Lý Nhiên nhìn "Dịch Thanh Lam" trước mắt, không khỏi lâm vào suy tư thật sâu.
- Chẳng lẽ nào...
- Cho dù không phải sư tôn, cũng chỉ có thể là Kiếm Ly hoặc là Thanh Ca, không thể nào là cái khối băng này chứ!
Vuốt vuốt lương tâm nói, hắn thật đúng là không có ý gì với Dịch Thanh Lam.
Dù sao thì tại không lâu trước đây, hai người còn ở trong trạng thái đối địch. Mà quan hệ nàng ta với sư tôn còn không tốt, làm một gã hảo đồ đệ hiếu thuận, hắn tại sao có thể có những cái ý niệm 18+ hỏng bét kia chứ?
Chuyện này cũng quá không hợp lý rồi!
Kỳ thật, có một điểm Lý Nhiên không để ý đến. Kia chính là chỉ đỏ cột vào trên cổ tay hai người.
Nhân duyên ngàn dặm quanh co, trong đó liên quan đến số mệnh nhân quả, là đồ vật mà ngay cả cường giả Đế Cấp đều nhìn không thấu.
Nó giữ thần hồn hai người liên kết chặt chẽ, thần hồn cách xa nhau vạn dặm vẫn có thể câu thông, thậm chí còn có thể có cảm giác cộng hưởng. Dùng từ thân mật khăng khít để hình dung cũng không đủ.
Theo nhận thức của tàn hồn Tâm Ma, cái này không phải là chấp niệm trong chỗ sâu nhất nội tâm sao?
Lúc này, "Dịch Thanh Lam" đi đến trước mặt Lý Nhiên, thò tay chậm rãi lấy xuống cái khăn che mặt. Ba búi tóc đen rơi tán loạn trên vai, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, đôi má nổi lên từng rặng đỏ tươi, mê người giống như ánh bình minh.
Con ngươi xinh đẹp tự sân tự oán, sâu kín nhìn hắn. Tim Lý Nhiên đập hơi nhanh hơn.
Thật đáng yêu!
Hoàn toàn khác bản thân nàng ta ở ngoài ngàn dặm khó gần, tướng mạo so với dự kiến lại càng đáng yêu, lại phối hợp thêm dáng người thướt tha cao gầy, có loại mị lực kỳ dị nói không nên lời.
" Dịch Thanh Lam" cúi đầu xuống, nói khẽ:
- Tiểu tặc vô sỉ, ngươi vì sao nhìn xem bần đạo như vậy?
Lý Nhiên cảm thán nói:
- Chân thật, quá chân thật rồi!
Ở đầu dây hồng tuyến kia, Dịch Thanh Lam bản chính nghiến răng nghiến lợi:
- Tiểu tặc, không cho phép nhìn nữa, mau mau giết chết Tâm Ma này!
Lý Nhiên im lặng một lát, lắc đầu thở dài nói:
- Đã chậm.
Dịch Thanh Lam sững sờ:
- Cái gì đã chậm?
- Nàng đã bắt đầu cởi.
Da đầu Dịch Thanh Lam run lên một hồi:
- Nhanh lên cho bần đạo...
Lời còn chưa nói hết, Lý Nhiên thế mà chặt đứt cảm giác rồi!
- Tiểu tặc vô sỉ!
Quanh thân Dịch Thanh Lam đạo tắc nổ vang, khắp sơn mạch đều run rẩy lên!
Áo trắng phần phật, gió gào thét, thổi bay toàn bộ nhóm chấp sự trưởng lão xung quanh. Các trưởng lão run rẩy ôm nhau ở một chỗ, hoảng sợ nhìn về phía chưởng môn sát khí cuồng nộ.
- Chưởng môn làm sao vậy?
- Cho tới bây giờ chưa từng gặp qua bộ dáng nàng tức giận lớn như vậy!
- Chẳng lẽ là Lâm Thủ Tịch đã xảy ra chuyện?
Đạo Tuyệt Tử Địa không khác Bí Cảnh là mấy, đều là một không gian độc lập, bọn họ không đủ năng lực khám phá, nhìn không được cảnh tượng trong đó.
Dịch Thanh Lam giận dỗi nhìn về phía Lý Nhiên, chỉ thấy vẻ mặt hắn cực kỳ cổ quái, chân mày hơi nhíu lại, khóe miệng giống như cười mà không phải cười, giống như đang thưởng thức gì đó.
Nàng ta cố gắng kiềm chế ý niệm tóm Lý Nhiên ra ngoài. Đạo Tuyệt Tử Địa cực kỳ đặc thù, nếu như nàng ta tùy ý nhúng tay, rất dễ dàng làm cho Tử Địa tan vỡ, vậy Thiên Xu sẽ ít đi một nơi tuyệt vời để có thể ma luyện tâm cảnh.
Mà Lý Nhiên lúc này vẫn còn dây dưa cùng Tâm Ma, tình huống cực kỳ tương tự Lâm Lang Nguyệt lúc trước. Nếu như mạnh bạo đưa hắn ra ngoài, có thể sẽ hủy tâm thần, đến lúc đó khiến cho có phản ứng dây chuyền, sợ là nàng cũng không muốn thừa nhận.
Trong lòng Dịch Thanh Lam cho dù ngàn hận vạn hận, cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại xuống. Lý Nhiên xoa xoa máu mũi nhìn phong cảnh trước mắt :
- Không nghĩ tới dáng người đại khối băng lại đẹp như vậy.
- Đợi đã, không đúng!
Hắn gãi đầu, nghi ngờ nói"
- Ta sao có thể nhìn ngắm thân hình của nàng?
Tâm Ma xâm lấn tinh thần của hắn, hết thảy cảnh tượng đều đến từ trong chỗ sâu của linh hồn của hắn. Theo lý mà nói, chính là đồ vật hắn chưa thấy qua, trong tưởng tượng cũng có lẽ không tồn tại mới đúng.
- Chẳng lẽ là não bổ hay sao? Nhưng này mà cũng quá chân thật đi!
Lý Nhiên có chút khó hiểu. Trên thực tế, ảo cảnh trước mắt này thật đúng không phải là não bổ đấy. Tâm Ma sở dĩ có thể hình thành loại hình ảnh này nhưng thật ra là đến từ Lâm Lang Nguyệt. Tại lúc nàng ta mới vừa vào tông môn, thời điểm tuổi còn quá nhỏ, từng tắm cùng Dịch Thanh Lam.
Lúc này, "Dịch Thanh Lam" bước liên tục nhẹ nhàng, đi đến trước mặt hắn, mặt đỏ nói ra:
- Tiểu tặc, bần đạo đẹp không?
Lý Nhiên thở dài, lắc đầu nói:
- Đẹp mắt đúng là đẹp mắt, đáng tiếc ngươi không có được như vị kia nha!
- Hả?
" Dịch Thanh Lam" sửng sốt một chút. Lý Nhiên hướng dẫn từng bước nói:
- Ngươi có lẽ nói như vậy, 'tiểu tặc vô sỉ, còn dám liếc mắt nhìn thêm một cái, bần đạo sẽ một kiếm giết chết ngươi!' Như vậy mới đúng mà!
- ...
" Dịch Thanh Lam" Im lặng hồi lâu.
Việc này còn nhờ ngươi dạy ta?
Hai ta đến cùng ai là Tâm Ma chứ?
Nàng ta vừa muốn nói chuyện, một bàn tay lớn đã đặt ở cổ của nàng ta. Lý Nhiên nhe răng cười nói:
- Ẩu đả cao thủ Đế Cấp? Loại trải nghiệm này cũng không phải thường xuyên có nha!
Ầm!
Toàn thân hắn khí huyết sôi trào. Trực tiếp nện nàng ta vào trong lòng đất!
Song hai đấm vung lên như là như mưa to nện xuống, quyền kình bành trướng mãnh liệt khiến cho toàn bộ gian phòng đều chấn động kịch liệt!
" Dịch Thanh Lam" bị đánh phá thành mảnh nhỏ, cũng đã không thể duy trì hình người, hóa thành một đám khói xanh muốn chạy thục mạng!
Tàn hồn chỉ là một loại năng lượng, thuộc về không có tư duy, tất cả hành vi Logic đều dựa theo người bị nhập vào, nhưng cái sợi tàn hồn này không giống vậy.
Bởi vì được đạo tâm của Lâm Lang Nguyệt nuôi dưỡng, thế mà đã sinh ra một chút bản năng.
Mà bây giờ ý tưởng duy nhất của nó chính là tranh thủ thời gian trốn!
Trốn càng xa càng tốt!
Tên gia hỏa này quả thực quá biến thái rồi!
...
Bên ngoài Đạo Tuyệt Tử Địa.
Con ngươi Dịch Thanh Lam căng thẳng.
Chỉ thấy U Quang trên người Lý Nhiên lập loè, một đám tàn hồn mờ ảo ra sức giãy dụa chạy ra phía ngoài.
Nàng ta không khỏi ngây ngẩn cả người. Tâm Ma thế mà chủ động thoát ly, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Ngay tại khi tàn hồn rời khỏi thân thể, chuẩn bị bay lên không, hai mắt Lý Nhiên lập tức mở ra.
Đưa tay lên tóm. Đồng thời, trong đan điền lập loè hào quang, một đám sương mù màu đen tán ra. Đúng là Phệ Hồn Hắc Vụ lúc trước bị Đoạt Thiên Công thôn phệ.
Hắc Vụ lan tràn ra từ lòng bàn tay hắn, lập tức bao trùm tàn hồn, dưới một tiếng gió rít chói tai, Tâm Ma triệt để tan thành mây khói.
Trong nháy mắt, hắn giống như Thể Hồ Quán Đính, trong Linh Đài một mảnh bầu trời quang mây tạnh.
Một cỗ năng lượng thuần túy chảy vào trong cơ thể, tẩm bổ thần hồn của hắn
- Hà...
Lý Nhiên thở hắt ra một hơi, trong mắt sáng lên một chút.
- Hệ thống nói Luyện Tâm Tố Hồn, hóa ra là như vậy.
- Tâm Ma này có trợ giúp lớn cho thần hồn, cho dù lần này không có ban thưởng thì cũng vẫn thu được không ít lợi ích.
Lúc này, hắn nhớ ra cái gì đó, tâm thần chìm vào chỉ đỏ, một lần nữa chuyển cảm giác:
- Dịch đạo trưởng còn có ở đây không?
...
Một lát sau, thanh âm Dịch Thanh Lam áp lực vang lên:
- Ngươi, vừa rồi rốt cuộc là nhìn thấy cái gì?
- Khụ khụ...
Lý Nhiên sờ lên cái mũi, lúng túng nói:
- Quá trắng rồi, có chút phản quang, ta không thấy rõ cái gì cả.
Dịch Thanh Lam:
- ...
- Nhưng mà sau lưng ngươi, bên trên có một nốt ruồi chu sa...
- Bần đạo giết chết ngươi!