Lý Nhiên cũng không biết hai nàng đang làm trò gì.
Hắn ngồi trong phòng khách một bên vừa uống linh trà, một bên lại chờ đợi trong buồn chán.
Đại khái thời gian trôi qua khoảng một nén nhang thì màn che mới bị xốc lên, hai người đi ra từ phía sau tấm bình phong.
Thịnh Tri Hạ chắp hai tay ra sau lưng, khóe miệng chứa đựng nụ cười thỏa mãn vì được như ý. Mà Thịnh An Ức thì lại nhắm mắt đi theo phía sau.
Búi tóc của nàng ta có hơi rời rạc, cung trang xa hoa có chút mất trật tự, sắc mặt đỏ lên như máu, cúi đầu không dám gặp người.
Lý Nhiên nhìn trạng thái của hai người này rồi nghi ngờ hỏi.
- Vừa rồi các ngươi đã làm gì đó?
Thịnh Tri Hạ cười híp mắt nói:
- Không có gì, chỉ là…
Còn chưa kịp nói dứt lời thì Thịnh An Ức đã vội vàng che miệng của nàng ta lại.
- Không cho phép nói lung tung, bằng không ta sẽ thực sự tức giận đó.
Thịnh Tri Hạ đẩy tay của nàng ta ra, bẹp miệng mà nói:
- Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải đưa cho Lý Thánh Tử nhìn thôi.
- Không thể đưa cho hắn!
Thịnh An Ức vô lực kéo nàng ta lại, trong con ngươi tràn đầy kinh hoảng.
Thịnh Tri Hạ vỗ vỗ bả vai của nàng ta.
- Yên tâm đi, ai có thể nhìn ra được đó là tỷ đâu chứ? Như vậy cũng đều công bằng đối với hai chúng ta á.
Thịnh An Ức khổ sở nói:
- Nhưng chuyện này cũng có liên quan đến ta mà!
Thịnh Tri Hạ nhún nhún vai.
- Ai bảo tỷ tỷ giả dạng muội đi gạt người, còn nhìn lén bí mật của muội nữa chứ?
- Đó không phải là lừa gạt, ta là đang quan tâm muội thôi…
Giọng của Thịnh An Ức càng ngày càng nhỏ, dường như độ thuyết phục không cao chút nào.
Tuy là nàng ta xuất phát từ lòng tốt, nhưng quả thật có yêu tố lừa dối ở trong đó, điểm ấy đúng là không thể cãi lại được.
. . .
Lý Nhiên gãi gãi cái đầu.
- Các ngươi đang nói cái gì vậy? Sao ta nghe chẳng hiểu cái gì hết?
Thịnh Tri Hạ đi tới, cười rồi nói với hắn:
- Lý Thánh Tử, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, thế nào?
- Giao dịch?
Lý Nhiên cau chân mày lại.
- Giao dịch gì?
Thịnh Tri Hạ giang tay ra, bên trong lòng bàn tay có đặt một khối Lưu Ảnh Thạch màu xanh biếc.
- Dùng tảng đá này để đổi lấy khối kia của ta.
- Trong đây là cái gì?
Lý Nhiên nghi ngờ hỏi.
Thịnh Tri Hạ đưa Lưu Ảnh Thạch giao cho hắn.
- Lý Thánh Tử xem thử là sẽ biết thôi.
- Không được xem!
Thịnh An Ức kinh hô lên một tiếng rồi lập tức muốn nhào tới.
Thế nhưng Lý Nhiên đã rót linh lực vào bên trong đó rồi. Hình ảnh rõ ràng xuất hiện ở trong không trung.
- …
Bầu không khí trong tẩm cung bỗng an tĩnh lại.
Thịnh An Ức cứng đờ tại chỗ, sắc mặt đỏ thẫm như máu.
Ngay cả Thịnh Tri Hạ cũng xấu hổ mà quay đầu sang chỗ khác.
Lý Nhiên nhìn hình bóng kia, huyết áp tăng vọt một hồi, máu mũi thiếu chút nữa cũng đã phun ra ngoài rồi.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, khó nhọc nói:
- Cái này… đây là ý gì?
Đây là tới khảo nghiệm định lực của hắn đấy à?
Thịnh Tri Hạ nói:
- Đây là thứ vừa rồi ta mới thu lại cho tỷ tỷ đó.
- …
Lý Nhiên khó hiểu nói:
- Vậy tại sao ngươi lại muốn đưa cho ta xem?
Thịnh Tri Hạ giải thích:
- Trong khối Lưu Ảnh Thạch lúc trước kia ta mặc giao bào, liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra được thân phận của ta rồi. Mà lần này tỷ tỷ đã đổi lại thành tâm y, cơ bản sẽ không ai có thể phân biệt ra được cả, cũng không ai biết trong hình ảnh này là ta hay là tỷ tỷ.
Lý Nhiên không còn gì để nói.
Cái gì mà tâm y chứ? Không phải chỉ là cái yếm thôi sao!
Hắn nghi ngờ nói:
- Nhưng như vậy có lợi ích gì với ngươi cơ chứ?
Chẳng lẽ chỉ là đơn thuần muốn hố tỷ tỷ một trận thôi sao?
Thịnh Tri Hạ hừ hừ nói:
- Tỷ tỷ nhìn lén bí mật của ta, điều này không công bằng đối với ta gì cả. Thế cho nên ta quyết định biến nó thành bí mật của cả hai người bọn ta!
Lý Nhiên:
- …
Cái cách suy nghĩ này cũng quá là kỳ lạ rồi đó!
Thịnh An Ức đã che khuôn mặt lại không dám gặp người nữa rồi.
Thịnh Tri Hạ nói:
- Thế nào, Lý Thánh Tử, ngược lại cũng chẳng có tổn thất gì cho ngươi cả mà.
- Vậy cũng được…
Lý Nhiên nhìn Lưu Ảnh Thạch trong tay mình.
Một cái nhược điểm lại biến thành hai cái, hình như hắn còn có lời nữa đó…
- Thành giao.
Lý Nhiên thu Lưu Ảnh Thạch lại, sau đó lại ném khối lúc trước kia trả lại cho nàng ta.
Thịnh Tri Hạ đưa tay nhận lấy, vui vẻ mà thu Lưu Ảnh Thạch vào lại.
- Uống trà, uống trà.
Lý Nhiên ngồi một hồi, nhìn bộ dạng Thịnh An Ức xấu hổ khó dằn, bản thân hắn cũng khó tránh khỏi có chút lúng túng.
- Khụ khụ…
Hắn đứng lên rồi nói:
- Sắc trời cũng không còn sớm nữa, vậy ta trở về trước đây.
- Được rồi, để ta tiễn…
Thịnh Tri Hạ vừa muốn đứng lên thì đã bị Thịnh An Ức vươn tay ngăn lại.
Ánh mắt của nàng ta né tránh, thấp giọng nói:
- Hay là để ta tiễn Lý Thánh Tử ra ngoài đi.
Thịnh Tri Hạ nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
- Vậy cũng được.
Vừa đúng lúc nàng ta cũng dự định đi tiêu hủy khối Lưu Ảnh Thạch lúc trước kia trước đã.
Thịnh An Ức đi ra tới cửa.
- Lý Thánh Tử, mời.
Lý Nhiên gật đầu, theo sau nàng ta đi ra ngoài.
. . .
Dọc theo đường đi, hai người trầm mặc không nói lời nào.
Vẻ mặt Thịnh An Ức rất xoắn xuýt, có chút muốn nói lại thôi. Mắt thấy đã sắp đi ra khỏi Hoàng Cung rồi, cuối cùng nàng ta mới lấy hết dũng khí mà nói:
- Lý Thánh Tử, vậy Lưu Ảnh Thạch kia… Ngươi ngàn vạn lần không được để cho người khác nhìn thấy đâu đó.
Lý Nhiên gật đầu.
- Yên tâm đi, ngoại trừ ta ra, không có người nào khác thấy được đâu.
Thịnh An Ức đỏ mặt nói:
- Ngươi cũng không được xem, những gì ngươi đã thấy vừa rồi cũng quên hết đi cho ta.
- …
Lý Nhiên ngẫm nghĩ lại một hồi, sau đó mới lầu bầu nói:
- Vậy đoán chừng là không thể quên được rồi…
Thịnh An Ức nghe vậy thì sắc mặt lại đỏ hơn, nàng ta cắn răng oán hận nói:
- Xú nha đầu Tri Hạ, chỉ biết khi dễ bổn cung!
- Bình tĩnh đi, quen rồi thì tốt thôi…
Lý Nhiên vừa cười vừa nói.
- Loại chuyện như vậy làm sao mà quen được cơ chứ! Không phải bắt bổn cung phải bày ra bộ dáng kia sao, thực sự là xấu hổ chết người mà.
Trong mắt Thịnh An Ức tràn đầy oán hận.
- Khụ khụ…
Lý Nhiên vò đầu nói:
- Có sao nói vậy, nhưng cũng rất là đẹp mắt mà. Dáng người của Thịnh công chúa đúng là không tệ.
Dáng người của nàng ta cũng tương tự với Thịnh Tri Hạ, nhưng lại có thêm mấy phần nhu nhược, thoạt nhìn có một loại cảm giác rất điềm đạm đáng yêu.
- Ngươi… không cho phép ngươi nói lung tung!
Thịnh An Ức xấu hổ đến mức giậm chân mãi không thôi.
- Không đẹp đẽ gì hết!
Đối mặt ánh nhìn trêu tức của Lý Nhiên, trong lòng nàng ta hoảng loạn một hồi, nàng ta bèn xốc làn váy lên rồi chạy trối chết.
Nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng ta, Lý Nhiên không khỏi lắc đầu.
- Quả thực rất đẹp mà, còn không cho người ta nói nữa…
. . .
Trở lại Lý phủ.
Một đám người đang bận rộn ở trước cửa, gia đinh đang dẫm lên chiếc thang mà leo lên phía trên cánh cửa. Còn Lý Đạo Duyên thì đứng ở phía dưới chỉ huy.
- Dịch qua bên trái, qua trái một chút nữa, lại nghiêng qua phải một chút.
Lý Nhiên đi tới.
- Cha, đây làm đang cái gì vậy?
Lý Đạo Duyên lên tiếng trả lời:
- Không phải Thịnh Hoàng tặng tới một tấm bảng ngự bút đó sao, ta đang sai người treo nó lên đây này.
Lý Nhiên nhìn chữ “Lý như rồng bay phượng múa kia, chân mày không khỏi giật giật một hồi.
- Theo ta thấy, hay là treo lên cửa sau đi.
Lý Đạo Duyên sửng sốt.
- Cửa sau? Ngươi có lầm hay không vậy? Đây chính là tấm bảng do đích thân Thịnh Hoàng ngự bút đó!
Tuy đúng thật là hắn ta cũng không ưa thích gì cho lắm, nhưng dù sao thì đay cũng là do Nhân Hoàng tự tay viết viết xuống, Lý gia nhà hắn ta vẫn phải cho một chút mặt mũi thôi.
Lý Nhiên lắc đầu, hắn phân tích:
- Lý phủ hướng mặt ra đường phố phồn hoa, có vô số đạt quan quý nhân lui tới, kết quả bây giờ tất cả đều phải xuống ngựa hay hạ thấp kiệu, sợ rằng sẽ gây ra bất mãn, trêu chọc thị phi đó. Ngược lại, treo ở cửa sau cũng có vẻ Lý gia ta khiêm tốn, không hề được sủng ái mà kiêu căng.
Lý Đạo Duyên hoài nghi nhìn hắn.
- Thật ra trong lòng ngươi cũng không hề nghĩ như vậy đúng không?
- Khụ khụ…
Lý Nhiên hắng giọng một cái.
- Đương nhiên rồi, chủ yếu là ta nhìn Thịnh Diệp không thuận mắt, treo tấm bảng này ở đây làm trong lòng ta khó chịu lắm.
Hắn cũng đã biết chuyện xảy ra ở chỗ cung miếu kia rồi.
Nếu như không phải Dịch Thanh Lam giúp đỡ hắn, sợ rằng phần công tích này sẽ thật sự bị đối phương gạt bỏ luôn mất.
- …
Lý Đạo Duyên bưng bít khuôn mặt.
- Nhìn Nhân Hoàng không thuận mắt? Ngươi thật đúng là cái gì cũng dám nói mà!