Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 188: Lý thánh tử tôn sư trọng đạo!

Chương Trước Chương Tiếp

La Sát Phong là chỗ ở của chưởng môn, tất cả chấp sự tại đây đều là nữ. Các nàng lúc này che ngực, trong mắt lấp lánh.

Con đường tu tiên cay đắng lạnh lẽo, chông gai nối tiếp chông gai, bước nào cũng phải vượt qua trùng trùng khó khăn.

Đối với tu hành giả mà nói, "làm thanh kiếm trong tay ngươi" quả thực chính là lời tâm tình lãng mạn nhất.

- Thánh Tử đại nhân thật có lòng nha!

- Đúng vậy, bức tranh vừa nãy quá tuyệt vời rồi!

- Làm thanh kiếm trong tay ngươi sao? Ôi trời ơi, sến nổi da gà rồi này!

- Chẳng biết tại sao, ta đột nhiên hi vọng hai người bọn họ là một đôi...

- Chớ nói lung tung, chưởng môn kiêng kỵ nhất cái này, coi chừng nàng một chưởng đập chết ngươi!

Mọi người nghị luận sôi nổi.

Một màn vừa rồi thật sự rất giống tỏ tình! Nhất là hình ảnh hai người dắt tay đi cùng một chỗ vừa nãy quả thực giống như một cặp trời sinh vậy.

Nhưng lý trí nói cho các nàng biết, điều đó không thể là tỏ tình. Bởi vì đối phương là Lãnh Vô Yên, là cao thủ Đế Cấp độc thân mấy trăm năm, giữ kín như bưng chuyện nam nữ, thậm chí chính miệng thiết lập lệnh cấm đệ tử môn hạ có tư tình nam nữ. Trừ phi Thánh Tử chán sống, nếu không làm sao dám thổ lộ với chưởng môn?

Lúc này, một nữ chấp sự nhịn không được hỏi:

- Thánh Tử đại nhân, hình ảnh vừa rồi ngài tạo lên là...

Lý Nhiên vừa cười vừa nói:

- Đây là quà tạ lỗi ta chuẩn bị cho sư tôn.

- Tạ lỗi?

Mọi người càng khó hiểu. Giọng nói Lý Nhiên sang sảng:

- Hôm nay đúng lúc tròn mười năm ta nhập tông. Từ năm tám tuổi gia nhập U La Điện, sư tôn quan tâm ta cực kỳ chu toàn, dẫn ta từ từ bước lên con đường tu tiên. Nếu như không có sư tôn ân cần dạy bảo, thì còn lâu mới có Lý Nhiên ta hôm nay. Cho nên, nhân dịp này, ta muốn biểu đạt lòng biết ơn chân thật tới sư tôn.

Lý Nhiên nói xong, nháy mắt hai cái với Lãnh Vô Yên:

- Sư tôn có cảm nhận được tấm chân tình của đệ tử chăng?

Sắc mặt Lãnh Vô Yên đỏ bừng, đáy mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng bối rối:

- Tên nghịch đồ này, thật sự là to gan lớn mật!

...

Nghe xong lời nói của Lý Nhiên, lúc này mọi người mới chợt hiểu.

- Hóa ra hôm nay là đầy mười năm Lý Thánh Tử nhập tông.

- Một đồ đệ hiếu thuận cỡ nào chứ!

- Đúng vậy, lễ vật này quá có lòng rồi!

- Bây giờ quá hiếm thấy đồ đệ nào tốt như Thánh Tử nữa rồi!

- Lần hiếu thuận này, Nhật Nguyệt chứng giám!

Nhóm chấp sự nhao nhao lên tiếng tán dương. Khóe miệng Lý Nhiên mỉm cười vui vẻ. Tròn mười năm chỉ là lý do bịa ra mà thôi, hắn còn không biết ngày nào mình nhập tông cơ mà.

Đối mặt với lời tán dương của mọi người, vẻ mặt hắn khiêm tốn nói:

- Các vị quá khen rồi, tôn sư trọng đạo chỉ là bổn phận của người làm đệ tử mà thôi.

Nghe xong lời này, mọi người khoa trương khen càng lợi hại hơn. Lãnh Vô Yên u oán trừng mắt, liếc hắn một cái. Tôn sư trọng đạo? Hắn còn kém bắt nạt sư phụ tới chết ấy.

Còn luôn miệng nói cái gì mà bổn phận...

Không ngờ bổn phận trong mắt hắn là yêu đương nam nữ với sư phụ à?

Lý Nhiên phát giác được ánh mắt đối phương, hắng giọng nói:

- Thật có lỗi, quấy rầy các vị rồi, bây giờ cũng không sớm nữa, các vị vẫn là quay lại phủ nghỉ ngơi sớm chút đi.

- Thánh Tử đại nhân quá khách khí.

- Không quấy rầy, không quấy rầy.

Nhóm chấp sự đáp vài tiếng, rồi tốp năm tốp ba rời đi hết. Sau khi bọn họ rời đi, Lý Nhiên nhìn về phía Lãnh Vô Yên, cười nói:

- Đệ tử vừa mới đột phá, cảm giác căn cơ hơi không ổn, có một vài thắc mắc trên tu hành muốn thỉnh giáo sư tôn.

- Khụ khụ.

Lãnh Vô Yên mặt không biểu tình nói:

- Khó thấy được ngươi chăm chỉ như vậy, vào trong với bổn tọa.

Nói xong thì quay người đi vào tẩm cung.

- Vâng.

Trong mắt Lý Nhiên vui vẻ dạt dào, bước nhanh theo vào.

...

Phòng ngủ trong tẩm cung.

Lãnh Vô Yên nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Ngươi càng lúc càng lớn gan lớn mật rồi!

Lý Nhiên không sợ chút nào, giữ chặt tay của nàng không buông ra:

- Sư tôn vẫn chưa trả lời vấn đề của đệ tử đâu.

Lãnh Vô Yên nghi ngờ nói:

- Vấn đề gì?

Lý Nhiên lại hỏi một lần nữa:

- Sư tôn cảm nhận được tấm lòng của đệ tử sao?

Lãnh Vô Yên hồi tưởng lại một màn vừa rồi. Hình ảnh dắt tay đi về phía trước, cùng với câu nói bao hàm thâm tình kia, tim nàng đập nhanh, nhưng vẫn cứng miệng nói:

- Bổn tọa không hề cảm nhận được chút nào!

Lý Nhiên túm lấy tay nàng, đặt trên ngực mình.

- Vậy bây giờ thì sao?

Lòng bàn tay truyền đến tiếng tim đập hữu lực mạnh mẽ của đối phương, đôi má Lãnh Vô Yên nổi lên màu đỏ tươi, ngượng ngùng nói:

- Cái tên nghịch đồ nhà ngươi, sao lại không có liêm sỉ vậy chứ?

Lý Nhiên chân thành nói:

- Mỗi câu đệ tử nói ra đều phát ra từ chân tình.

Lãnh Vô Yên liếc mạnh hắn:

- Ngươi có phải đối với cô nương nào cũng thế phải không?

Lý Nhiên ngây ra một lúc, Xem ra đây là vẫn còn ghen nha!

Hắn lắc đầu nói:

- Đệ tử chỉ có đối với sư tôn mới như vậy.

Điêu khắc, tranh liên hoàn, pháo hoa, cùng với "Phim ngắn" vừa rồi, hắn xác thực chưa từng làm như vậy đối với người khác.

Không phải không thừa nhận, Lãnh Vô Yên trong lòng hắn là tồn tại cực kỳ đặc thù.

Khóe miệng Lãnh Vô Yên mỉm cười, nũng nịu nhẹ nói:

- Ngươi phong lưu như vậy, bổn tọa mới chả thèm tin.

Lý Nhiên nhẹ nhàng chạm vào vòng eo của nàng, thấp giọng nói:

- Cho dù là ta có phong lưu đa tình như thế nào, Yên Nhi vẫn là tồn tại đặc biệt nhất trong lòng ta, là tiểu bảo bối thân thiết của ta.

- Yên Nhi? Tiểu , tiểu bảo bối?!

Đôi má Lãnh Vô Yên màu đỏ bừng, toàn thân lập tức căng thẳng, trên người nổi lên một tầng da gà. Trái tim bị hoảng đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài! Người này sao có thể nói ra những lời sến như vậy chứ! Cái tên không có liêm sỉ!

Hai tay nàng che khuôn mặt ửng đỏ, lắp bắp nói:

- Ngươi ngươi ngươi... Không cho ngươi nói nữa!

Lý Nhiên cười nói:

- Vậy sư tôn vẫn giận đệ tử sao?

Ánh mắt Lãnh Vô Yên lóe lên.

Nàng bây giờ ngay cả đứng còn không vững, còn có tâm tư giận hắn sao?

- Cái tên nghịch đồ nhà ngươi, mỗi lần chọc giận bổn tọa thì lại chơi xấu như vậy?

Nàng oán hận nói. Lý Nhiên cười tủm tỉm:

- Đệ tử đang thật tình.

- Hừ...

Lãnh Vô Yên quệt miệng nói:

- Chỉ được cái dẻo miệng!

Lý Nhiên cải chính lại:

- So sánh với việc NÓI thì đệ tử càng am hiểu LÀM hơn.

Lãnh Vô Yên hồi tưởng lại việc hắn điều khiển mấy trăm cái Lưu Ảnh Thạch, bộ dáng gian nan mỏi mệt kia, đáy mắt hiện ra vẻ dịu dàng. Một tia U Quang đi vào trong cơ thể của hắn, tâm thần mệt mỏi lập tức được giảm bớt. Lý Nhiên cười hì hì nói:

- Tạ ơn sư tôn.

Lãnh Vô Yên yêu kiều trợn mắt trắng:

- Sau này tốt nhất lượng sức đi, vạn nhất thần hồn bị thương, ảnh hưởng Đạo Cơ thì phải làm sao bây giờ!

- Vì sư tôn, đều đáng giá.

- Hoa ngôn xảo ngữ!

Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng giọng điệu nàng đã nhu hòa xuống. Lý Nhiên thuận hướng được voi đòi tiên:

- Vậy xem tại việc đệ tử khổ cực như vậy, sư tôn có thể thỏa mãn một cái thỉnh cầu nho nhỏ của đệ tử hay không?

Lãnh Vô Yên nghi ngờ nói:

- Thỉnh cầu gì?

- Chính là việc ban ngày đệ tử đã từng nói qua đấy...

- Không được, tuyệt đối không được!

Lãnh Vô Yên lắc đầu nguầy nguậy:

- Bổn tọa sao có thể làm ra việc bỉ ổi như thế được?

Lý Nhiên nói:

- Vốn là quần áo của sư tôn, sao có thể nói là bỉ ổi đâu này?

Khuôn mặt Lãnh Vô Yên đỏ bừng:

- Vậy ... vậy cũng không thể mặc cho người khác xem đâu mà!

- Được rồi, hóa ra đệ tử lại là người khác!

Lý Nhiên thở dài. Nhìn xem bộ dáng ủ rũ của hắn, Lãnh Vô Yên hơi không đành lòng. Nàng lặng lẽ siết chặt váy, có chút do dự nói:

- Chuyện này trước tiên phải nói rõ, ngươi chỉ có thể nhìn, tuyệt đối không được làm xằng làm bậy!

Con mắt Lý Nhiên lập tức sáng ngời:

- Yên tâm đi, đệ tử là người nổi danh thành thật mà!

- Bổn tọa tin ngươi mới là lạ...

Cổ tay hắn rung lên, một cái yếm màu hồng nhạt cực nhỏ xuất hiện trong tay hắn:

- Sư tôn, mời thay quần áo!

Lãnh Vô Yên đỏ mặt tiếp nhận, trong con ngươi tràn đầy ngượng ngùng:

- Thật là đòi mạng mà...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️