Lý Nhiên ngồi ngay ngắn trên không trung.
Sau lưng có ba tòa pháp tướng cực lớn đứng vững, cơ hồ tràn đầy cả bầu trời.
Hào quang sáng lạn đan xen, khí tức thần thánh cùng ma ý điên cuồng dây dưa, làm hắn nổi bật như thần cũng giống như ma!
Con mắt phượng của Dịch Thanh Lam hơi mở lớn, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng kinh ngạc.
- Bần đạo biết hắn thông hiểu ba đạo Đạo, Phật, Ma. Lại không ngờ hắn có thể đồng thời phóng xuất ra ba tòa pháp tướng!
- Vì sao linh lực của hắn có thể chuyển đổi không khe hở ở ba loại trạng thái?
Linh lực vốn là không có hình dạng.
Nhưng trải qua công pháp khác nhau cùng với đại đạo rèn luyện sẽ có thuộc tính không giống nhau.
U La Điện tu luyện chính là Vạn Tượng Sâm La Đạo, linh lực sẽ bổ sung thuộc tính U Ảnh Tịch Ám.
Phật đạo chú ý tới chính là nhân quả từ bi, phổ độ chúng sinh. Linh lực sẽ bị chuyển hóa thành Phật lực, tràn ngập thần thánh vô chú, nhiếp hóa khí tức chúng sinh.
Mà Ma Đạo thì là tà dị điên cuồng, tự tâm sở dục. Ma diễm cuồn cuộn, coi trời bằng vung!
Lý Nhiên tuổi còn nhỏ, đã có thể tinh thông ba loại đại đạo, đã là thiên tài trước nay chưa từng có. Nhưng hôm nay vậy mà có thể đồng thời sử dụng ba loại năng lực? Mà ngay cả Dịch Thanh Lam cũng cảm thấy nghe rợn cả người!
- Còn có thần hồn cường hãn đến mức này...
Lông mày kẻ đen của nàng ta hơi nhăn lại:
- Gia hỏa này là quái vật sao? Đúng rồi, Lang Nguyệt...
Dịch Thanh Lam quay đầu lại, không khỏi sửng sốt một chút. Chỉ thấy Lâm Lang Nguyệt nhìn xem Lý Nhiên, trong mắt lóe ra vẻ sùng bái và cuồng nhiệt, giống như là tín đồ trung thành nhất, gặp được Chân Thần hàng lâm thế gian.
Khí tức của nàng ta không ngừng tăng vọt, thần hồn lập tức vững chắc, thậm chí ẩn ẩn còn có dấu hiệu đột phá!
Cái gì mà cảm ứng Thiên Cơ, cái gì mà Thái Thượng minh minh, tất cả thứ đó nàng ta đều không hề để tâm.
Giờ phút này...
Thiên Đạo ngay tại trước mắt nàng ta!
Dịch Thanh Lam nhìn xem thần sắc si mê của ái đồ, trong nội tâm khe khẽ thở dài. Mặc dù Lý Nhiên hoang đường vô sỉ, phóng đãng không bị trói buộc, nhưng không thể không thừa nhận, Lý Nhiên xác thực là thiên tài duy nhất đương thời.
Đã từng là lớp lớp thiên tài xuất hiện tại Hạo Thổ, Lãnh Vô Yên, Trần Uẩn Đạo, Liễu Tầm Hoan... Kể cả chính nàng ta đều là kinh tài tuyệt diễm, nhân vật ngang tàng cả đời. Nhưng cho dù tại niên đại sáng chói trăm nhà đua tiếng đó, cũng không có người có thiên phú và Tạo Hóa đáng sợ như vậy. Lý Nhiên còn không đến hai mươi tuổi!
- Người mặc ngân hà, tay hái Nhật Nguyệt ... Cái này có lẽ cũng không phải hắn nói bừa?
Ánh mắt Dịch Thanh Lam có chút mê mang. Đột nhiên trong lòng toát ra một ý nghĩ cổ quái. Ngộ nhỡ Lý Nhiên thật sự chứng đạo xưng đế, trở thành tồn tại đồng cấp với nàng ta, mà nàng ta lại bị Hồng Tuyến nhân duyên ràng buộc ... Chẳng phải là sẽ bị đối phương thao túng sao?
Hồi tưởng lại ảo cảnh Tâm Ma của Lý Nhiên, con ngươi run nhè nhẹ một chút.
- Tiểu tặc hoang đường này, cái gì cũng làm được, vậy đến lúc đó bần đạo nên làm thế nào cho phải đây?
Trong lúc nhất thời, nàng ta tâm hoảng ý loạn, ánh mắt rốt cuộc không cách nào khôi phục lại bình tĩnh. Gây ra động tĩnh lớn như vậy, toàn bộ tông môn đều đã bị kinh động.
Keng!
Tiếng chuông gõ vang.
Ở trong Bạch Vân Sơn Mạch, tất cả Phong trưởng lão, chấp sự cùng các đệ tử nhao nhao bay lên trời. Nhìn ba tòa cực lớn phía xa, trong mắt mọi người tràn đầy rung động.
- Đây là cái gì?
- Pháp tướng Ma Đạo, La Hán Phật gia ... Cự nhân màu vàng là cái gì vậy?
- Khí tức này tựa hồ giống như đã từng quen biết?
- Chẳng lẽ lại là địch tập kích?!
- Đi, qua đó nhìn xem!
Từng đợt ánh sáng bay vút tới hướng Nhàn Vân Phong.
Mới vừa tới biệt viện, một màn trước mắt khiến cho tất cả mọi người chấn kinh rồi. Chỉ thấy Lý Nhiên nhắm nghiền hai mắt, ngồi xếp bằng trên không trung, cổ triện tràn lan trên người, ánh sáng lập lòe!
Ba tòa pháp tướng đứng sau lưng, hiển nhiên chính là bút tích của hắn!
- Chỉ mới là cảnh giới Nguyên Anh, đã có thể có được ba tòa pháp tướng?
- Phật, Đạo, Ma ... Lý Thánh Tử rốt cuộc là địa vị gì chứ!
- Một cái đã có uy thế dọa người rồi, hắn vậy mà còn có ba tòa?
- Cái này...
Đến nhóm trưởng lão cũng nhìn mà líu lưỡi.
Nếu muốn ngưng tụ pháp tướng, không chỉ cần linh lực hùng hậu, còn phải xem lề lối và lòng dạ của tu hành giả.
Thế hệ sợ đầu sợ đuôi, bè lũ xu nịnh thì pháp tướng cũng sẽ yếu ớt không chịu nổi. Chỉ có người tâm tính cứng cỏi, chưa từng có từ trước đến nay, mới có thể ngưng tụ ra pháp tướng cường đại đội trời đạp đất. Ba tên cự nhân trước mắt này, mỗi tên đều vô cùng khổng lồ, vô cùng chèn ép, có thể nói là pháp tướng cấp cao nhất. Nhưng ba tòa pháp tướng này thế mà đều là do Lý Nhiên biến ảo ra?
Này phải cần tư tưởng và cùng khí phách to lớn cao ngạo hạng gì cơ chứ?
Huống chi, hắn mới chỉ là Nguyên Anh!
- Chưởng môn...
Đại trưởng lão bước nhanh đi đến trước, nói:
- Lý Thánh Tử đây là...
Ánh mắt Dịch Thanh Lam bất đắc dĩ:
- Đừng để ý, hắn chỉ là đang giúp Lang Nguyệt chữa thương mà thôi.
- Hả?
Đại trưởng lão hôn mê rồi.
Tổn thương mức nào mới có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Nếu không phải có chưởng môn tại đây, bọn họ chỉ sợ đều coi thành địch tập kích rồi!
...
Lý Nhiên cảm giác có chút kỳ quái.
Sau khi luyện hóa được toàn bộ hồn lực trong thức hải, thần hồn giống như đột phá một tầng mỏng, tiến vào đến một cảnh giới hoàn toàn mới.
Cái đó cảm giác tựa như cảm giác từ trẻ mới sinh bi bô tập nói lập tức trưởng thành là thiếu niên cường tráng. Lực khống chế, trình độ cứng cỏi... Đều đã tiến bộ nhảy vọt.
Hắn ẩn ẩn còn phát giác được, chính mình chạm đến giới hạn nào đó, nhưng cũng có chút mơ hồ, không đủ rõ ràng. Mặc dù vậy, trong thời điểm này, hắn cũng không có quên giúp Lâm Lang Nguyệt vững chắc tâm thần.
Trong miệng nhẹ giọng niệm tụng Thanh Tâm Chú:
- Cố niệm khởi tức giác chi, tâm động tá chỉ chi. Tâm bản linh bất muội. Can tu tịnh định công phu trung. Cố tu chế kỳ ngoại trì, nhiên bất khả nhập can hôn trầm tịch diệt...
Kết quả, ba tòa pháp tướng sau lưng đồng thời phát ra âm thanh! Cự nhân màu vàng lúc ẩn lúc hiện, Ma Tướng sáu tay tà dị, Nộ Mục Kim Cương từ bi.
Hơn nữa còn có giọng nói của Lý Nhiên, bốn loại âm điệu bất đồng hội tụ thành Lôi m cuồn cuộn, vang vọng toàn bộ mây trắng.
Các đệ tử Thiên Xu Viện đều ngây ngốc say mê.
Cái này giống như là Đại Đạo Thiên m, làm cho tâm thần các nàng tĩnh lại, trong lúc nhất thời trong lòng dâng lên vô số cảm ngộ.
Cho dù là các trưởng lão đều hướng tâm trí về đây.
Cái này không quan hệ gì với tu vi, là đạo tâm, là cảm ngộ, là khí phách!
Thậm chí có người khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt, trực tiếp tu hành tại chỗ.
Chân mày Dịch Thanh Lam khẽ run lên.
- Ngôn ngữ đạo đoạn, tâm đi chỗ diệt! Không có đạo pháp Thiên Xu Viện xúc động, há có thể phát ra đạo âm như vậy? Lãnh Vô Yên, ngươi rốt cuộc cho tới bây giờ tìm đến một đồ đệ như vậy?
Nhìn xem bộ dáng Lý Nhiên giảng đạo y hệt Lãnh Vô Yên, trong lòng nàng ta đột nhiên xuất hiện một cái ý niệm.
Giống như Lâm Lang Nguyệt cho rằng hắn là Thiên Đạo ... Cũng không có vấn đề gì đi?
Không biết qua bao lâu.
Thần hồn Lý Nhiên cuối cùng bình tĩnh lại, mà Thái Thượng Thanh Tâm Chú khẩu quyết cũng niệm xong.
Ầm.
Thân hình ba tòa pháp tướng sau lưng dần dần ảm đạm, cuối cùng sụp đổ tán thành ánh sáng bay đầy trời, quay trở về thân thể hắn.
Lý Nhiên chậm rãi rơi xuống trên mặt đất.
Mở to mắt, trong mắt kim quang lập loè, tản ra uy áp bức người.
- Thoải mái!
Thần hồn hắn đã thông, cảm giác hoảng hốt biến mất không thấy gì nữa, thế giới trở nên nhẹ nhàng khoan khoái mà thống nhất. Tâm thần khẽ động, Thần Niệm đã có thể bao trùm cả tòa Nhàn Vân Phong, đều có thể cảm giác rõ ràng một chút động tĩnh.
Hắn vừa hoạt động bả vai một chút, đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ.
Chỉ thấy trong gian phòng chẳng biết lúc nào biến thành phế tích, trong tiểu viện trước mặt chật ních đạo cô đang trừng lớn mắt ngơ ngác nhìn xem hắn.
Trong đó thậm chí còn có trưởng lão tóc trắng xoá.
Lý Nhiên gãi gãi đầu, nghi ngờ nói:
- Các ngươi... Đều là đến để muốn nghe ta kể chuyện xưa hay sao?
Dịch Thanh Lam:
- ...