Dịch Thanh Lam nhìn Lý Nhiên, đáy mắt bình tĩnh hiện lên vẻ xấu hổ.
Quả nhiên,
Tiểu tặc này còn vô sỉ hơn so với trong tưởng tượng của nàng ta!
Nàng ta cũng chỉ mới vừa rời đi tông môn một hồi, thế mà ở cùng một chỗ, ngủ cùng với đồ đệ nàng ta!
Mà còn hỏi thăm sự tình riêng tư như vậy...
Trong đầu gia hỏa này rốt cuộc chứa gì thế? Tại sao lại thấy bần đạo tại trong ảo cảnh Tâm Ma?
Dịch Thanh Lam hận nghiến răng nghiến lợi. Chuyện này nếu như bị Lang Nguyệt biết, dù là với tính cách lạnh nhạt của nàng ta cũng chỉ sợ không còn mặt mũi thấy người khác.
Dịch Thanh Lam nhìn về phía Lý Nhiên, thanh âm lạnh như băng, rét thấu xương:
- Bần đạo thừa nhận, ngươi quả thực có ân đối với Thiên Xu Viện, nhưng đó cũng không phải cái cớ để ngươi tùy ý làm bậy. Lang Nguyệt là đồ đệ của bần đạo, cũng là thủ tịch Thiên Xu Viện, hoàn toàn khác những những nữ nhân ngoài kia, không phải người mà ngươi có thể tùy ý đụng vào!
Lý Nhiên nhướng mày, ánh mắt có chút khó chịu. Vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe Lâm Lang Nguyệt lên tiếng nói:
- Sư tôn, việc này cũng không thể trách Lý Thánh Tử.
Dịch Thanh Lam cau mày nói:
- Ngươi còn nói chuyện giúp hắn?
Lâm Lang Nguyệt thấp giọng nói:
- Đệ tử nói là sự thật, Lý Thánh Tử không có động tới đệ tử, là đệ tử chủ động ngủ ở bên cạnh hắn đấy. Ngài muốn trách phạt thì trách phạt đệ tử đi.
Lồng ngực Dịch Thanh Lam phập phồng.
Qua nhiều năm như vậy, Lâm Lang Nguyệt đối với nàng ta kính yêu có thừa, chưa từng thắc mắc lời của nàng ta. Hôm nay, lại vì một người nam nhân lại tranh luận với nàng ta?
Điều này khiến cho tâm tình nàng ta rất không xong, hình như là bắp cải chính mình tỉ mỉ bồi dưỡng, kết quả bị lợn rừng gặm mất vậy.
- Nghịch đồ, ngươi thật cho rằng vi sư không dám phạt ngươi?
Dịch Thanh Lam lạnh lùng nói:
- Môn quy thứ sáu của Thiên Xu Viện, ngươi có còn nhớ?
Lâm Lang Nguyệt cúi đầu xuống:
- Đệ tử nhớ rõ.
- Nói.
- Nếu không trong tình huống đặc biệt, không được chung sống một phòng với nam nhân, cho dù cùng ở một phòng cũng phải cách xa nhau hơn một mét, càng không thể có bất kỳ hành vi vượt qua khuôn phép.
Lý Nhiên:
- ...
Khá lắm, còn có môn quy biến thái như vậy?
Đây rốt cuộc là Thiên Xu Viện hay là ni cô am đây?
Dịch Thanh Lam nói ra:
- Ban đầu ở Thập Vạn Đại Sơn, các ngươi bất đắc dĩ chung sống một phòng, vi sư cũng không so đo với ngươi rồi. Nhưng lần này là ngươi vi phạm môn quy, lý nên bị phạt, ngươi có phục?
Giọng nói nàng đạm mạc, thái độ cực kỳ cường thế.
Lâm Lang Nguyệt không giải thích:
- Đệ tử chịu phục.
- Tốt.
Dịch Thanh Lam gật đầu nói:
- Bần đạo phạt ngươi... A...
Tiếng nói chuyện im bặt lại, chỉ thấy thần sắc nàng ta cổ quái, thân thể run nhè nhẹ. Lâm Lang Nguyệt nghi ngờ nói:
- Sư tôn ngươi làm sao vậy?
- Bần đạo...
Thân thể nàng ta run càng lợi hại hơn, oán hận trừng mắt với Lý Nhiên, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và xấu hổ. Loại rung động đến từ sâu trong linh hồn này, mỗi lần đều có thể đơn giản làm suy sụp phòng tuyến của nàng ta.
- Tiểu tặc vô sỉ!
Bị trêu đùa như thế trước mặt đồ đệ, khiến cho lòng nàng ta xấu hổ gần chết.
Đạo bào màu trắng hơi động đậy, vừa muốn giáo huấn Lý Nhiên một chút, trái tim bỗng nhảy dựng, linh lực ngưng tụ được vừa nãy lại tán đi mất.
Giống như bên trong tối tăm có lực lượng ngăn cản nàng ta.
- Một đường nhân duyên ghê tởm kia!
Dịch Thanh Lam cho tới bây giờ chưa từng chịu sỉ nhục bực bội như vậy. Vẻ mặt Lâm Lang Nguyệt hoang mang. Sư tôn một mực xử sự lạnh nhạt, nói là làm, mặt không đổi sắc. Sao bây giờ cảm xúc chấn động lớn như vậy, giống như đang cố gắng đè nén gì đó.
- Sư tôn, ngươi làm sao vậy?
Nói xong đứng dậy đi tới nhìn Dịch Thanh Lam, Dịch Thanh Lam có chút khẩn trương, mắt nhìn đối phương sắp đụng phải chính mình, nhịn không được lên tiếng kinh hô:
- Lý Nhiên, đã đủ rồi!
Lý Nhiên cong cong tay trái dừng lại:
- Dịch đạo trưởng bảo ta?
Dịch Thanh Lam cắn răng nói:
- Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Lâm Thủ Tịch chỉ là đến quan tâm ta mà thôi, Dịch đạo trưởng phản ứng cũng quá mức kích động đi...
- Quan tâm?
Dịch Thanh Lam nhìn Lâm Lang Nguyệt còn không cả mặc áo ngoài, lắc đầu nói:
- Quan tâm thương thế của ngươi, thuận tiện ngủ cùng ngươi một giấc?
- Sư tôn!
Lâm Lang Nguyệt hai tay che mặt. Lý Nhiên hắng giọng một cái, nghiêm trang nói:
- Ta là người nhát gan, không dám ngủ một mình. Lâm Thủ Tịch đại công vô tư, vì để cho ta có thể nghỉ ngơi thật tốt, không tiếc xả thân cùng ngủ, cao thượng như vậy. Dịch đạo trưởng sao có thể xử phạt nàng đây?
- ...
- Xả thân cùng ngủ? Đây là cái lý do quỷ gì chứ...
Lâm Lang Nguyệt hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Lí do này nếu sư tôn tin thì quả thực có quỷ rồi!
Dịch Thanh Lam im lặng hồi lâu, gật đầu nói:
- Thì ra là thế, Lý Thánh Tử nói có lý, là bần đạo xúc động rồi.
- Hả?
Vẻ mặt Lâm Lang Nguyệt mơ màng.
Dịch Thanh Lam thản nhiên nói:
- Lang Nguyệt ngươi ra ngoài trước, vi sư có việc muốn tâm sự cùng Lý Thánh Tử.
- À được rồi...
Trực giác nói cho nàng ta biết, hai người này có chút kỳ quái, nhưng cụ thể nàng ta lại không nói ra được. Nàng đành phải đứng lên, cẩn thận mỗi bước đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Dịch Thanh Lam yên lặng nhìn hắn, con ngươi trắng đen rõ ràng tựa hồ có thể xem thấu lòng người. Lý Nhiên bình tĩnh đối mặt với nàng ta:
- Dịch đạo trưởng muốn trò chuyện cái gì cùng ta?
Dịch Thanh Lam mở miệng nói:
- Ban đầu Lý Thánh Tử ở trong bảo khố chính miệng đã từng đáp ứng bần đạo, sẽ không tự ý mở ra Hồng Tuyến, ngươi còn nhớ được việc này?
Lý Nhiên gật đầu:
- Nhớ rõ.
Dịch Thanh Lam cau mày nói:
- Vậy vì sao ngươi lại nhiều lần vi phạm hứa hẹn? Chẳng lẽ là muốn nhìn bần đạo xấu mặt?
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Ta mở Hồng Tuyến ra là có nguyên nhân cả đấy.
Dịch Thanh Lam mày nhíu lại càng sâu.
- Nguyên nhân gì?
Lý Nhiên nói ra:
- Lâm Thủ Tịch chỉ là quan tâm thương thế của ta mà thôi. Mặc dù ngủ ở bên cạnh thân thể của ta, nhưng bọn ta không làm gì cả. Dịch đạo trưởng dựa vào cái gì mà xử phạt nàng?
- Bần đạo xử phạt đệ tử của mình, còn cần giải thích với ngươi?
Dịch Thanh Lam lạnh lùng nói:
- Hơn nữa, cô nam quả nữ, mà nằm cùng giường, cái này đã vi phạm quy củ Thiên Xu Viện!
Lý Nhiên cười tủm tỉm nói:
- Vậy ngươi với ta Hồng Tuyến liền tâm, thần hồn tương thông, thì không trái với quy củ? Dịch đạo trưởng có lẽ nên xử phạt chính mình trước nha?
- Ngươi!
Dịch Thanh Lam tức giận vô cùng.
Nàng ta siết chặt nắm đấm, ngực kịch liệt phập phồng. Cái người này luôn luôn chỉ với dăm ba câu đã có thể đảo loạn tâm cảnh của nàng ta.
- Được rồi, bần đạo chẳng muốn nói với ngươi nữa.
Dịch Thanh Lam đứng dậy đi ra ngoài.
Đi đến một nửa thì dừng lại, đưa lưng về phía hắn nói ra:
- Đúng rồi, ngươi có từng đắc tội Trần Uẩn Đạo?
- Trần Uẩn Đạo?
Lý Nhiên sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ nói ra:
- Đoạn thời gian trước, tại Vô Ương Thành, đánh Trưởng lão và Thánh Tử Thần Đạo Cung một trận.
Vẻ mặt Dịch Thanh Lam bất đắc dĩ nói:
- Tận lực cách Thần Đạo Cung xa một chút, Trần Uẩn Đạo kia không dễ chọc.
Tên tuổi Sát Sinh Đạo Nhân không phải nói chơi.
Mặc dù hắn ta một mực khắc chế, sát khí đáy mắt căn bản không cách nào che dấu. Lý Nhiên vui vẻ:
- Dịch đạo trưởng đây là đang quan tâm ta?
- Xem như thế đi.
Dịch Thanh Lam không phủ nhận. Nàng ta thấp giọng nói:
- Bần đạo chịu nhiều ủy thác như vậy, ngươi có thể thì đừng chết quá đơn giản.
Nói xong, thân hình hóa thành ánh sáng nhạt nhòa. Nhìn bóng lưng nàng ta tiêu tán, Lý Nhiên nhỏ giọng nói:
- Rõ ràng lớn lên rất đáng yêu, dáng người lại tuyệt như vậy, hết lần này tới lần khác tính cách cứ lạnh như khối băng...
Lời còn chưa dứt, trong không khí truyền đến giọng nói nàng ta phẫn nộ:
- Câm miệng!
Lý Nhiên:
- ...