Dịch Thanh Lam đã trầm mặc, ánh mắt hết sức phức tạp.
Khi thì phẫn hận, khi thì bất đắc dĩ, ngẫu nhiên còn hiện lên một tia ngượng ngùng. Nàng ta vĩnh viễn quên không được, một ngày một đêm vừa khóa lại Hồng Tuyến kia, bản thân mình rốt cuộc đã trải qua cái gì.
- Bần đạo vừa rồi thế mà đã cảm thấy hắn sâu sắc? Ừm... Nhất định là ảo giác!
- Tên này là gia hỏa hoang đường xấu xa!
Trong lòng nàng ta càng nghĩ càng giận. Chính mình tại sao lại bị tiểu tặc này ràng buộc lại? Không chỉ bó tay bó chân, còn bị hắn trêu chọc giỡn cợt khắp nơi... Nghĩ đến đây trong lòng nàng ta thậm chí còn có chút ủy khuất.
Lâm Lang Nguyệt không phát giác được dị thường chỗ sư tôn. Nàng ta vuốt vuốt hốc mắt còn hơi ửng hồng, hỏi:
- Lý Thánh Tử, câu chuyện ngươi kể này tên gọi là gì?
Lý Nhiên hồi đáp:
- Tây Sương Ký.
- Tây Sương...
Nàng ta nói khẽ:
- Hữu tâm tranh tự vô tâm hảo, đa tình khước bị vô tình não ... Câu nói đơn giản như vậy nhưng sau lưng lại ẩn chứa cảm giác hiểu thấu cùng lòng chua xót bậc nào?
Dịch Thanh Lam phục hồi tinh thần lại, nghe vậy lắc đầu nói:
- U u oán oán, buồn bực rầu rĩ, loại cảm xúc ưu tư không dứt này sẽ chỉ ngăn trở bước chân tiến lên, còn nói gì tới việc cảm ứng Thiên Tâm nữa?
Lâm Lang Nguyệt nghĩ nghĩ, nói ra:
- Nhưng lúc đó rốt cuộc chẳng phải Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh khổ tẫn cam lai (*thời kỳ cực khổ đã qua) sao? Đối với bọn họ mà nói, đây đã là kết cục tốt nhất rồi.
- Đấy là bởi vì bọn họ là phàm nhân.
Dịch Thanh Lam thản nhiên nói:
- Nếu như bọn họ là tu hành giả, cái gọi là nhi nữ tình trường này cũng chẳng qua chỉ được xem là mây khói thoảng qua thôi.
- Tiên lộ, đại đạo, trường sinh, Thiên Cơ, đây mới là đồ vật tu hành giả cần truy cầu.
Chân mày Lâm Lang Nguyệt hơi nhíu lại. Trong lòng nàng ta không phải rất tán thành, nhưng cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Lúc này Lý Nhiên cười khẽ một tiếng. Trong tiếng cười có chút trêu tức, cũng có chút ít khinh thường. Dịch Thanh Lam cảnh cáo liếc nhìn hắn:
- Lý Thánh Tử không ủng hộ lời nói của bần đạo?
Lý Nhiên không có trả lời, mà là hỏi ngược lại:
- Xem ra đối với Dịch đạo trưởng, tu hành giả đến cùng có còn là người hay không?
Dịch Thanh Lam không chút do dự nói:
- Đương nhiên là người.
Lý Nhiên nhếch miệng cười cười:
- Nếu là người, làm sao có thể dứt bỏ thập tình lục dục? Nói cách khác, người mà dứt bỏ thập tình lục dục thì còn được coi là người sao? Mà ngươi đều chưa có trải nghiệm qua nhi nữ tình trường, làm sao lại nhận định đây là mây khói thoảng qua?
Dịch Thanh Lam lạnh lùng nói:
- Bần đạo không cần trải nghiệm, Thái Thượng Minh Minh mới là đại đạo, nếu mà so sánh thì tình cảm có là gì đâu chứ?
Lý Nhiên đứng lên, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt nàng ta.
- Dịch đạo trưởng cho rằng như thế chỉ là bởi vì còn chưa có gặp được đúng người đấy. Nếu có một ngày, người kia thật sự đứng tại trước mặt ngươi, trong mắt của ngươi sẽ chỉ có hắn, rốt cuộc không thể nhìn thêm những vật khác rồi. Một khắc này, ngươi sẽ biết cái gì mà vong tình, cái gì mà Thiên Cơ, đều là đồ bỏ đi! Ngươi muốn ỷ lại trong lòng ngực của hắn ta, muốn làm nũng với hắn, muốn cùng hòa tan cùng một chỗ với hắn, muốn cho hắn hết thảy ôn nhu dịu dàng. Dù là nếm phải nỗi khổ tương tư, cũng vẫn sẽ dịu dàng nhìn hắn, ngắm nhìn dáng vẻ hắn.
Lời nói buồn nôn này quả thực đi ngược lại đại đạo của Dịch Thanh Lam. Nhưng nhìn xem bộ dáng cười tủm tỉm của Lý Nhiên, trong lòng nàng ta đột nhiên nổi lên cảm xúc kỳ la.
- Gặp phải đúng người?
Bộp.
Trái tim đột nhiên nhảy dựng. Một loại cảm giác chưa bao giờ có nay lại tràn ngập, lại khiến cho nàng ta trong chốc lát có chút tâm hoảng ý loạn. Dịch Thanh Lam ngực, cau mày nói:
- Ngươi tại sao lại mở ra vật kia?
Nàng ta theo bản năng cho rằng đây là tác dụng của Hồng Tuyến nhân duyên. Lý Nhiên giơ cổ tay lên, lộ ra Hồng Tuyến ảm đạm.
- Ta không mở mà.
- Không có mở?
Trong mắt Dịch Thanh Lam hiện lên vẻ bối rối. Nàng ta ngượng ngùng quá mức, thấp giọng nói:
- Ngươi mau ra ngoài, hiện tại bần đạo không muốn nhìn thấy ngươi.
Lý Nhiên gãi đầu:
- Nhưng này là gian phòng của ta...
Dịch Thanh Lam:
- ...
Lâm Lang Nguyệt chống cằm, ánh mắt dò xét qua lại trên thân thể hai người.
- Giống như chỉ cần có Lý Nhiên ở đây, sư tôn sẽ có điểm là lạ, cái này là ảo giác của ta sao?
...
Lý Nhiên còn chưa ý thức được mấy câu bản thân nói hươu nói vượn sẽ quấy rối loạn tâm cảnh của Đại Năng Đế Cấp. Hắn hiếu kỳ hỏi:
- Dịch đạo trưởng lần này tới đây, không phải là vì muốn nghe ta kể chuyện đấy chứ?
Dịch Thanh Lam phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng bình phục trạng thái:
- Đương nhiên không phải, bần đạo đến là vì Lang Nguyệt.
- Lâm Thủ Tịch?
Lý Nhiên nhìn về phía Lâm Lang Nguyệt:
- Ngươi làm sao vậy?
Lâm Lang Nguyệt hơi hơi xấu hổ nói:
- Thật ra cũng không có gì, chỉ là từ khi đi ra khỏi trong Tử Địa, thần hồn vẫn không thể vững chắc xuống được.
Lý Nhiên trực tiếp hỏi:
- Ta đây có khả năng giúp đỡ cái gì?
Dịch Thanh Lam nói ra:
- Ngươi chỉ cần điều động hồn lực, đọc lên Thanh Tâm Chú trước kia bần đạo dạy ngươi là được.
Hắn là Thiên Đạo của Lâm Lang Nguyệt, cũng chỉ có hắn mới có thể rất nhanh ổn định thần hồn của Lâm Lang Nguyệt.
- Được.
Lý Nhiên gật đầu, không có cự tuyệt.
...
Trong phòng khói hương lượn lờ.
Lý Nhiên và Lâm Lang Nguyệt khoanh chân ngồi mặt đối mặt. Hắn hỏi:
- Chuẩn bị xong chưa?
Lâm Lang Nguyệt cười gật đầu:
- Chuẩn bị xong.
Lý Nhiên nhắm mắt lại, tâm thần chìm vào thức hải, tĩnh tâm cảm thụ thần hồn. Cùng lúc đó trong miệng thấp giọng nói:
- Thập phương hư không, tận giai tiêu vẫn, quy can tịch diệt. Nhất linh diệu cảnh trung, bất khả động tâm tư lượng, tài thiệp tư duy, tiện thành thặng pháp...
Theo từng lời Thanh Tâm Chú thốt ra, hồn lực còn lại trong thức hải đột nhiên hung hăng lên. Đan điền điên cuồng vận chuyển, nhanh chóng thu nạp tiêu hóa hồn lực, biến thành năng lượng tinh thuần bổ sung thần hồn. Tốc độ nhanh hơn so với trước mấy lần!
Nhìn xem trên người Lý Nhiên nổi lên hào quang, Dịch Thanh Lam không khỏi ngây ngẩn cả người.
- Không thể nào, hắn không tu luyện đạo pháp của Thiên Xu Viện, sao có thể vận chuyển Thanh Tâm Chú?
Mà ở trong ý thức Lý Nhiên, hồn lực còn lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hạ thấp.
Ba thành ... Hai thành ... Một thành ...
Hồn lực cuối cùng bị luyện hóa hết!
Ầm!
Một tiếng vang nhỏ, trong thức hải hào quang tỏa sáng, thần hồn sáng lạn như là mặt trời! Cổ triện màu vàng bò đầy toàn thân lóe ra kim quang nhàn nhạt.
Ầm!
Trong không khí đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm đục.
Tại trong ánh nhìn chăm chú của Dịch Thanh Lam và Lâm Lang Nguyệt, cự nhân khổng lồ màu vàng đạp phá không gian đi đến!
Cánh tay trái hắn quấn Long, tay phải cầm Tượng, sau lưng tinh hà sáng lạn!
Cự nhân so với trước cao lớn hơn mấy lần, kim quang trên người cũng càng phát ra sáng chói, trực tiếp xuyên qua đỉnh, bao quát lấy cả ngọn núi!
- Cái này là...
Dịch Thanh Lam còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, hắc khí nhàn nhạt trong cơ thể Lý Nhiên tán ra. Hắc Vụ quanh quẩn trên không trung, ngưng tụ lại cuối cùng tạo thành một cỗ Ma Tướng làm cho người ta sợ hãi!
Sáu cánh tay tráng kiện vung vẩy, ma diễm ngập trời làm chấn động lòng người!
Thế nhưng mà còn chưa có hết...
- Diệp!
Trong không trung vang lên tiếng sấm.
Phật Quang sau lưng Lý Nhiên sáng lạn, một tòa Nộ Mục Kim Cương cực lớn hiển hiện.
Tay trái nhặt hoa, tay phải cầm kiếm, tản ra uy áp khủng bố!
Kim quang, Phật lực, ma khí hoà lẫn với nhau.
Ba tòa pháp tướng tràn ngập cả mảnh trời.
Lý Nhiên lơ lửng giữa không trung, khoanh chân ngồi, tóc đen bay tán loạn, như là Thần Ma!
Dịch Thanh Lam nhìn xem một màn này, vẻ mặt tràn đầy không thể tin.
- Dung hợp ba đạo làm một thân? Gia hỏa này rốt cuộc làm sao mà làm được?
Mà trong mắt Lâm Lang Nguyệt tràn ngập thần thái cuồng nhiệt. Giờ khắc này, nàng ta nhìn thấy đại đạo!