Lý Đạo Duyên không còn lời nào để nói mà nhìn về phía Lý Nhiên.
Đầu tiên là ôm ấp thủ tịch của Vạn Kiếm Các, sau đó lại trêu chọc Thánh Nữ của Hợp Hoan Tông, lại còn có mối quan hệ không rõ ràng với Giao Long công chúa nữa chứ.
Bây giờ lại còn ngang nhiên nói nhìn Nhân Hoàng không thuận mắt?
- Sao cứ luôn cảm thấy có ngày nào đó sẽ ngã xuống từ trên tay tiểu tử này vậy nhỉ…
Hắn ta bắt đầu suy nghĩ cẩn thận xem có cần phải đoạn tuyệt quan hệ cha con với Lý Nhiên hay không đây.
Lý Nhiên nhìn ra được sự lo lắng của hắn ta, hắn bèn vỗ vai hắn ta một cái rồi an ủi:
- Yên tâm đi, có ta ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.
Lý Đạo Duyên lắc đầu nói:
- Ngươi mới là sự ngoài ý muốn lớn nhất đấy.
- …
Lý Nhiên gãi đầu.
- Lời này nói ra cứ giống như ta không phải là nhi tử ruột thịt của người vậy.
Vẻ mặt của Lý Đạo Duyên vô cùng nghiêm túc.
- Lúc cần thiết, ngươi cũng có thể không phải là nhi tử ruột thịt của ta. Lão phu đã chuẩn bị sẵn sàng để có thể phân rõ giới hạn với ngươi bất kỳ lúc nào rồi.
Lý Nhiên:
- …
Nhìn bóng lưng hắn đi vào trong phủ đệ, Lý Đạo Duyên thở dài.
- Tiểu tử này có thiên phú tuyệt luân, ngộ tính vô cùng tốt, điểm điểm xuất phát cũng cao hơn người khác vô số lần! Chỉ cần đợi một khoảng thời gian nữa thôi thì ắt sẽ có thể trở thành một đại năng trấn áp một đời!
- Nhưng nhìn cái trình độ hoa tâm và năng lực gây chuyện này của hắn, lão phu thật lo rằng hắn còn không sống được đến lúc đó nữa là!
- Chẳng qua cũng còn tốt, Lý gia ta có Tộc Đế tọa trấn, cho dù có là Thịnh Diệp thì cũng phải cân nhắc một chút thôi!
Lý Đạo Duyên tự an ủi bản thân mình.
Thật không nghĩ tới, Lý Vô Thường bây giờ đã ôm ấp suy nghĩ có nên chạy trốn hay không luôn rồi…
Lúc này, gia đinh ở cửa đã đi tới.
- Lão gia, bảng hiệu đã treo xong rồi.
- Ừm.
Lý Đạo Duyên gật đầu.
- Rất tốt. Lại tháo xuống đi!
- Hả?
Toàn bộ đám gia đinh đều ngây ngẩn cả người.
Lý Đạo Duyên thản nhiên nói:
- Tháo tấm bảng xuống rồi treo ra cửa sau đi.
Nói xong, hắn ta cũng chắp tay ra sau lưng rồi rời đi, chỉ còn lại có mấy tên gia đinh hai mặt nhìn nhau.
. . .
Trong phòng.
Lý Nhiên bắt đầu kiểm kê lại thu hoạch trong chuyến đi Hoàng Cung lần này.
Thanh Huyền Giáp, Lạc Hồn Chung, Phá Ma Cung Thần, m Dương Kính, Thủy Nguyệt Chu Lăng…
Từng đạo thần quang hoà lẫn vào nhau, linh khí mãnh liệt tràn đầy khắp cả căn phòng.
Những thứ này đều là những Linh Bảo hiếm có khó tìm, có thể để nó vào trong cơ thể rồi nuôi dưỡng giống như Vân Linh Thương vậy, sau này nó cũng sẽ thăng cấp thuận theo thực lực của người sử dụng.
Mà đây cũng chính là những món đồ tốt nhất ở trong tầng thứ nhất ở Bảo Khố của Thịnh Tộc.
Thảo nào Thịnh Diệp lại đau lòng đến vậy.
Bảo Khố của Thịnh Tộc tổng cộng được chia làm ba tầng, tầng thứ nhất là các loại Linh Bảo và tiên tài, tầng thứ hai ẩn chứa công pháp, bí tịch cùng với đủ loại thần thông. Mà tầng thứ ba, cũng là tầng thần bí nhất, nghe nói đó là một cái mật thất, bên trong được đặt những chí bảo có một không hai trên đời.
Lý Nhiên xoa cằm.
- Trấn áp giang sơn mấy nghìn năm, bên trong Thịnh Tộc cũng rất là phong phú đó chứ, thật muốn dở hết tất cả mọi thứ bên trong Bảo Khố kia xem sao!
Chỉ có điều, trong giai đoạn hiện tại chắc chắn là không thể làm được rồi, ít nhất thì cũng phải Độ Kiếp hoặc là Chứng Đế thì mới có thể thử xem được.
Chỉ là hai tên Hắc Giáp Thủ Vệ ở trước cửa kia đã mang đến cho hắn một cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Huống chi bên trong đó còn có lão đầu vô cùng thần bí kia nữa…
Lý Nhiên lắc đầu, không suy nghĩ đến những chuyện này nữa mà đặt lực chú ý lên trên đám Linh Bảo kia.
Nhắc về thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi này vẫn là phải nói tới thanh Ma Kiếm Cô Tà kia.
Hắn rung cổ tay, một thanh cự kiếm đen nhánh đột nhiên hiện lên, sát khí âm u lãnh lẽo trong nháy mắt đã tràn ngập khắp cả không gian.
Thanh kiếm này vô cùng nặng nề, rõ ràng là Trọng Kiếm Vô Phong, thế nhưng lại chém sắt như chém bùn.
Trên lưỡi kiếm có huyết quang đang lưu chuyển, có thể cảm nhận được sự khát vọng mãnh liệt của nó đối với máu tươi.
- Quả thật là có chút tà tính đó. Chẳng trách lại có thể bị Dịch Thanh Lam xưng là Ma Kiếm.
Thanh kiếm này có khả năng khát máu, sau khi nó chém trúng địch nhân thì sẽ có thể hấp thu tiên huyết ngay lập tức, hấp thụ càng nhiều thì uy năng sẽ càng mạnh, sát ý cũng sẽ càng tinh thuần hơn nữa. Lại phối hợp thêm việc thức tỉnh huyết mạch, chiến lực trực tiếp tăng vọt lên gấp bội!
- Đúng là đồ tốt!
Hắn càng nhìn càng thấy thoả mãn.
. . .
Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Lý Nhiên thu hồi Cô Tà Ma Kiếm lại, sát khí kinh người lập tức biến mất.
Chỉ thấy Tiêu Thanh Ca đẩy cửa ra, nhảy nhót tung tăng mà đi đến.
Sau khi nhìn thấy hắn, ánh mắt của nàng ta lập tức sáng bừng lên.
- Lý Lang, ngươi đã về rồi!
Nàng hưng phấn mà nhào vào trong lòng Lý Nhiên.
Lý Nhiên xoa đầu của nàng.
- Xảy ra chuyện gì mà vui vẻ đến mức này chứ?
Tiêu Thanh Ca nhăn lại chiếc mũi thanh tú, đắc ý mà nói:
- Hì hì, cái này ngươi vẫn là nên đi hỏi Nhạc thủ tịch đi.
- Hừ, cũng không phải ngươi thắng, có gì mà đắc ý đâu chứ.
Nhạc Kiếm Ly đi tới, trên mặt viết đầy vẻ khó chịu.
Tiêu Thanh Ca cười híp mắt mà nói:
- Bây giờ ta đã có thể kiên trì được nửa canh giờ rồi, ước chừng chống đỡ được mấy trăm chiêu luôn đó!
Nàng ta giơ nắm tay lên, bộ dạng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
- Chiến thắng Nhạc Kiếm Ly, sắp đạt được rồi!
- Xì, nằm mơ.
Nhạc Kiếm Ly lườm nàng ta một cái, ngay sau đó cũng chen vào trong lòng Lý Nhiên.
Không thể không nói, quả thật Tiêu Thanh Ca tiến bộ rất nhanh.
Nhớ mấy hôm trước, nàng ta vẫn chỉ là một Kim Đan Sơ Kỳ mà thôi, không thể chống đỡ được đến ba chiêu của Nhạc Kiếm Ly nữa là. Thế mà bây giờ lại có thể qua được hơn mấy trăm chiêu.
Chuyện tốt này cũng là nhờ sự giúp đỡ của “Ngọc Nữ La Sát Công có uy lực cường đại kia cùng với phương thức “tu luyện ăn gian của nàng ta.
Chỉ có điều, trong lòng Lý Nhiên biết rất rõ.
Vạn Kiếm Các đi theo con đường tiến đánh thảo phạt, là tông môn có sát khí mạnh nhất trong tất cả các tông môn của Chính Đạo.
Nếu thật sự hai người các nàng mà liều mạng tranh đấu, với thực lực bây giờ của Tiêu Thanh Ca, phỏng chừng ngay cả nửa nén hương cũng đều không kiên trì nổi nữa là.
Mà chỗ mạnh mẽ của Ngọc Nữ La Sát Công chính là giết ma trừ yêu, lúc đối mặt với Yêu Ma cùng với Yêu Thú, uy lực của nó không chỉ tăng lên gấp mấy lần thôi đâu.
Nói gì thì nói, hai người ai ai cũng có sở trường riêng của mình. Lúc này, hai người bọn họ lại đang đấu đá lẫn nhau. Tuy là đấu qua đấu lại mấy đêm liền, quan hệ của hai người bọn họ đã loáng thoáng có chút hòa hoãn rồi, nhưng vẫn không ai chịu phục ai như cũ.
. . .
Lúc này, Nhạc Kiếm Ly đã phát giác ra điều gì đó.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn lên trên bàn, cả người đều ngẩn ra.
Chỉ thấy Linh Bảo và tiên tài rực rỡ muôn màu bày đầy một bàn, thần quang sáng lạn đang hòa trộn vào nhau.
- Ôi! Tất cả những thứ này đều là Linh Bảo cao cấp cùng với tiên tài đỉnh cấp không đó! Có phẩm chất vô cùng cao, dù cho có ở trong tông môn cũng rất ít khi nhìn thấy nó!
Tiêu Thanh Ca cũng đã chú ý tới, ánh mắt nàng ta cũng trở nên ngây dại.
- Lý Lang, lần này ngươi vào cung là đi cướp giật đấy à.
Lý Nhiên cười cười.
- Thịnh Diệp chủ động để cho ta cạo lông dê của hắn ta, vậy ta chắc chắn cũng không thể khách khí với hắn ta được, đúng không?
Tâm thần của hắn khẽ động, hai món Linh Bảo lập tức bay vọt tới.
- Thủy Nguyệt Chu Lăng hòa hợp giữa cương và nhu, hơn nữa còn kèm theo khí tức thần thánh bên trong đó nữa, có độ xứng với công pháp của Thanh Ca rất cao. Linh Bảo này tặng cho ngươi đó.
- Mà Phá Ma Cung Thần này thì tặng cho Kiếm Ly. Mặc dù thần thông của Vạn Kiếm Các rất mạnh mẽ, nhưng có lẽ năng lực tác chiến ở cự ly xa có vẻ không đủ. Chiếc Cung Thần có thể bù đắp được cho sự khuyết thiếu ở phương diện này, tăng lên chiến lực trên diện rộng của ngươi.
Nói rồi, hắn đưa Linh Bảo phân biệt để vào trong tay hai người.
Đây là hắn cố ý bảo Dịch Thanh Lam chọn ra, chính là để đề thăng thực lực của hai người các nàng, như vậy thì hắn mới có thể yên tâm trở về tông môn được.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lý Nhiên, con ngươi của hai người đều bắt đầu nhộn nhạo, lăn tăn gợn sóng.
Đây… đây chính là cảm giác được người khác quan tâm cảm giác đó!
Tiêu Thanh Ca nhẹ giọng nói:
- Lý Lang, ngươi đối với ta thật tốt.
Nhạc Kiếm Ly xoa xoa đôi mắt của mình.
- Cảm ơn phu quân, ta cực kỳ thích chiếc cung này.
Lý Nhiên xoa bóp gương mặt xinh đẹp của hai người.
- Được rồi, đừng già mồm nữa, đồ của ta không phải cũng chính là đồ của các ngươi sao.
- Ừm…
Hai nàng liếc nhìn nhau, Nhạc Kiếm Ly đỏ mặt khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, Tiêu Thanh Ca cũng vung tay phải lên.
Cửa phòng và cửa sổ bị một làn gió nhẹ thổi phớt qua, cửa đóng lại, ngọn nến trong phòng cũng bị thổi tắt.
Lý Nhiên sửng sốt.
- Ngươi làm cái gì vậy?
Ánh mắt của Tiêu Thanh Ca tràn đầy e lệ.
- Tu luyện!
- …