Biệt viện Nhàn Vân Phong.
Trong không khí nhẹ nhàng rung động, hai bóng người đột nhiên xuất hiện.
Đúng là Dịch Thanh Lam và Lâm Lang Nguyệt.
Nhìn sân nhỏ trống rỗng trước mắt, Dịch Thanh Lam có chút kỳ quái:
- Đám chấp sự bần đạo sắp xếp ở đây đâu rồi? Cả đám đều chạy đâu mất rồi?
Đúng lúc này, trong phòng truyền đến thanh âm loáng thoáng, hình như là Lý Nhiên đang nói gì đó.
- Tên gia hỏa này lại đang làm cái trò gì nữa?
Dịch Thanh Lam vỗ tay phát ra tiếng.
Một đoàn linh khí vô hình bao bọc hai người, hai người lập tức biến mất không thấy, mà ngay cả thần hồn quét qua cũng sẽ không thấy cái gì.
Các nàng phảng phất như Linh Thể, xuyên qua cửa phòng. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Dịch Thanh Lam ngây ra một lúc.
Chỉ thấy Lý Nhiên ngồi ở trên mặt ghế, chân bắt chéo, miệng lưỡi lưu loát đang nói gì đó. Trước mặt có chừng hơn mười người nữ chấp sự, tất cả đều khoanh chân ngồi dưới đất, tập trung tinh thần nhìn xem hắn.
Dịch Thanh Lam cẩn thận nghe xong, chân mày hơi nhíu lại:
- Đây là đang kể chuyện xưa?
Chỉ nghe giọng nói Lý Nhiên sang sảng:
- Chỉ thấy hôm nay Oanh Oanh mặc thường phục, mái tóc đen búi xoắn ốc, cài mười bảy trâm ngọc phỉ thúy, trang điểm nhẹ nhàng. Đó là một vị công tử tuổi trẻ, bạch diện thư sinh, đầu đội khăn Khổng Tước, giống như bạc, đôi lông mày sắc nhẹm như kiếm, một đôi mắt tuấn tú... Hai người...
Dịch Thanh Lam càng nghe càng cảm thấy không đúng. Ánh mắt giận dỗi, mà như sương lạnh, sắc mặt cực kỳ khó xem. Hắn không chỉ là kể chuyện xưa, mà còn đang kể câu chuyện tình yêu oanh oanh liệt liệt. Nếu như ở dưới phàm tục thì cũng thôi đi, nhưng nơi này chính là tiên tông Chính Đạo chặt đứt hồng trần.
- Tiểu tặc này thật đúng là coi nơi này thành hậu viện của mình ư? Loại câu chuyện này cũng dám kể?
Nàng ta oán hận nói:
- Lang Nguyệt, thấy không, Thiên Đạo trong mắt ngươi này quả thực quá vô liêm sỉ rồi!
- Lang Nguyệt?
Đợi một hồi vẫn không có hồi âm, nàng ta nghi hoặc quay đầu lại. Chỉ thấy Lâm Lang Nguyệt đang ngồi ở trên mặt ghế, chống cằm lắng nghe hết sức chuyên chú. Dịch Thanh Lam nhìn chung quanh. Nhìn xem bộ dáng hết sức chăm chú của các đệ tử, quả thực còn phải chăm chỉ hơn lúc nghe nàng ta diễn giải. Trong lòng đột nhiên toát ra một cái ý nghĩ:
- Các nàng sẽ không bị Lý Nhiên tẩy não rồi đấy chứ?
Nhìn xem bộ dáng Lý Nhiên chậm rãi nói, nàng ta lắc đầu cười lạnh một tiếng.
- Hừ, bần đạo cũng muốn nghe một chút, ngươi có thể nói ra những gì!
Lý Nhiên đang kể Tây Sương Ký. Cái này là câu chuyện ở kiếp trước mà mọi người đều biết, nhưng ở chỗ này lại chưa từng có người nghe qua. Hắn đơn giản hoá câu chuyện rất nhiều, nhưng tình tiết vẫn làm cho người nghe say đắm.
Mặc dù chỉ là câu chuyện tình yêu của phàm nhân, nhưng lại làm cho bọn tu hành giả này sợ hãi thán phục. Nghe tới chỗ Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh nhất kiến chung tình, trên mặt các nàng nhao nhao lộ ra vẻ tươi cười như từ mẫu. Mà nghe được tới chỗ Thôi Mẫu nuốt lời từ hôn, Trương Sinh tương tư thành bệnh, lại vén tay áo lên, lòng đầy căm phẫn. Đợi đến lúc hai người Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh gặp mặt riêng tư, càng miêu tả cực kỳ kỹ càng.
Cảnh sắc tình yêu nam nữ trong đó đã tạo thành trùng kích mãnh liệt cho đám tiểu đạo cô ngây thơ này. Các nàng nghe mà má đỏ xấu hổ, tim đập nhanh.
Lâm Lang Nguyệt dứt khoát chui đầu xuống trong cánh tay không nhấc dậy nổi.
Dịch Thanh Lam càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Tên tiểu tặc xấu xa này... Cũng không cần nói kỹ càng như vậy chứ!
Gió nhẹ nhàng phe phẩy một góc cái khăn che mặt, chỉ thấy đôi má trắng nõn của nàng ta hơi hơi đỏ ửng.
Cũng không có đánh gãy lời nói Lý Nhiên. Bởi vì trong lòng nàng ta cũng có một tia hiếu kỳ. Hai người trải qua trắc trở như vậy, cuối cùng có về bên nhau hay không?
Tây Sương Ký sở dĩ được gọi là kinh điển ngoại trừ tình tiết câu chuyện lên xuống trập trùng ra, càng quan trọng hơn là biểu hiện ra đối với khát vọng tình yêu, ý chí không khuất phục đối với lễ giáo gia tộc truyền thống. Sắc thái tình cảm sâu sắc như vậy làm cho đám tiểu đạo cô này, thậm chí cả Dịch Thanh Lam đều xúc động không thôi.
Các nàng là tu hành giả cao cao tại thượng, nhưng vì điều này, một số người trong số họ đã quá sa đà vào loại câu chuyện hồng trần này, ngược lại đã kích thích thần kinh của các nàng. Đợi đến cuối cùng, lúc nghe được Trịnh Hằng đâm đầu tự tử, Trương - Thôi hai người bái đường thành thân, tất cả mọi người tung tăng như chim sẻ bắt đầu hoan hô!
Lâm Lang Nguyệt ôm cổ Dịch Thanh Lam, hưng phấn nói:
- Sư tôn, ta biết ngay mà, bọn họ nhất định sẽ ở bên nhau!
Dịch Thanh Lam bất đắc dĩ nói:
- Đây chỉ là một câu chuyện mà thôi, cuối cùng có thể ở bên nhau hay không, còn không phải toàn bộ dựa vào câu nói của Lý Nhiên sao?
Mặc dù lời nói như thế, khóe miệng nàng ta lại có chút nhếch lên. Trong lòng nàng ta có chút tò mò. Lý Nhiên đường đường một tên Thánh Tử Ma Đạo, sao lại sẽ bịa ra câu chuyện tình tiết trập trùng như vậy chứ? Mà đủ loại chi tiết tỉ mĩ trong đó, giống như là tự mình trải nghiệm rồi vậy.
- Chẳng lẽ trong lòng hắn thật đúng là đã có một Thôi Oanh Oanh?
...
- Vạn kim bảo kiếm tàng thu thủy, mãn mã xuân sầu áp tú an. Hữu tâm tranh tự vô tâm hảo, đa tình khước bị vô tình não.
Lý Nhiên dùng câu nói sau cùng này kết thúc câu chuyện:
- Vĩnh viễn không biệt ly, muôn đời thường sum họp, nguyện cho tất cả những người yêu nhau trên thế giới đều sẽ nên duyên vợ chồng.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, trong chốc lát như có điều suy nghĩ. Lâm Lang Nguyệt không biết nghĩ tới điều gì, hốc mắt hơi hơi ửng hồng, trong con ngươi long lanh nước mắt. Mà ngay cả Dịch Thanh Lam cũng đều hơi thất thần.
- Vĩnh viễn không biệt ly, muôn đời thường sum họp... Người yêu nhau sẽ nên duyên?
Nàng ta nhìn về phía Lý Nhiên, ánh mắt phức tạp. Những lời này nhìn như bình dị nhưng lại bao hàm lời cầu nguyện chân thành nhất, lại khiến cho không khỏi sinh ra cảm giác ấm áp.
Mà người có thể nói ra loại lời này, thật sự sẽ là một tên vô liêm sỉ sao?
- Lý Nhiên ... Ngươi rốt cuộc là người như thế nào?
Bộp ... bộp ... bộp ...
Tiểu chấp sự vẻ mặt kích động dẫn đầu vỗ tay.
Những người khác nhao nhao kịp phản ứng, trong phòng tiếng vỗ tay chốc lát vang rầm.
Đối với đám đạo cô không rành hồng trần như bọn họ mà nói, câu chuyện này cùng với những lời này có lực công kích thật sự quá lớn.
- Lý Thánh Tử thật sự là bụng có thi thư!
- Đây là câu chuyện hay nhất mà ta từng nghe qua!
- Vĩnh viễn không biệt ly, muôn đời thường sum họp... Ngụ ý thật tuyệt nha!
- Nhưng mà người có duyên của ta đang ở nơi nao chứ!
- Lý Thánh Tử đã có đạo lữ chăng?
...
Nghe các nàng càng nói càng không hợp thói thường, Dịch Thanh Lam cuối cùng ngồi không yên. Giọng nói lạnh nhạt vang lên:
- Muốn tìm đạo lữ đúng không? Có cần bần đạo giới thiệu các ngươi tới Hợp Hoan Tông?
Thân thể nhóm chấp sự lập tức cứng lại rồi. Chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Dịch Thanh Lam lạnh lùng nhìn xem các nàng.
- Chưởng môn?!
Da đầu các nàng run lên từng đợt.
- Tất cả mọi người úp mặt vào tường suy nghĩ qua mười ngày, nếu vẫn còn muốn tìm đạo lữ, bần đạo tự mình tiễn đưa các ngươi xuống núi.
Dứt lời, tay áo vung lên, một hồi cuồng phong nổi lên, trực tiếp cuốn các nàng ra khỏi gian phòng, trên không trung giương nanh múa vuốt bay xa.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Dịch Thanh Lam lạnh lùng nói:
- Không nghĩ tới Lý Thánh Tử còn có thể thuyết thư?
Lý Nhiên cười hì hì nói:
- Nghệ thuật vốn tới từ sinh hoạt, Dịch đạo trưởng không thưởng thức tư vị trong nhân gian khói lửa, đương nhiên sẽ không hiểu được.
Dịch Thanh Lam nghe vậy thì nhớ ra cái gì đó, bên tai hơi có chút ửng hồng. Trong nội tâm thầm hận nói:
- Ai nói bần đạo không hiểu? Tư vị đó quả thực khó chịu chết người rồi!
- Tiểu tặc ghê tởm!