Lâm Lang Nguyệt xấu hổ khó dằn nổi, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Nàng ta vốn tưởng rằng Lý Nhiên hôn mê bất tỉnh, cho nên mới dám biểu lộ tâm sự, kết quả lại bị đối phương nghe không sót một chữ. Hồi tưởng lại lời nói lúc nãy của bản thân, nàng ta giống như đà điểu vùi mặt vào trong gối đầu.
- Lần này thật sự không còn mặt mũi gặp người nữa!
Lý Nhiên buồn cười nhìn nàng ta.
Lúc trước hắn xác thực là hôn mê, nhưng đây không phải là bởi vì thần hồn trọng thương, mà là đang hấp thu quá nhiều hồn lực trong Tử Địa, thức hải chốc lát không cách nào dung nạp hết...
Đơn giản mà nói, thì chính là đang tiêu hóa.
Trong thức hải của hắn tràn ngập hồn lực bàng bạc, đan điền đang vận chuyển ngày đêm không ngớt, luyện hóa từng sợi hồn lực, tẩm bổ ma luyện thần hồn của hắn. Ngay tại trước lúc Lâm Lang Nguyệt đến không lâu, đan điền cuối cùng đã luyện hóa được một bộ phận hồn lực, thần hồn cũng có cơ hội thở dốc.
Lúc này mới dần dần thanh tỉnh lại.
Kết quả còn chưa kịp mở mắt, đã nghe thấy cô nàng này khóc sướt mướt tỏ tình. Nói xong lại nằm tại bên cạnh mình. Lý Nhiên tò mò nhìn nàng ta:
- Cho nên vừa rồi ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?
- Chả nói gì cả, là ngươi nghe lầm!
Khuôn mặt Lâm Lang Nguyệt úp xuống gối đầu, giọng nói buồn bực vang lên.
Lý Nhiên gãi đầu:
- Vậy ngươi nằm bên cạnh ta làm gì vậy? Này ... cứ có cảm giác sai sai nha?
- Ta, ta chỉ là muốn xem thử giường có thoải mái hay không, có vấn đề gì sao?
Lâm Lang Nguyệt hừ hừ nói.
- À...
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Đương nhiên không có vấn đề gì, vậy xin hỏi Lâm Thủ Tịch cảm giác như thế nào?
Lâm Lang Nguyệt đỏ mặt quá mức:
- Chả thoải mái cái gì cả, quả thực khó chịu chết mất.
Lý Nhiên nén cười nói:
- Ta nghĩ về sau không gọi ngươi là chim Quốc nữa, gọi là chim gõ kiến đi.
Lâm Lang Nguyệt nghi ngờ nói:
- Vì cái gì?
- Bởi vì ngươi mạnh miệng nha...
Đôi má trắng nõn của Lâm Lang Nguyệt đỏ thẫm như máu, tức giận nói:
- Lý Thánh Tử, ngươi không thay đổi dù chỉ một chút, vẫn cứ hư hỏng như vậy!
Người này trước đó trêu đùa giỡn cợt nàng ta trong mật thất, lấy cái biệt hiệu "Chim Quốc" cho nàng ta, hiện tại lại biến thành chim gõ kiến. Lý Nhiên cười tủm tỉm nói:
- Biết rõ ta là người xấu, ngươi còn dám để ta làm Thiên Đạo?
- Làm sao ngươi biết?
Lâm Lang Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn. Chuyện này ngoại trừ nàng ta và sư tôn, không thể nào có người thứ 3 biết rõ.
- Là Dịch đạo trưởng nói cho ta biết đấy.
Lý Nhiên nói đơn giản sự tình lại một lần. Sau khi Lâm Lang Nguyệt nghe xong, hiểu rõ gật đầu:
- Trách không được Tâm Ma của ta bị mạnh bạo tróc ra nhưng đạo tâm lại vẫn vững chắc, hóa ra là như vậy.
Lý Nhiên theo một ý nghĩa nào đó, chính là biểu tượng Thiên Đạo đối với nàng ta, hơn nữa còn có thêm Thái Thượng Thanh Tâm Chú của Thiên Xu Viện, giống như âm hưởng đại đạo bên tai, cho dù là đạo tâm trên đà sụp đổ cũng có thể vững chắc lại.
Nói đến đây, Lý Nhiên có chút ít tò mò hỏi:
- Đúng rồi, ngươi tại trong ảo cảnh Tâm Ma rốt cuộc nhìn thấy gì mà lại bị vây khốn lâu như vậy?
Lâm Lang Nguyệt quay đầu qua:
- Ta không nói cho ngươi biết...
Chỉ thấy vành tai đáng yêu của nàng ta nhanh chóng đỏ bừng, hiển nhiên đã vô cùng xấu hổ. Lý Nhiên chau mày:
- Ngươi không phải là nhìn thấy ta chứ?
- Đương, đương nhiên không phải rồi!
Lâm Lang Nguyệt lắp bắp nói:
- Người như ngươi sao có thể tự luyến như thế chứ? Ta mới không có nhìn thấy ngươi!
Miệng tuy nói như vậy, nhưng lại chưa đủ cứng rắn.
- Được rồi.
Thấy nàng ta thật sự quá xấu hổ rồi, Lý Nhiên cũng không hề truy vấn thêm. Hắn thay đổi một tư thế thoải mái nằm xuống:
- Nếu Lâm Thủ Tịch không bận chuyện gì, hãy nằm nghỉ với ta chút đi.
- Hả?
Lâm Lang Nguyệt cúi đầu xuống, cắn môi nói:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, ta làm sao có thể cùng ngươi chung chăn chung gối chứ...
Nói xong một hồi lâu cũng không có trả lời. Quay đầu qua xem, chỉ thấy Lý Nhiên hô hấp vững vàng, giống như đã ngủ rồi. Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, đáy mắt Lâm Lang Nguyệt hiện lên vẻ dịu dàng.
- Hắn không có tâm pháp Thiên Xu Viện, có lẽ rất gian nan mới đối kháng được Tâm Ma? Nếu không cũng sẽ không bị hao tổn thần hồn.
Nàng ta do dự một chút, đỏ mặt chui vào trong ngực Lý Nhiên, gối lên cánh tay cơ bắp của hắn, lỗ tai dán tại bộ ngực của hắn.
- Cũng chỉ là nằm một hồi mà thôi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên rồi.
Nghe tiếng tim đập cường tráng hữu lực kia, tâm thần dần dần yên tĩnh trở lại, tràn đầy vẻ an toàn khó tả. Nàng ta vốn đã cực kỳ yếu ớt, ủ rũ dâng lên, rất nhanh đã lâm vào ngủ say.
...
Huyền Linh Sơn.
Hôm nay Thần Đạo Tiên Cung nghênh đón một vị khách quý.
Trong đại điện, các trưởng lão cung kính đứng đấy, ánh mắt kính sợ nhìn về phía thân ảnh màu trắng.
Chưởng môn Thiên Xu Viện, Dịch Thanh Lam.
Nàng ta lúc này ngồi ở chủ vị, một thân đạo bào trắng noãn như tuyết, cái khăn che mặt che chắn ở trước mặt, con mắt lạnh nhạt không dậy nổi gợn sóng.
Mà bên cạnh nàng ta có một nam nhân áo đen ngồi, khuôn mặt cường tráng, khí tràng uyên thâm. Đúng là chưởng môn Thần Đạo Cung, Trần Uẩn Đạo.
Trần Uẩn Đạo thầm nghĩ:
- Tới đây, Dịch đạo trưởng, nếm thử tiên trà này, là bổn tọa cố ý chuẩn bị cho ngươi đấy.
Có thể khiến cho cao thủ Đế Cấp đặc biệt chuẩn bị, khẳng định phi thường trân quý.
Tiên trà phiêu đãng linh khí tinh thuần, chỉ sợ phàm nhân uống một ngụm đều có thể lên đến Luyện Khí Trúc Cơ.
Nhưng Dịch Thanh Lam lại bất di bất dịch, thản nhiên nói:
- Trần chưởng môn, chúng ta vẫn là đi thẳng vào vấn đề. Hôm nay, gọi bần đạo tới đây rốt cuộc cần làm chuyện gì?
Trần Uẩn Đạo vừa cười vừa nói:
- Đây không phải là đã lâu không gặp Dịch đạo trưởng sao, muốn mời ngài tới ôn chuyện thôi.
Dịch Thanh Lam nghe vậy trực tiếp đứng lên:
- Vậy bây giờ cũng đã gặp rồi, bần đạo cáo từ.
- Chờ một chút.
Trần Uẩn Đạo bất đắc dĩ nói:
- Dịch đạo trưởng vẫn cứ không thay đổi, vẫn là thẳng đến đau lòng.
Dịch Thanh Lam lắc đầu nói:
- Trần chưởng môn cũng không thay đổi, vẫn là thích nói hoa vẽ lá.
Trần Uẩn Đạo cười khổ một tiếng. Dịch đạo trưởng này mỗi lần nói chuyện đều có thể nghẹn chết người khác. Đã như vầy, hắn ta cũng không hề khách sáo, gật đầu nói:
- Xác thực bổn tọa có việc muốn hỏi Dịch đạo trưởng.
Dịch Thanh Lam đã ngồi trở lại:
- Hỏi đi.
Trần Uẩn Đạo sắp xếp lại lời nói, nói ra:
- Mấy ngày trước đây, bổn tọa nghe nói Dịch đạo trưởng không tiếc giằng co với Thịnh Diệp, chỉ vì nói giúp cho Ma Tử Lý Nhiên?
Dịch Thanh Lam gật đầu:
- Đúng.
Chân mày Trần Uẩn Đạo hơi nhíu lại:
- Lý Nhiên là Thánh Tử Ma Môn, Thiên Xu Viện lại là tông môn Chính Đạo, Dịch đạo trưởng chẳng phải là trợ uy cho Ma Đạo sao?
Đối mặt với chất vấn, Dịch Thanh Lam không sợ hãi:
- Bần đạo không phải trợ uy cho Ma Đạo, mà là đang trợ uy cho Nhân Tộc, Lý Nhiên dẫn đầu chống lại thú triều, bảo vệ hơn mười vạn tánh mạng Nhân tộc, chẳng lẽ hắn không nên được hưởng vinh dự này?
Trần Uẩn Đạo lắc đầu nói:
- Nhưng không kể như thế nào, hắn vẫn là Ma Đạo.
- Ma Đạo?
Dịch Thanh Lam cười lạnh một tiếng:
- Theo bần đạo biết, đệ tử Thần Đạo Cung lúc ấy cũng có mặt, nhưng đối mặt thú triều lại lựa chọn quay người chạy trốn. Lý Nhiên giữ vững được vị trí mấu chốt của Nhân tộc, theo ý của ngươi vẫn là Ma Đạo sao, vậy đệ tử Thần Đạo Cung không đánh mà chạy lại là cái gì?
- Súc sinh đạo?
Lời vừa nói ra, người ngồi đây phải sợ hãi.