Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 207: Bần đạo không đáng yêu chút nào!

Chương Trước Chương Tiếp

Ở trong phòng.

Lâm Lang Nguyệt đang nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho Lý Nhiên.

Nét ửng đỏ trên má của nàng ta chưa bao giờ phai mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng kia.

Không biết bắt đầu từ bao giờ mà Lý Nhiên đã chiếm trọn trái tim của nàng ta.

Có lẽ từ lúc hắn một mình giữ ải ở trong Thú Triều chăng? Hay là khi hắn đối mặt với Phân Thần mà không hề chùn bước? Cũng có thể là lúc sớm chiều ở chung trong mật thất...

Lý Nhiên tựa như mưa xuân dần dần thấm vào trong lòng của nàng ta.

Thậm chí điều ấy còn trở thành quan niệm của nàng ta về Thiên Đạo.

Lâm Lang Nguyệt không biết làm như vậy đến cùng là sai hay đúng, thế nhưng nàng ta chưa từng hối hận.

Tu vi có ràng buộc với đối phương thì sao chứ?

Nếu không nhờ Lý Nhiên thì không biết nàng ta đã chết bao nhiêu lần rồi!

Lúc này, Lý Nhiên thoát khỏi trạng thái nội thị và hắn từ từ mở mắt ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Khi nhìn thấy con ngươi thâm thúy kia thì Lâm Lang Nguyệt cảm thấy có chút hồi hộp.

- Tiên sinh, ngươi có cảm giác đỡ hơn chút nào hay không?

Lý Nhiên gật đầu đáp lại.

- Cảm ơn, ta thấy tốt hơn nhiều rồi.

- Vậy là tốt rồi.

Lâm Lang Nguyệt cười nói nhưng tay nàng ta vẫn nhẹ nhàng ấn như ban nãy.

Lý Nhiên bắt lấy bàn tay mềm mại của nàng ta rồi nói.

- Ngươi đã xoa rất lâu rồi, bây giờ chúng ta nói chuyện chút đi.

Thân thể Lâm Lang Nguyệt khẽ run một cái, nàng ta trả lời.

- Được, được thôi.

- Thật ra ta vẫn luôn có một chuyện muốn hỏi ngươi.

Lý Nhiên nói.

Lâm Lang Nguyệt gật đầu rồi tiếp lời.

- Tiên sinh cứ hỏi đi.

Lý Nhiên hiếu kỳ hỏi nàng ta.

- Vì sao ngươi lại phải lấy ta làm quan niệm về Thiên Đạo vậy?

Tuy rằng hắn quả thật rất mạnh nhưng nếu nói tới cảnh giới thì cũng chẳng kém Lâm Lang Nguyệt là bao.

Vị này là Thiên Kiêu của tông môn đỉnh cấp mà tại sao lại coi hắn là Thiên Đạo đây?

Lâm Lang Nguyệt che miệng đáp lại.

- Tất cả là do ngươi đấy!

- Hả?

Lý Nhiên sửng sốt, hắn lập tức hỏi lại.

- Ta làm sao cơ?

Lâm Lang đỏ mặt trả lời.

- Ngươi ở trong mật thất trêu đùa với người ta như vậy, lại thêm hai ba câu khiến lòng ta dao động. Nếu ta không coi ngươi thành Thiên Đạo thì chỉ sợ viên đạo tâm này đã sớm tan ra rồi.

Lý Nhiên che mặt.

Hay thật, hóa ra lại có chuyện như vậy.

Hắn cười khổ nói.

- Không ngờ ngươi lại đành chịu bị ép buộc như thế.

Lâm Lang Nguyệt lắc đầu.

- Cũng không phải như thế, chủ yếu vẫn là những câu ngươi đã nói trước kia.

Lý Nhiên nghi ngờ hỏi lại.

- Câu nào cơ?

Lâm Lang Nguyệt hắng giọng một cái sau đó nàng ta bắt chước ngữ khí của hắn để thuật lại.

- Nếu ta là trời cao, thân khóac Tinh Hà thì ngươi chính là Minh Nguyệt, tất nhiên ngươi phải ở trong lòng bàn tay ta!

Lý Nhiên thấy hơi nhức đầu.

- Ngộ nhỡ đó có thể là lời khoác lác của ta thì sao đây?

Lâm Lang đáp.

- Cũng không biết vì sao nhưng chính ta lại cảm thấy ngươi có thể làm được, tóm lại một ngày nào đó ngươi có thể nắm giữ được Thiên Đạo.

Lý Nhiên bật cười.

- Ngươi có lòng tin với ta như thế à?

Lâm Lang lại đỏ mặt sau đó gật đầu.

- Tất nhiên là ta có lòng tin với ngươi rồi. Tiên sinh là giỏi nhất!

Lý Nhiên nhìn dáng vẻ kiên định của nàng ta thì trong lòng hắn bỗng run lên.

Đúng là hai ngươi từng là đối thủ của nhau nhưng vì ngoài ý muốn mới dây dưa cùng một chỗ, bây giờ vận mệnh lại tương liên nên không thể cắt đứt được nữa.

Lý Nhiên cười híp mắt rồi hỏi.

- Vì thế cho nên ngươi mới cam tâm tình nguyện dâng thân mình để đặt trong lòng bàn tay ta ấy hả?

- Sao cơ?

Hai gò má của Lâm Lang Nguyệt nóng hôi hổi, trong mắt nàng ta còn có phần hoảng loạn.

- Ta, ta làm gì có...

Lý Nhiên ngồi dậy, hắn chống cằm nhìn nàng ta.

- Thật sự không có à?

- ...

Lâm Lang Nguyệt quay mặt đi rồi nhỏ giọng nói tiếp.

- Nếu như thật sự là như vậy thì ngươi định xử trí ta như thế nào?

Lý Nhiên thấy bộ dáng e lệ của nàng ta thì tim hắn bỗng nhiên lại đập nhanh.

Hai mắt Lâm Lang Nguyệt nhắm nghiền, ngón tay vì căng thẳng vò vạt áo.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Đúng lúc này, Lý Nhiên lại nhìn thấy một vệt thân ảnh màu trắng, hắn không khỏi giật mình.

Khi hắn quay đầu nhìn lại thì cả người chợt sững lại.

- Dịch đạo trưởng!

Chẳng biết Dịch Thanh Lam đã ngồi khoanh chân ở dưới dất từ bao giờ, nàng ta ngồi đó giống như ngồi thiền vậy.

Lâm Lang Nguyệt mở to mắt, nàng ta cũng bị làm cho hoảng sợ.

- Sư tôn!

Lý Nhiên khẽ nhăn mày.

- Dịch đạo trưởng, tại sao ngươi đi vào lại không gõ cửa?

Dịch Thanh Lam thản nhiên trả lời.

- Bần đạo quay về phòng của mình lại cần phải nói trước cho ngươi biết hay sao?

- Dường như cũng hợp lý...

Lý Nhiên không có cách nào phản bác lại.

- Có thể do ngươi xuất quỷ nhập thần, không có một chút động tĩnh nào chăng?

Dịch Thanh Lam cười lạnh đáp.

- Không phải do bần đạo không có động tĩnh gì mà là hai vì đang quá nhập tâm đó chứ.

- Sư tôn!

Lâm Lang Nguyệt vừa thẹn vừa vội, nàng ta hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.

Mặt dày như Lý Nhiên cũng đỏ lên, hắn nói.

- Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta đang nói chuyện tu hành và thăm dò Thiên Đạo đó.

Dịch Thanh Lam khẽ trừng mắt lườm hắn một cái.

Bần đạo tin ngươi mới lạ đó!

Nếu ta mà đến chậm một bước có khi hai người đã chạm vào nhau rồi ấy chứ!

Nàng ta không khỏi có chút tức giận rồi hừ lạnh mà nói.

- Được, vậy hai người tiếp tục thảo luận đi, bần đạo ngồi thiền ngay ở đây nhân tiện dự thính một lúc.

Lý Nhiên bất đắc dĩ nhìn sang Lâm Lang Nguyệt.

- Có vẻ hôm nay không có cách nào thăm dò, chúng ta hẹn ngày khác vậy.

Lúc này Lâm Lang Nguyệt còn có thể ngồi yên sao?

Mặt nàng ta xấu hổ đã đỏ giống như quả táo, nàng ta nhảy từ trên giường rồi lập tức che mặt chạy ra ngoài.

Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Bỗng nhiên Dịch Thanh Lam lại có chút khẩn trương.

Cảnh tượng ở trước mắt chẳng phải giống như đúc với ảo cảnh trong tâm ma kia hay sao?

- Khối băng à...

Giọng nói của Lý Nhiên vang lên.

Dịch Thanh Lam bị làm cho kinh sợ, ngay cả đối thoại cũng giống nhau sao?

Nàng ta phản xạ có điều kiện nói.

- Ta không cho ngươi cử động, cấm ngươi cởi quần áo!

- Hả?

Vẻ mặt Lý Nhiên trở nên ngơ ngác.

- Vì sao ta phải cởi quần áo cơ chứ?

- Khụ khụ, không có gì.

Khuôn mặt Dịch Thanh Lam sau tấm mạng che mắt có chút hồng.

Nàng ta đi qua tâm ma nên cũng đã biết tư tưởng ở sâu trong nội tâm của chính mình, vì vậy mà lại càng bối rối hơn lúc trước.

Thậm chí nàng ta còn không biết chính mình nên đối mặt với Lý Nhiên thế nào.

- Bần đạo là tâm ma của hắn, hắn là tâm ma của bần đạo. Đây là chuyện gì vậy...

Dịch Thanh Lam nhịn không được mà lại suy nghĩ miên man.

Lý Nhiên không phát hiện ra sự khác thường của nàng ta mà tiếp tục nói.

- Về cơ bản thì thần hồn của ta đã khôi phục rồi, ngày mai ngươi đưa ta quay về tông môn đi.

Dịch Thanh Lam sững sờ.

- Ngươi phải quay về sao?

Lý Nhiên cười cười.

- Sao thế, Dịch đạo tưởng luyến tiếc ta à?

- Lý Thánh Tử nghĩ nhiều quá rồi, bần đạo vui vẻ còn không kịp nữa đấy.

Dịch Tham Lam nói tiếp.

- Sáng mai bần đạo lập tức để ngươi rời đi.

Lý Nhiên gật đầu đáp.

- Vậy làm phiền Dịch đạo trưởng.

Vẻ mặt Dịch Thanh Lam nhìn hắn vẫn rất bình tĩnh, trong lòng nàng ta bỗng xuất hiện cảm giác khó tả.

- Lý Thánh tử khách sáo quá.

Nàng ta nói dứt lời liền đứng dậy đi ra ngoài.

- Dịch đạo trưởng.

Lý Nhiên gọi với theo nàng ta.

Dịch Thanh Lam ngừng chân nhưng lại không quay đầu lại, nàng ta hỏi.

- Có chuyện gì thế?

Lý Nhiên cười đáp.

- Có ai đã nói với ngươi rằng thật ra ngươi cũng rất đáng yêu chưa?

- Có thể là dễ thương chẳng hạn?

Thân thể Dịch Thanh Lam run lên, nàng ta có chút bối rối.

- Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì thế, bần đạo đáng yêu ở đâu chứ?

- Bộ dáng bây giờ của ngươi rất đáng yêu.

- Nói xạo!

Dịch Thanh Lam đẩy cửa đi ra ngoài.

Nàng ta dựa vào vách tường để cố gắng hồi phục hô hấp.

Ở trong mắt người khác, nàng ta chính là một người vừa nhạt nhẽo lại vừa lạnh lùng, mãi cho tới bây giờ cũng chưa có ai dùng loại từ như vậy để nói với nàng ta.

- Bần đạo không đáng yêu chút nào!

Nàng ta ôm ngực mà trái tim vẫn đập dữ dội.

- Đây đúng là một tên không biết xấu hổ!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️