- Tặng cho ta rồi, vậy sau này khi ngươi có tạp niệm thì phải làm sao?

Lâm Lang Nguyệt nhìn hắn, nghiêm túc nói:

- Tiên sinh chính là tạp niệm duy nhất của ta rồi.

Lý Nhiên ngẩn người một lúc, trong lòng khẽ rung động. Không ngờ tính tình thanh lãnh như nàng ta mà cũng biết nói những lời trêu chọc người khác.

Lâm Lang Nguyệt nhìn miếng Bạch Ngọc trong tay hắn, đỏ mặt mà nhẹ giọng nói:

- Chất lượng của Trừng Tâm Ngọc này tuy là không cao, nhưng ta vẫn luôn dùng mạng giao tu, thiếp thân uẩn dưỡng... Vẫn… vẫn mong tiên sinh đối xử với nó tử tế.

Miếng ngọc này nàng ta đã mang theo bên mình từ nhỏ, trải qua nhiều năm nuôi dưỡng như vậy, nó đã trở thành một bộ phận trên người nàng ta rồi. Lúc này bị hắn cầm chơi ở trong tay, trong lòng đột nhiên có chút xấu hổ.

Lý Nhiên gật đầu.

- Được, ta sẽ cất giữ nó thật cẩn thận.

- Ừm.

Lâm Lang Nguyệt cúi đầu, giọng như tiếng muỗi.

Sau đó, những chấp sự đã tiếp xúc qua với hắn cũng đến tặng lễ vật.

Mặc dù không quá quý trọng nhưng cũng thể hiện rõ tâm ý tràn đầy.

- Lý Thánh Tử, những lúc rảnh rỗi thì đến đây thăm thú một chút nhé.

- Tiểu Trúc Phong lúc nào cũng hoan nghênh ngươi.

- Gian phòng của Nhàn Vân Phong đã xây dựng lại rồi, vẫn luôn giữ lại cho ngài đó.

- Lần trước ngày nói Tâm Sương Ký, ta bỏ lỡ mất rồi, nếu có cơ hội có thể nói lại cho ta nghe không?

- Lý Thánh Tử, ta có thể ôm ngươi một cái không..

Các tiểu đạo cô vây quanh Lý Nhiên ở giữa, trong lúc nhất thời oanh oanh yến yến không dứt bên tai.

Tuy là thời gian tiếp xúc không dài, nhưng đối với thiếu niên phóng khoáng với nụ cười rạng rỡ trên môi, các nàng ta không khỏi có chút không nỡ.

Dịch Thanh Lam nhìn một màn này, ánh mắt lạnh lẽo như băng, vẻ mặt như sương lạnh.

Trong lòng nàng ta không khỏi khó chịu một hồi.

- Đám nghịch đồ này chỉ vì một tên nam nhân mà ném đạo hành ra hết sau đầu rồi à?

- Còn tên tiểu tặc lăng nhăng Lý Nhiên này, thật là gặp một người liền câu một người, thật quá ghê tởm!

Nàng ta hắng giọng một cái, lạnh lùng nói:

- Được rồi, đưa tiễn tới đây thôi, thời gian không còn sớm nữa, đừng làm chậm trễ hành trình quay về của Lý Thánh Tử.

Chưởng môn cũng đã lên tiếng rồi, các chấp sự cũng ngoan ngoãn lui về phía sau.

Dịch Thanh Lam đi xuống đài cao.

- Lý Thánh Tử, chúng ta xuất phát thôi.

- Được.

Lý Nhiên gật đầu, bay theo nàng ta ra khỏi đại điện.

Lâm Lang Nguyệt nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, không khỏi xoa xoa đầu của mình, cảm thấy có hơi kỳ lạ.

- Sư tôn dường như có chỗ nào đó rất kỳ lạ?

...

Trên đỉnh núi.

Ánh mắt Dịch Thanh Lam bình tĩnh mà nhìn Lý Nhiên.

- Cảm tạ Lý Thánh Tử đã ra tay tương trợ, để bần đạo tiễn ngươi trở về đi.

Lý Nhiên cười híp mắt nói:

- Ta đã giúp đỡ Dịch đạo tưởng một chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không tặng cho ta chút lễ vật nào sao?

Dịch Thanh Lam lắc đầu nói:

- Ngươi đã hấp thu hơn tám phần hồn lực của Đạo Tuyệt Tử Địa, điều này đã hoàn toàn triệt tiêu mối nhân tình giữa ta và ngươi rồi.

Hồn lực dồi dào đó không chỉ làm cho hắn đề thăng vô cùng lớn mà con đường tu luyện sau này lại càng là một mảnh đường bằng phẳng.

Mà tâm ma tiêu tán bên trong Đạo Tuyệt Tử Địa ít nhất cũng phải tới mấy trăm năm mới có thể khôi phục lại được. Đây đúng thật đã là một phần hậu lễ rồi.

Mặc dù không phải nàng ta chủ động tặng.

Lý Nhiên thở dài nói:

- Quả nhiên, Dịch đạo trưởng vẫn lạnh nhạt như vậy.

- Lạnh nhạt?

Dịch Thanh Lam yên lặng siết chặt tay ở sau lưng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️