Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 185: Hiếu tâm của đệ tử nhật nguyệt có thể chứng giám!

Chương Trước Chương Tiếp

- Thống nhất Chính Đạo?

Lãnh Vô Yên vừa bực mình vừa buồn cười.

- Ý của ngươi là, bổn tọa còn phải cảm ơn vì ngươi đã chịu trả giá? Hi sinh nhan sắc vì sự phát triển của tông môn?

Lý Nhiên cười khà khà.

- Là chuyện đệ tử nên làm.

- Không cần mặt mũi!

Lãnh Vô Yên trừng mắt liếc hắn một cái.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì gia hỏa này thật sự có thể thống nhất Chính Đạo.

Đệ tử Thiên Xu Viện và thủ tịch Vạn Kiếm Các dây dưa không rõ, những người đó đều là nhân vật sẽ kế nhiệm chức chưởng môn trong tương lai.

Hơn một nửa tứ đại tông môn Chính Đạo đã có quan hệ với hắn!

Ngoại trừ Tiêu Thanh Ca đã rời khỏi Thần Đạo Cung ra thì dường như cũng chỉ còn lại đám lừa hói Vô Vong Tự tránh khỏi độc thủ mà thôi…

- Nghịch đồ!

Lãnh Vô Yên càng nghĩ càng giận.

- Vậy ngươi có muốn thống nhất Ma Đạo không? Hình như Tần Như Yên cũng rất quan tâm đến ngươi, có muốn bổn tọa giúp ngươi cầu hôn không?

- …

Lý Nhiên lúng túng nói:

- Sư tôn đừng nói đùa, đệ tử với nàng ta là quan hệ nam nữ thuần khiết.

Lãnh Vô Yên cười nhạt nói:

- Thuần khiết? Trong đầu ngươi chứa cái gì, bổn tọa còn có thể không rõ sao?

Lý Nhiên tiến đến trước mặt nàng, cười híp mắt nói:

- Vậy sư tôn có biết đệ tử bây giờ đang nghĩ gì không?

- Hửm?

Lãnh Vô Yên nhìn ánh mắt thâm thúy của hắn, tim đập có chút nhanh hơn, đôi mắt tránh né nói:

- Ngươi nghĩ cái gì thì liên quan gì đến bổn tọa?

- Đương nhiên có liên quan.

Lý Nhiên ghé đến bên tai nàng, thấp giọng nói:

- Đệ tử muốn…

Mặt Lãnh Vô Yên thoáng chốc đỏ bừng lên, đôi mắt phảng phất như có thể chảy ra nước, lắp bắp nói:

- Không cho phép muốn! Bổn, bổn tọa còn chưa tha thứ cho ngươi đâu!

- Được rồi.

Lý Nhiên thở dài.

- Vậy làm sao sư tôn mới có thể tha thứ cho đệ tử?

Lãnh Vô Yên tức giận quay đầu đi.

- Bổn tọa còn chưa nghĩ ra…

- Chưởng môn.

Đúng lúc này, ngoài cửa có chấp sự đi đến, khom người nói:

- Chưởng môn, Tôn trưởng lão có việc cầu kiến.

Lãnh Vô Yên gật đầu.

- Để bà ấy vào đi!

- Vâng.

Chấp sự đáp lại rồi lui ra ngoài.

Lãnh Vô Yên đẩy hắn một cái.

- Còn không mau ngồi xuống?

- Ồ.

Lý Nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nàng.

Một lát sau, Tôn trưởng lão mặc một thân hắc bào đi đến.

- Lão thân bái kiến chưởng môn.

Lúc này bà ấy chú ý đến Lý Nhiên ở bên cạnh thì vui vẻ nói:

- Thánh Tử cũng quay về rồi?

Lý Nhiên gật đầu.

- Bái kiến Tôn trưởng lão.

Tôn trưởng lão hưng phấn nói:

- Lần này Thánh Tử thật sự là vang danh Hạo Thổ! Chống lại Thú triều, là anh hùng Nhân Tộc, Trấn Thế Chi Thiên Ma, từ nay về sau người trong thiên hạ có ai không biết đến?

Lúc trước dị động ở Thập Vạn Đại Sơn, bà ấy đã đề nghị Lý Nhiên dẫn người đi vào dò xét, mục đích chỉ là muốn thể hiện thực lực của tông môn ra mà thôi.

Không ngờ Lý Nhiên lại cứu được mấy trăm ngàn người dân, trở thành anh hùng Nhân Tộc!

Còn được Nhân Hoàng Thịnh Diệp trao tặng danh xưng Trấn Thế Thiên Ma!

Chuyện này đối với U La Điện mà nói chắc chắn là tuyên truyền tốt nhất.

Trên có Ngọc Diện La Sát Lãnh Vô Yên, dưới có Trấn Thế Thiên Ma Lý Thánh Tử. Hiện giờ nhắc đến tứ đại Ma Môn, U La Điện chính là người đứng đầu!

Lý Nhiên lắc đầu nói:

- Đều là hư danh, Tôn trưởng lão quá khen rồi.

- Tôn trưởng lão, ngài không nên khen hắn như vậy. Hắn vốn kiêu ngạo, nghe ngài nói như vậy sợ rằng sẽ càng ngông cuồng hơn.

Lãnh Vô Yên hừ lạnh nói.

- Thiên tài chắc chắn đều có sự ngông cuồng!

Tôn trưởng lão cười nói:

- Thánh Tử có thể đạt được cảnh giới Nguyên Anh Sơ Kỳ ở cái tuổi này, có chút cao ngạo cũng là rất bình thường.

- Cái này.

Lý Nhiên hắng giọng, sửa lại:

- Nói đúng ra, ta đã là Nguyên Anh Trung Kỳ rồi.

- Cái gì?

Tôn trưởng lão nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cẩn thận nhìn lại hắn.

Chỉ thấy linh lực của hắn thâm sâu, ánh mắt sâu thẳm, khí tức càng thêm hùng hồn hơn trước đây.

- Thánh Tử lại đột phá?

Tôn trưởng lão kích động khó có thể kiềm nén được.

Người này mới phá Đan thành Anh được bao lâu đâu, không ngờ lại đã đột phá đến Trung Kỳ!

Thật sự là một tháng một tiểu cảnh giới sao?

Tôn trưởng lão khôi phục lại tinh thần, cảm thán nói:

- Có thể có truyền nhân như Lý Thánh Tử đúng là phúc của U La Điện ta!

Lý Nhiên nở nụ cười đắc ý, nhìn về phía Lãnh Vô Yên nháy mắt một cái.

- Có cái gì hay mà đắc ý, còn không phải do bổn tọa dạy tốt sao?

Lãnh Vô Yên hừ một tiếng nói.

Lý nhiên gật đầu.

- Đúng vậy, là sư tôn có phương pháp giáo dục tốt, đệ tử vẫn luôn mang lòng biết ơn.

Vừa nói vừa lặng lẽ nắm bàn tay nhỏ của nàng.

Lãnh Vô Yên cắn môi, cố gắng giữ sự bình tĩnh.

Trước mặt vẫn còn có người mà tên nghịch đồ này làm càn như vậy!

Nàng hung dữ trợn mắt nhìn Lý Nhiên.

- Ngươi cảm ơn như vậy sao?

- Hiếu tâm của đệ tử nhật nguyệt có thể chứng giám.

Lý Nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nghiêm túc nsoi.

- …

Lãnh Vô Yên xấu hổ nhưng cũng không làm gì được hắn…

Tôn trưởng lão vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, tiếp tục nói:

- Chưởng môn, danh tiếng của U La Điện chúng ta bây giờ ngày càng tăng cao, đúng lúc có thể nhân cơ hội này thu nhận môn đồ, triệt đệ nâng cao địa vị lên đệ nhất tông Ma Đạo!

So với chưởng môn không màng thế sự, Thánh Tử lười biếng háo sắc thì vị trưởng lão này mới là người quan tâm đến sự phát triển của môn phái nhất.

- Bổn tọa…

Lãnh Vô Yên còn chưa nói hết thì tay phải của Lý Nhiên đã lặng lẽ vươn tới sau lưng nàng.

Cả người nàng lập tức cứng đờ trong nháy mắt, gò má đỏ ửng lan tới tận cổ, cảm giác tê tê dại dại không còn chút sức lực nào.

- Chưởng môn?

Tôn trưởng lão nghi ngờ nhìn về phía nàng.

Lãnh Vô Yên kìm nén sự ngượng ngùng, nói:

- Bổn tọa sẽ nghiêm túc suy nghĩ, các ngươi lui ra đi.

Nói xong tay áo vung lên, một trận cuồng phong trực tiếp cuốn hai người ra ngoài.

Đứng ngoài đại điện, Tôn trưởng lão vẻ mặt ngơ ngác.

Là vị trưởng lão có thâm niên lâu đời nhất, làm việc ở tông môn nhiều năm như vậy nhưng còn chưa bao giờ bị đối xử như này.

Trong lúc nhất thời không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.

Lý Nhiên lại đã thành thói quen từ lâu.

Hắn đứng ở ngoài cửa cao giọng nói:

- Sư tôn, đệ tử vừa mới đột phá, căn cơ bất ổn, đêm nay muốn đến đây ngồi luận đạo với ngài. Nhớ để cửa cho đệ tử đó!

Rầm!

Đại môn không gió mà bay, “rầm một tiếng đóng lại.

Lý Nhiên xoa mũi.

- Sư tôn vẫn còn rất tức giận, hay là đêm nay đến nhổ cho nàng cái hộp?

Lúc này, hắn lại nghe được Tôn trưởng lão đứng bên cạnh lẩm bẩm nói:

- Chưởng môn… vậy mà lại ném lão thân ra ngoài?

- …

Lý Nhiên vỗ vỗ bả vai bà ấy, đồng tình nói:

- Tôn trưởng lão, quen là được rồi.

Nói xong thì xoay người xuống chân núi.

Để lại bà ấy đứng tại chỗ như một pho tượng.



Nơi ở của Thánh Tử.

A Thấm chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngẩn ngơ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

- Lúc nào thì Thánh Tử đại nhân mới trở về? Nhớ hắn quá…

- Khoảng cách Trúc Cơ chỉ còn thiếu một bước chân vào cửa nữa thôi, đến lúc đó có thể song tu với Thánh Tử đại nhân rồi!

- Ừm, nhất định phải cố gắng, tranh thủ làm lô đỉnh cho tốt!

Nàng ta giơ nắm tay lên, cổ vũ cho chính mình.

Lúc này, phía sau nàng ta vang lên giọng nói quen thuộc.

- Khá lắm, chí hướng của ngươi cũng quá lớn rồi nhỉ?

Thân thể A Thấm cứng đờ, lập tức xoay người lại nhìn.

Chỉ thấy Lý Nhiên đang cười như không cười mà nhìn nàng ta.

- Thánh Tử đại nhân!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️