Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 200: Thiên xu viện? hay là hậu viện của lý nhiên!

Chương Trước Chương Tiếp

Kế tiếp mấy ngày, Lý Nhiên một mực ở lại Nhàn Vân Phong tĩnh dưỡng.

Đan điền không ngừng luyện hóa, thần hồn hắn cũng càng ngày càng cường tráng lớn lên, cái loại cảm giác hoảng hốt hỗn loạn này cũng dần dần biến mất.

Vài tên nữ chấp sự luân phiên chiếu cố hắn, phụ trách ăn uống và bắt đầu cuộc sống hàng ngày của hắn.

Trải qua trong khoảng thời gian này, sự tích Lý Nhiên đã hoàn toàn truyền ra ngoài.

Tại bên trong thú triều, không so đo hiềm khích lúc trước, cứu hơn mười người đệ tử Thiên Xu Viện.

Vì cứu Lâm Thủ Tịch, không tiếc cắn xé cùng cao thủ Phần Thần Cảnh, với tu vi Nguyên Anh chém giết Phân Thần.

Lần này lại càng không ngại vạn dặm xa xôi, đi vào Bạch Vân Phong, lần nữa cứu Lâm Thủ Tịch ra khỏi Đạo Tuyệt Tử Địa.

Mà làm ổn định đạo tâm của nàng ta, thần hồn của mình còn bị trọng thương...

Nội tâm nữ tu bọn họ vốn tương đối cảm tính. Như thế có thể so với tình tiết thoại bản, làm cho các nàng thay đổi ấn tượng đối với Lý Nhiên rất nhiều, trao cho hắn danh hiệu "Trọng tình trọng nghĩa" các loại.

Thậm chí có không ít đệ tử vụng trộm chạy tới Nhàn Vân Phong, chỉ để nhìn thấy hắn một lần.

...

Nhàn Vân Phong.

Phòng ngủ trong biệt viện.

- Lý Thánh Tử, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, xin mời thay quần áo.

Một tiểu chấp sự giơ áo trắng nói. Lý Nhiên gật đầu:

- Cảm ơn.

Mặc dù hắn có thể tự lo liệu sinh hoạt hàng ngày, nhưng đã có người phục vụ, tại sao phải cự tuyệt chứ?

Huống chi đối phương lại là một đám tiểu đạo cô tuổi trẻ.

Nhìn xem những gương mặt thanh xuân dào dạt này, tâm tình tốt hơn không ít.

Lý Nhiên mặc quần áo tử tế.

Một thân trường bào gấm tuyết trắng, cổ áo và ống tay áo thêu lên đường vân Lưu Vân, bên hông thắt một túi gấm xanh, lộ ra trang sức màu bạc, phối hợp thêm khuôn mặt tuấn lãng và dáng người cao ngất của hắn, giống như Thanh Sơn gió tuyết, tuấn tú vô song.

Tiểu chấp sự lặng lẽ đánh giá hắn, đôi má hơi có chút ửng hồng.

Lý Nhiên hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của nàng ta đối với Ma giáo.

Tướng mạo trắng nõn tuấn mỹ, dáng tươi cười sáng lạn ánh mặt trời, thực tế thời điểm đối mặt với hắn, trong con ngươi thâm thúy kia giống như cất giấu ngân hà, tựa như một giây sau sẽ rơi vào trong đó.

Ở đâu là ma chứ?

Rõ ràng là tuyệt thế công tử nhẹ nhàng như tiên mà!

Lý Nhiên nghĩ nghĩ, hỏi:

- Gần đây cũng không thấy Lâm Thủ Tịch, nàng đang bận cái gì vậy?

Tiểu chấp sự hồi đáp:

- Mấy ngày nay Lâm Thủ Tịch một mực ở chỗ chưởng môn, nghe nói chưởng môn đang giúp nàng ổn định đạo tâm.

Lý Nhiên lắc đầu.

Cái gì mà ổn định đạo tâm, rõ ràng là giam lỏng trá hình, không cho nàng ta tìm đến hắn.

- Dịch đạo trưởng thật đúng là phòng ta như đề phòng cướp vậy.

Lúc này, chấp sự kia nhỏ giọng hỏi:

- Lý Thánh Tử, hôm nay ngài còn kể chuyện xưa sao?

Lý Nhiên nhìn xem bộ dáng chờ mong của nàng ta, cười hỏi:

- Các ngươi muốn nghe cái gì?

Tiểu chấp sự nói:

- Lần trước ngài đã từng nói qua Tây Sương Ký, tất cả mọi người rất chờ mong đây này.

Lý Nhiên gật đầu:

- Tốt, vậy hôm nay sẽ nói cái này đi.

- Thật ư? Thật tốt quá! Vậy thì ta sẽ nói cho các nàng biết!

Tiểu chấp sự bị kích động chạy ra. Lý Nhiên xem bóng lưng tung tăng như chim sẻ của nàng ta, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.

Trong khoảng thời gian này, nhóm đạo cô này chiếu cố hắn cẩn thận, không có chút oán hận nào. Mà dù sao hắn cũng không có việc gì làm, vậy cứ kể chuyện xưa.

Ai ngờ các nàng còn nghe nghiện rồi, mỗi ngày đều tới quấn quít lấy, không ngừng đòi hắn kể.

- Ừm, hồn lực đã hấp thu tám phần mười, đoán chừng cũng không kể được thêm mấy lần.

...

Ở trong chỗ sâu Vân Trung.

Chỗ ở chưởng môn.

Ở bên trong gian phòng trống rỗng, Dịch Thanh Lam và Lâm Lang Nguyệt ngồi trên mặt đất.

Dịch Thanh Lam duỗi ngón trỏ nhỏ nhắn ra, chạm trên trán của Lâm Lang Nguyệt, giống như đang dò xét cái gì.

- Mặc dù Đạo tâm vững chắc, nhưng thần hồn vẫn rất yếu. Ngươi gần đây còn có chăm chú tu luyện An Thần Chú?

Lâm Lang Nguyệt gật đầu nói:

- Đệ tử tu luyện rất cẩn thận.

- Không thể nào.

Dịch Thanh Lam cau mày nói:

- Theo lý thuyết, Tâm Ma bị tróc tối đa điều dưỡng vài ngày cũng sẽ tốt rồi, ngươi sao lại một mực không thấy khá lên?

Lâm Lang Nguyệt gãi đầu:

- Đệ tử cũng không biết... Chỉ là tâm thần gần đây không yên, hơi khó tập trung tinh lực.

- Tâm thần không yên?

Dịch Thanh Lam liếc nàng ta:

- Vi sư nhìn ngươi là muốn đi tìm hắn chứ gì?

Khuôn mặt Lâm Lang Nguyệt đỏ lên:

- Không phải, đệ tử mới không muốn Lý Thánh Tử đâu!

Dịch Thanh Lam buồn bã nói:

- Vi sư có nói "Hắn" là Lý Nhiên sao?

- ...

Lâm Lang Nguyệt xấu hổ khó dằn nổi, không thuận theo gắt giọng nói:

- Sư phụ, ngươi lại trêu chọc đệ tử!

- Haiz

Dịch Thanh Lam bất đắc dĩ thở dài.

Nhìn bộ dáng nàng ta xấu hổ tim đập nhanh này, còn có nửa điểm bộ dạng là đệ tử thủ tịch?

Rõ ràng là thiếu nữ hoài xuân bên trong tình yêu cuồng nhiệt mà!

- Nhưng cũng may, Lý Nhiên là Thiên Đạo của nàng, bằng không thì một thân tu vi xem như phế đi...

Dịch Thanh Lam cũng không biết nên vui hay khổ sở. Đã trầm mặc lúc lâu, lên tiếng hỏi:

- Lang Nguyệt, ngươi nói thật cùng vi sư, ngươi có phải thích Lý Nhiên rồi hay không?

- Hả?

Gò má Lâm Lang Nguyệt lập tức đỏ như máu, ấp úng nói:

- Sư, sư tôn vì sao hỏi như vậy?

Dịch Thanh Lam thản nhiên nói:

- Cứ nói đừng ngại, yên tâm, vi sư sẽ không giận, cũng sẽ không phạt ngươi.

Đối mặt ánh mắt lạnh nhạt kia, Lâm Lang Nguyệt cúi đầu. Thật lâu qua đi, nàng ta thấp giọng nói ra:

- Kỳ thật đệ tử cũng không biết...

Dịch Thanh Lam nhướng mày:

- Không biết?

- Vâng.

Ánh mắt Lâm Lang Nguyệt có chút mê mang, nói khẽ:

- Đệ tử chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới hắn, nhìn thấy hắn lại sẽ lo được lo mất. Nghe hắn nói những cái lời nói hoang đường kia, trong lòng xấu hổ không chịu được, nhưng vẫn muốn nghe hắn nói. Nhất là thời điểm ôm hắn, tựa như...

Dịch Thanh Lam hỏi:

- Tựa như cái gì?

Lâm Lang Nguyệt cẩn thận từng li từng tí nói:

- Tựa như ôm lấy sư tôn vậy, đã ôn hòa lại an tâm...

- ...

Dịch Thanh Lam quay đầu qua, hừ lạnh nói:

- Ngươi sao có thể so sánh với vi sư cùng với tiểu tặc kia?

Lâm Lang Nguyệt gãi đầu:

- Đây là cảm thụ chân thật của đệ tử, đệ tử cũng không biết cái này có phải yêu hay là không, kính xin sư tôn giải thích nghi hoặc.

- Khụ khụ.

Dịch Thanh Lam hắng giọng một cái, lúng túng nói:

- Việc trong hồng trần, vi sư cũng không hiểu rõ lắm.

Thuở nhỏ nàng ta đã tu hành Thái Thượng Vong Tình, kinh nghiệm ở phương diện này hoàn toàn không có, đối với chuyện nam nữ còn không hề biết nhiều bằng Lâm Lang Nguyệt đâu.

- Mà thôi, ngươi đã xem hắn là Thiên Đạo, về sau sẽ nhất định ràng buộc với nhau. Không thích cũng không sao cả...

Dịch Thanh Lam vuốt vuốt mi tâm. Nàng ta với Lý Nhiên khóa lại một đường nhân duyên, thần hồn tương thông, không thể đoạn cách. Mà đồ đệ của nàng ta, người thừa kế chưởng môn tương lai, vận mệnh cũng chặt chẽ gắn kết với đối phương.

- Cứ như vậy tiếp diễn, chỉ sợ cái Thiên Xu Viện này thật sẽ trở thành hậu viện của hắn rồi!

Dịch Thanh Lam cảm thấy thật sầu lo cho tiền đồ tông môn.

Nhìn xem vẻ mặt Lâm Lang Nguyệt có chút yếu ớt, nàng ta lắc đầu hít sâu một hơi.

- Đi thôi.

Lâm Lang Nguyệt sững sờ:

- Chúng ta đi đâu?

Dịch Thanh Lam tức giận nói:

- Tới tìm Thiên Đạo ca ca của ngươi, để cho hắn chữa thương cho ngươi chứ đi đâu!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️