Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 204: Dịch đạo trưởng đừng khách khí, ta ngủ ở gian phòng của ngươi là được!

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Nhiên vừa rồi hoàn toàn đắm chìm trong thức hải, căn bản không biết ngoại giới phát sinh ra cái gì.

Thậm chí còn không có ý thức được sự xuất hiện của ba tòa pháp tướng.

Nhìn đám đạo cô trước mắt, trong lúc nhất thời hơi ngây ngốc.

Chỉ thấy tiểu đạo cô cùng nhóm chấp sự, đang ánh mắt phát sáng nhìn hắn, trong đó cũng không có thiếu vẻ mặt sùng bái. Mà nguyên bản các trưởng lão hắn không cách nào đối phó, lúc này trong ánh mắt cũng là đầy vẻ sợ hãi thán phục. Lý Nhiên nghi ngờ nói:

- Dịch đạo trưởng, đây là làm sao vậy?

Dịch Thanh Lam lắc đầu, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên đã nhận ra cái gì, đột ngột quay người nhìn.

Chỉ thấy Lâm Lang Nguyệt khoanh chân ngồi, quần áo phần phật bay múa, khí tức đang không ngừng kéo lên. Có trưởng lão hoảng sợ nói:

- Lâm Thủ Tịch đây là muốn đột phá sao?

Ầm.

Trong không trung vang lên một tiếng trầm đục.

Sau đó ánh sáng từ trong cơ thể nàng ta tản ra ngoài, trên người lập loè vầng sáng thần thánh mà thuần khiết. Trong mắt Dịch Thanh Lam hiện lên vẻ vui mừng, gật đầu nói:

- Đúng vậy, Lang Nguyệt sắp đột phá!

Trong không khí, tất cả linh lực như đang chảy hướng về phía nàng ta, dũng mãnh vào trong cơ thể, tại trong kinh mạch gột rửa mãnh liệt, sau khi bị nhanh chóng luyện hóa nhập vào trong Đan Điền.

Đại khái đã qua thời gian một nén hương.

Thu nạp linh lực cuối cùng dừng lại, ánh sáng tràn ngập các loại màu sắc cũng dần dần thu liễm, khí tức Lâm Lang Nguyệt trở nên thâm thúy hơn rất nhiều.

Nàng ta mở hai mắt ra, trong mắt hiện lên hào quang.

Cúi đầu nhìn tay mình, vẻ mặt còn có chút không thể tin.

Nàng ta thế mà đã đột phá?

Mới phá đan thành anh không bao lâu, đã đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ?

Tốc độ này cũng quá nhanh đi!

Những người khác nhao nhao kịp phản ứng, lập tức hưng phấn không thôi.

- Chúc mừng Lâm Thủ Tịch đột phá!

- Nhân họa đắc phúc, thật là hi vọng của Thiên Xu Viện chúng ta!

- Lâm Thủ Tịch quả là thiên phú vô song!

- Tốc độ tu hành này, so với Lý Thánh Tử cũng không thua kém bao nhiêu mà!

- Lâm Thủ Tịch không hổ là Thiên Kiêu đệ nhất!

Trong tiểu viện chốc lát náo nhiệt lên, mọi người tràn đầy dáng tươi cười rõ ràng.

Tính cách Lâm Lang Nguyệt không màng danh lợi, không gây chuyện, nhân duyên ở bên trong tông môn vô cùng tốt.

Lúc này nàng đột phá cảnh giới, mọi người tự nhiên đều rất vui vẻ.

Lâm Lang Nguyệt lại không có hàn huyên, mà là tách ra khỏi đám người, chậm rãi đi tới trước mặt Lý Nhiên. Nhìn xem nam nhân ở trước mắt, trong mắt nàng ta tràn đầy sùng bái và cuồng nhiệt.

- Cảm tạ Lý Thánh Tử chỉ điểm, nếu không phải có Đại Đạo Thiên m của ngài, ta cũng không có khả năng đột phá nhanh như vậy.

Nói xong cúi xuống thật sâu.

Sau khi mọi người thấy một màn như vậy thì ngây ngẩn cả người.

Đệ tử thủ tịch Thiên Xu Viện thế mà cúi đầu trước Thánh Tử Ma Đạo?

Nói ra ngoài thì không biết sẽ nhấc lên bao nhiêu gợn sóng!

Lý Nhiên nhíu mày lại:

- Ta chỉ là tùy tiện niệm chú thôi, Lâm Thủ Tịch không khỏi quá khách khí.

Lâm Lang Nguyệt đứng thẳng lên, lắc đầu nói:

- Đối với Lý Thánh Tử mà nói thì chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng với ta mà nói, gần như đã có ân truyền đạo.

Lý Nhiên gãi đầu:

- n truyền đạo? Cái này cũng quá khoa trương đi?

Lâm Lang Nguyệt thật đúng là không có khoa trương. Đoạn Thanh Tâm Chú vừa rồi không chỉ khiến nàng ta ổn định thần hồn, đột phá tu vi, thậm chí đối với thậm chí đối với lý giải đại đạo cũng gia tăng một cấp độ. Đây là một loại giác ngộ khó giải thích.

Hiện tại có thể chưa nhìn thấy điểm khác biệt gì, nhưng chờ đến thời điểm tu hành gặp bình cảnh, giác ngộ lần này sẽ trở thành cơ hội đột phá mà ngay cả Dịch Thanh Lam cũng gật đầu nói:

- Lần này, Đạo m có trợ giúp thật lớn đối với Lang Nguyệt, nói có ân truyền đạo cũng không đủ đâu.

- Hả?

Lý Nhiên cười cười nhìn về phía Lâm Lang Nguyệt:

- Đã như vầy, vậy thì kêu một tiếng sư tôn cho ta nghe một chút đi.

Dịch Thanh Lam nhướng mày:

- Nàng là đồ đệ của bần đạo, làm sao có thể kêu ngươi là sư tôn? Tối đa chỉ có thể kêu ngươi một tiếng Tiên Sinh mà thôi.

Tiểu tặc này thế mà còn muốn đào góc tường nhà nàng ta?

Lý Nhiên không để tâm:

- Vậy cũng được.

Gò má Lâm Lang Nguyệt ửng đỏ, có chút ngại ngùng thấp giọng nói:

- Tiên sinh...

- Ngoan.

Lý Nhiên thò tay vuốt vuốt đầu của nàng ta.

Đôi má Lâm Lang Nguyệt đỏ hơn, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ sáng rỡ.

- Ừm?

Dịch Thanh Lam hơi nhíu mày lại. Cảm giác giống như có ở đâu không đúng lắm đây này?

Nhóm chấp sự và trưởng lão xung quanh đều trợn tròn mắt.

Bộ dáng tiểu nữ nhi ngượng ngùng không chịu nổi này, thật đúng là Lâm Thủ Tịch trong trẻo nhưng lạnh lùng vô song kia ư?

Nhìn xem thần sắc kinh ngạc của các nàng, Dịch Thanh Lam có chút bất đắc dĩ, oán hận trừng mắt nhìn Lý Nhiên.

Gia hỏa này không thể tránh chỗ đông người sao?

Nàng bỗng nhúc nhích, thân ảnh ba người lập tức tiêu tán.

Trong tiểu viện yên tĩnh trở lại.

Nhìn một mảnh bừa bộn trước mặt, mọi người hai mặt nhìn nhau.

...

Chỗ ở của chưởng môn.

Lý Nhiên nhìn quanh gian phòng trống rỗng, không khỏi nghi ngờ nói:

- Dịch đạo trưởng, cái này là chỗ ở của ngươi sao?

Dịch Thanh Lam gật đầu nói:

- Là phòng ngủ của bần đạo.

Lý Nhiên cau mày nói:

- Này cũng quá keo kiệt đi.

Trong phòng không có vật gì, ngoại trừ vách tường tuyết trắng bốn phía, cũng chỉ còn lại có một số đệm dệt từ cây đinh lăng.

Dịch Thanh Lam thản nhiên nói:

- Ngoại trừ một thân tu vi này ra, những thứ khác đều là vật ngoài thân, keo kiệt hay không thì cũng có sao đâu?

Lý Nhiên khó hiểu nói:

- Vậy tối thiểu cũng phải có một cái giường chứ?

- Bần đạo chỉ cần ngồi xuống, cần vật kia dùng làm gì?

Dịch Thanh Lam nói ra:

- Huống chi, nằm ở trên mặt đất lại có khác gì nằm ở trên giường?

Lý Nhiên lắc đầu, chăm chú nói ra:

- Khác nhau rất lớn, chỉ là Dịch đạo trưởng không biết mà thôi.

- Hả?

Dịch Thanh Lam sửng sốt một chút, sau đó nhớ ra cái gì đó, đôi má hơi có chút ửng hồng. May mắn có cái khăn che mặt che chắn, mới không bị hắn nhìn ra. Nàng ta gắt nhẹ một cái, ánh mắt tức giận:

- Tri thức phương diện này bần đạo đương nhiên không có lý giải giỏi bằng Lý Thánh Tử!

- Đó là tự nhiên.

Lý Nhiên không cho là nhục, phản bác cho rằng là quang vinh.

Hắn chắp tay sau lưng đi dạo trong phòng, tìm chỗ có ánh sáng tốt nhất, phất phất tay, một cái giường lớn lăng không xuất hiện. Thấy một màn như vậy, Dịch Thanh Lam khó hiểu nói:

- Lý Thánh Tử, ngươi đây là đang làm cái gì?

- Nghỉ ngơi nha.

Lý Nhiên nói ra:

- Dịch đạo trưởng ưa thích ngủ trên mặt đất, nhưng ta không thể làm được.

Nàng ta hơi nhíu mày lại:

- Nhưng tại sao ngươi lại phải nghỉ ngơi trong gian phòng của bần đạo?

Lý Nhiên ra vẻ đương nhiên nói:

- Gian phòng của ta đã sụp, Dịch đạo trưởng cũng không thể để ta ngủ ở bên ngoài chứ?

- Bần đạo sẽ an bài gian phòng mới cho ngươi.

- Dịch đạo trưởng đừng khách khí, ta là người không kén chọn, ở đâu đều giống nhau.

- ...

Dịch Thanh Lam vuốt vuốt mi tâm.

Gia hỏa này thật sự là quá không hợp thói thường.

Nàng ta do dự một chút, nói ra:

- Lý Thánh Tử, thần hồn ngươi đã phục hồi như cũ, bần đạo vẫn nên tiễn đưa ngươi quay trở lại Tông môn.

Lý Nhiên nhướng mày:

- Dịch đạo trưởng đây là muốn đuổi ta đi?

- Thế thì cũng không phải...

Lúc này, Lâm Lang Nguyệt cẩn thận từng li từng tí nói:

- Sư tôn, Lý Thánh Tử hôm nay khẳng định tiêu hao khí lực rất lớn, hay là để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt vài ngày nha.

Lý Nhiên cười tủm tỉm nói:

- Ngươi xem, vẫn là Lâm Thủ Tịch biết rõ thương người. Không giống khối băng nào đó, qua cầu rút ván, trở mình vô tình, kéo quần lên không nhận người...

- Kéo, kéo quần lên?

Dịch Thanh Lam nắm chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy.

Tiểu tặc vô sỉ này lại đang nói hươu nói vượn!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️