Hẹn thời gian gặp mặt với Dịch Thanh Lam xong, Lý Nhiên chặt đứt hồng tuyến. Trong nội tâm Lý Nhiên hơi than thở nhẹ một tiếng. Hắn cũng không nghĩ tới, hành động của bản thân ở trong mật thất lại tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy tới Lâm Lang Nguyệt.
Đến mức không chỉ trở thành Thiên Đạo của nàng, cũng trở thành Tâm Ma của nàng luôn.
Cho nên chẳng kể tới không có nguy hiểm, coi như là nguy cơ trùng trùng thì Lý Nhiên cũng không lùi bước. Nhưng nhớ tới thái độ của Lãnh Vô Yên lúc ban ngày.
- Người, tất nhiên phải cứu. Nhưng cũng phải dỗ dành sư tôn đấy.
Lý Nhiên nhìn về phía ngọn đèn dầu mờ mờ ngoài cửa sổ nơi La Sát Phong, ánh mắt kiên định, tràn đầy ý chí chiến đấu hừng hực.
- Đại tác chiến dỗ dành sư tôn, bây giờ bắt đầu!
...
Tẩm cung Chưởng môn.
Lãnh Vô Yên ngồi ở trên mặt ghế, trong tay lật xem một tập tranh.
Nụ cười luôn nở trên khóe miệng.
Đây là lễ vật lần trước Lý Nhiên trở về tặng cho nàng, tên gọi là tranh liên hoàn gì gì đó.
Trên đó vẽ toàn bộ kí ức nhớ lại của hai người, từ lúc mới tỏ tình mãi cho đến lần đầu hẹn hò. Lãnh Vô Yên xem mãi không chán, rảnh rỗi không có việc gì làm thì lại lấy ra lật xem.
- Nhiên Nhi là dạng người có ý chí, xác thực cũng rất có tài hoa, chỉ là hơi phong lưu quá rồi.
Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, bên người Lý Nhiên vĩnh viễn không thiếu nữ nhân. Không kể là Thiên Kiêu Chính Đạo hay là Thánh Nữ Ma Đạo, đều có quan hệ mập mờ không rõ ràng với hắn. Điều này khiến cho trong lòng Lãnh Vô Yên ê ẩm không thôi.
Càng là tồn tại cường đại, càng khó sinh hạ con nối dõi, cho nên đối với Đại Năng Giả chính thức mà nói, chuyện thê thiếp thành đàn là chuyện rất bình thường. Nhưng Lý Nhiên bây giờ mới chỉ là Nguyên Anh.
Lãnh Vô Yên nhăn nhăn cái mũi đẹp đẽ tinh xảo, ánh mắt u oán:
- Chỉ mới là cảnh giới Nguyên Anh đã trêu chọc nhiều nữ nhân như vậy, vạn nhất thật sự chứng đạo xưng đế thành công, vậy sẽ còn tới mức nào nữa chứ? Lần trước bổn tọa đã tha thứ cho hắn quá nhẹ, quá dễ dàng rồi, khiến hắn không biết thu liễm chút nào, lại còn dám dụ dỗ cả Thiên Kiêu Chính Đạo. Ừm... Lần này nói cái gì thì nói, ta cũng phải không để ý tới hắn vài ngày.
Đúng lúc này, bên ngoài tẩm cung đột nhiên có tiếng ồn ào truyền đến, trong từng đợt kinh hô có thể mơ hồ nghe được hai chữ "Thánh Tử". Lãnh Vô Yên nhướng mày, đứng dậy đi ra khỏi tẩm cung. Chỉ thấy nhóm chấp sự La Sát Phong tụ tập tại trước cửa đại điện, nhao nhao náo loạn nhìn lên trời.
- Các ngươi ở đây ầm ĩ việc...
Lãnh Vô Yên còn chưa dứt lời thì bị dọa ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy Lý Nhiên lơ lửng giữa không trung, bên người có chi chít khối Lưu Ảnh Thạch nổi lơ lửng, tỏa ra ánh sáng ngũ sắc. (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen), tạo thành một vài bức hình ảnh cực lớn ở bên trong màn đêm đen như mực. Lưu Ảnh Thạch có hai tác dụng. Thứ nhất là ghi chép lại tràng cảnh chân thật, ví dụ như hình ảnh tỷ muội Thịnh An Ức. Tác dụng thứ hai là có thể rót ý niệm vào trong đó thì sẽ có thể lưu lại hình ảnh mình muốn. Chỉ là thoạt nhìn có khá nhiều khác biệt so với tràng cảnh chân thật.
Lúc này, mỗi khối Lưu Ảnh Thạch đều tiết lộ ra một bộ phận hình ảnh, giống như là chưa xếp hình xong, khiến người xem không hiểu hàm nghĩa trong đó. Nhóm chấp sự thấp giọng nghị luận:
- Thánh Tử đại nhân đang làm cái gì vậy?
- Chẳng lẽ là đang biểu diễn tiết mục gì sao?
- Đây là tiết mục gì chứ, căn bản ta xem chả hiểu gì.
- Ta cũng không hiểu.
- Đang đêm hôm khuya khoắt rồi đấy, chưởng môn sẽ không tức giận chứ?
Lãnh Vô Yên nhìn về phía Lý Nhiên, vẻ mặt cũng có chút ít nghi ngờ.
Tiểu tử này lại đang làm cái trò gì?
Mồ hôi lạnh trên trán Lý Nhiên chảy xuống. Điều khiển mấy trăm khối Lưu Ảnh Thạch, đồng thời còn phải phân biệt điều chỉnh từ những chi tiết rất nhỏ, đó là một công trình cực kỳ lớn.
Dù hắn đã cường hóa thần hồn, nhưng vẫn cảm thấy hơi gắng sức.
Rốt cuộc, dưới sự điều chỉnh thử không ngừng của hắn, hình ảnh vỡ nát bắt đầu tổ hợp lại, thể hiện ra một bức hình ảnh cực lớn trong bầu trời đêm. Đó là một nữ nhân xinh đẹp.
Một thân trắng thuần, dáng người cao gầy, áo bào màu trắng bay múa theo gió, khuôn mặt tinh xảo lãnh diễm có một không hai, tay phải cầm một thanh trường kiếm, cách thật xa vẫn có thể cảm nhận được áp lực bức bách kia.
Đúng là chưởng môn Lãnh Vô Yên.
Thấy một màn như vậy, lại nghe tiếng nghị luận chung quanh, đáy mắt Lãnh Vô Yên hiện lên khẩn trương và bối rối nhẹ:
- Nhiên Nhi chẳng lẽ là muốn thổ lộ chuyện chúng ta trước mặt nhiều người như vậy sao?
Nếu như vậy, quan hệ của bọn hắn sẽ triệt để bại lộ. Vậy thì không riêng gì U La Điện rồi, chỉ sợ sẽ gây lên sóng to gió lớn ở toàn bộ Hạo Thổ này, hai người cũng sẽ phải đối mặt với lời đồn đãi nhảm nhí vô tận.
- Quên đi, dù sao cũng là quy củ bổn tọa định ra, ai còn dám có ý kiến hay sao? Nếu ai trong thiên hạ dám nói xấu, bổn tọa sẽ giết đến khi nào bọn họ câm miệng mới thôi!
Ngay tại thời điểm nàng nghĩ ngợi lung tung, hình ảnh trên bầu trời đột nhiên bắt đầu chuyển động.
Chỉ thấy "Lãnh Vô Yên" chậm rãi đi về phía trước, cảnh sắc xung quanh đang thay đổi. Từ sắc xuân mĩ lệ, xuân ý dạt dào, đến mặt trời chói chang, nắng như thiêu đốt, lại đến lá rụng phiêu tán, cuối cùng mặt đất phủ kín tuyết đọng, nàng cứ một mực yên lặng đi về phía trước, con đường này giống như vĩnh viễn không có điểm cuối cùng. Đã trải qua xuân hạ thu đông, nàng cũng không có bất kỳ thay đổi nào, bên người thủy chung không có một bóng người đồng hành, chỉ có trường kiếm trong tay làm bạn. Cảm giác cô độc mãnh liệt đập vào mặt, khiến cho người xem cảm thấy tâm tình trùng xuống.
Đúng lúc này, trường kiếm trong tay nàng mơ mơ hồ hồ, chậm rãi biến thành bộ dáng một đứa bé trai. Tiểu nam hài này mi thanh mục tú, tuấn tú phiêu dật, cười tủm tỉm nhìn nàng.
"Lãnh Vô Yên" nắm tay tiểu nam hài tiếp tục đi về trước.
Khác với khi trước là, lúc này hình ảnh trở nên tươi đẹp thanh thoát, bộ pháp hai người cũng cực kỳ nhẹ nhàng, có thể phát giác được tâm tình đang vui mừng.
Kèm theo biến hóa bốn mùa, tiểu nam hài dần dần trưởng thành. Khuôn mặt càng ngày càng rõ nét, cũng càng ngày càng cao, cuối cùng thậm chí còn cao hơn nàng một nửa cái đầu, trở thành nam nhân chân chính. Nam nhân kia đúng là Lý Nhiên.
Hai người vẫn nắm tay nhau đi về phía trước như vậy, thoạt nhìn không giống như thầy trò, ngược lại càng giống tình lữ hơn.
Ngay tại lúc đó, góc độ hình ảnh chậm rãi chuyển động, từ góc chính diện biến thành bối cảnh. Bóng lưng hai người trong tấm hình cứ đi về phía trước như vậy, thân ảnh càng ngày càng nhỏ bé, cuối cùng biến mất.
Mà bọn họ một mực nắm tay, chưa từng buông ra.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người ngây dại. Hình ảnh này rất đơn giản, nhưng cũng ý vị thâm trường, khiến cho người xem không thể không cảm nhận được dư vị. Lưu Ảnh Thạch đã mất đi khống chế, rơi trên mặt đất giống như hạt mưa.
Vẻ mặt Lý Nhiên tràn đầy mỏi mệt. Lãnh Vô Yên giật mình nhìn hắn, trái tim rung động, tràn đầy dịu dàng và mềm mại khó tả:
- Nhiên Nhi...
Lý Nhiên rơi xuống từ không trung.
Đám người tự giác tách ra một cái lối đi, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Lãnh Vô Yên. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ dịu dàng trong đáy mắt như muốn tràn ra ngoài. Lý Nhiên nói khẽ:
- Cảm tạ sư tôn đã làm bạn và dạy bảo, đệ tử mới có thể từng bước một đi tới hôm nay. Ngày tháng kế tiếp, hãy để cho đệ tử làm thanh kiếm trong tay người đi.
Giọng nói không lớn, lại bao hàm biết bao thâm tình. Con ngươi Lãnh Vô Yên mịt mờ, tay phải sít sao che ngực:
- Tên nghịch đồ này ... Thật đòi mệnh bổn tọa mà!