Chỉ thấy trong thính đường không có một bóng người, vòng qua sau tấm bình phong mới nhìn thấy một thân ảnh đang di chuyển phía sau tấm màn che đang lay động.
Khóe miệng nàng ta nhấc lên một nụ cười xấu xa. Nàng ta rón rén đi tới, sau đó bỗng nhiên xốc tấm màn che lên, trực tiếp ôm lấy đối phương.
- Xú nha đầu, muội lại đang thập thò… hả?
Thịnh An Ức bóp bóp, cảm thấy dường như xúc cảm có hơi không đúng.
Hình như muội muội của nàng ta không có bắp thịt cường tráng như thế này mà? Hơn nữa nha đầu này cũng không khỏi quá cao rồi đó.
Nàng ta nghi ngờ ngẩng đầu lên, đồng tử không khỏi co rụt lại!
Thế mà lại là một nam nhân!
Nơi này chính là Ngọc Giao Các, là tẩm cung của Tam Công Chúa đó.
Ngoại trừ nàng ta và cung nữ thiếp thân ra, bất kỳ người nào cũng không được tiến vào trong này, bao gồm cả phụ hoàng!
Lúc này sao lại xuất hiện một tên nam nhân ở đây chứ? Hơn nữa lại còn mặc thường phục nữa?
Liên tưởng đến ngoài cửa không có một bóng người, trong đầu Thịnh An Ức bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ.
Hoàng Cung có thích khách rồi!
Hơn nữa còn tự tiện xông vào tẩm cung, đây còn là một tên hái hoa tặc có ý đồ bất chính nữa!
. . .
Vẻ mặt của Lý Nhiên cũng ngơ ngác hết cả.
Lúc đối phương tiến vào là hắn đã nhận ra rồi. Lúc đầu hắn còn cho rằng chỉ là muốn hù dọa hắn một chút thôi, không nghĩ tới lại trực tiếp bổ nhào lên người mình!
- Trước đây cũng không phát hiện Thịnh công chúa lại phóng khoáng như thế đấy?
Hắn vừa mới quay đầu, chỉ thấy một vệt hàn mang sáng lên, một cây chủy thủ lại hung hãn đâm tới!
Thịnh An Ức tức giận nói:
- Dâm tặc, còn chưa chịu chết!
Lý Nhiên đoạt lấy dao găm, trở tay đè đối phương lên trên tường rồi cau mày nói:
- Ngươi điên rồi à?
Thịnh An Ức vùng vẫy kịch liệt.
- Dâm tặc, tự tiện xông vào Hoàng Cung là tội chết đó, chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa rồi sao?
Lý Nhiên nghi ngờ nói:
- Cái gì mà dâm tặc, không phải ngươi dẫn ta vào đây à? Ấy… sao ngươi lại thay y phục nhanh như vậy rồi?
- Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?
Thịnh An Ức ngẩng đầu nhìn lại, trong nháy mắt, cả người cũng ngây ngẩn hết cả.
- Lý… Lý… Lý Nhiên?
Đây không phải là Thiên Ma Lý Nhiên sao, làm sao hắn lại xuất hiện ở nơi này vậy chứ?
Lý Nhiên nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, nhưng lại cứ luôn cảm thấy có nơi nào đó không đúng lắm.
Tỉ mỉ cảm nhận một chút, phát hiện khí tức của đối phương hoàn toàn khác biệt, hắn bỗng nhiên ý thức được cái gì đó.
- Ngươi không phải Thịnh Tri Hạ, rốt cuộc ngươi là ai hả?
- Bổn cung…
Thịnh An Ức vừa muốn nói gì đó, phía sau đột nhiên lại truyền đến một loạt tiếng bước chân.
- Lý Thánh Tử, đây là linh trà thượng đẳng đó…
Tiếng nói chuyện ngưng bặt lại…
Bịch!
Hộp trà rơi hết trên lên trên mặt đất.
Thịnh Tri Hạ ngây ngốc nhìn chằm chằm bọn họ.
Chỉ thấy Lý Nhiên đang đè đè Thịnh An Ức lên trên tường, mà tay Thịnh An Ức còn đang nắm lấy cánh tay của hắn, hai người dính chặt vào nhau, thoạt nhìn cực kỳ thân mật.
Con ngươi của Thịnh Tri Hạ lập tức dâng lên một làn hơi sương mờ mịt. Nàng ta bĩu cái miệng nhỏ nhắn lại, ủy khuất mà nói.
- Tỷ tỷ, sao tỷ có thể làm như thế chứ?
Thịnh An Ức khó nhọc nói:
- Tri Hạ, muội nghe ta giải thích đi…
Lý Nhiên nhìn hai gương mặt cực kỳ giống nhau kia, phút chốc cổ họng cũng có chút thít chặt lại.
- Hay là các ngươi giải thích cho ta trước đi?
- …
. . .
Một lát sau.
Ba người ngồi trên ghế, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thịnh Tri Hạ không còn gì để nói:
- Cho nên tỷ tỷ, tỷ xem Lý Thánh Tử thành hái hoa tặc rồi hả?
Thịnh An Ức cúi đầu, ngượng ngùng nói:
- Ngay cả phụ hoàng cũng không vào được tẩm cung của muội, càng đừng nói tới nam nhân khác, hơn nữa còn mặc thường phục nữa chứ…
Thịnh Tri Hạ lắc đầu cười khổ.
- Vậy tỷ cũng phải nhìn cho rõ ràng chứ, trực tiếp động thủ cũng quá xúc động rồi đó.
Thịnh An Ức lại càng rũ thấp đầu xuống hơn.
- Đây là lỗi của bổn cung. Xin lỗi, Lý Thánh Tử.
- Không sao cả.
Vốn dĩ đây cũng chỉ là một hiểu lầm thôi, Lý Nhiên cũng không để tâm lắm.
Hắn xoa cằm mà quan sát hai người bọn họ.
- Các ngươi là song bào thai à?
Thịnh Tri Hạ lắc đầu nói:
- Không phải, tỷ tỷ lớn hơn ta ba tuổi, chúng ta chỉ là dáng dấp giống như mà thôi.
Lý Nhiên sửng sốt.
- Vậy không khỏi cũng quá giống rồi đó chứ!
Gương mặt của hai người bọn họ hầu như giống nhau như đúc, trừ phi tỉ mỉ nhìn kỹ thì mới có thể nhìn ra được một chút khác biệt. Bằng không, lúc đó hắn cũng sẽ không nhận nhầm như vậy.
Ngay cả song bào thai cũng rất ít có người có xác suất giống nhau cao đến như vậy nữa là.
Thịnh An Ức nói:
- Phụ hoàng là Đế Cấp Cường Giả, rất khó sinh ra tử tôn, cần phải mượn bí pháp của Thịnh Tộc… Đây cũng là lý do bọn ta giống nhau như vậy.
Thịnh Tri Hạ bổ sung thêm:
- Nếu như bọn ta không mặc cung trang, ngay cả người thân cận nhất ở bên cạnh cũng không nhận ra được đâu.
Lý Nhiên gật đầu.
Nếu thật sự nói về sự khác biệt giữa hai người các nàng, vậy có lẽ chính là khí tức không giống nhau.
Thịnh An Ức càng dịu dàng mỏng manh, cứ tựa như cây dương liễu trước gió vậy, mà Thịnh Tri Hạ thì lại tràn đầy thanh xuân sức sống.
Lúc này, Thịnh Tri Hạ nhớ lại rồi bỗng nói:
- Ta nhớ tỷ tỷ có một chiếc mũ trùm đầu có thể ngăn cách được khí tức đó. Sau khi đội vào, ngay cả mẫu hậu cũng suýt chút nữa đã nhận nhầm rồi.
- Mũ trùm đầu… ngăn cách khí tức?
Lý Nhiên sửng sốt một chút.
Liên tưởng đến mọi chuyện lúc trước, lại nhìn lại sắc mặt đỏ bừng của Thịnh An Ức, hắn đột nhiên phản ứng lại.
- Thì ra ngày đó người tới tìm ta chính là ngươi?
Chẳng trách nàng ta lại đột nhiên muốn xem Lưu Ảnh Thạch, không ngờ người đến căn bản người đó cũng không phải là Thịnh Tri Hạ!
Thịnh Tri Hạ nghi ngờ nói:
- Tỷ tỷ còn từng đi tìm Lý Thánh Tử nữa hả?
Gương mặt xinh đẹp của Thịnh An Ức đỏ bừng đến mức gần như muốn chui xuống dưới mặt bàn luôn rồi.
Lý Nhiên tức giận nói:
- Đâu chỉ đi tìm ta, còn giả mạo ngươi bảo ta mở hình bóng của ngươi cho nàng ta xem nữa kìa.
- Cái gì cơ?
Thịnh Tri Hạ đứng bật dậy, lắp bắp nói:
- Tỷ… tỷ tỷ đã xem hình bóng kia rồi sao?
…
Thịnh An Ức nhận mệnh mà hơi gật nhẹ đầu, thấp giọng nói:
- Ta nghe ngươi nói Lý Thánh Tử làm ra chuyện kỳ quái gì đó với muội, ta lo rằng muội sẽ bị người ta lừa nên mới thuận thế giả trang một trận…
- Vậy tỷ cũng không thể thật sự xem nó chứ!
Thịnh Tri Hạ che khuôn mặt lại, xấu hổ đến mức giậm chân không ngừng.
Vừa nghĩ tới hình ảnh xấu hổ kia đã bị tỷ tỷ nhìn thấy hết, trong lòng nàng ta lập tức vô cùng hoảng loạn không chịu nổi, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Thịnh An Ức cũng xấu hổ nói:
- Ta cũng không nghĩ đến sẽ là cái loại hình ảnh đó mà!
- …
Hai người đều cúi thấp đầu, bày ra một bộ dạng không còn mặt mũi nào để gặp người nữa.
Lý Nhiên cười cười mà nói:
- Không có việc gì, ngược lại dáng dấp của hai ngươi các ngươi cũng không khác nhau bao nhiêu, ai biết trên đó là tỷ tỷ hay là muội muội đâu chứ?
Thịnh Tri Hạ lại lắc đầu.
- Lúc đó ta mặc giao bào, mà tỷ tỷ là Cẩm Vân công chúa, bên trên cung trang đều thêu Tường Vân cả. Dựa vào cái này cũng có thể nhìn ra được rồi.
Lý Nhiên nhún nhún vai.
- Vậy ta cũng không có biện pháp gì khác cả.
Ánh mắt Thịnh Tri Hạ bỗng nhiên đảo quanh, dường như nghĩ tới điều gì đó, nàng ta tiến đến bên tai Thịnh An Ức rồi thì thầm to nhỏ.
Trong nháy mắt, gương mặt xinh đẹp của Thịnh An Ức đỏ bừng lên, đầu cũng lắc liên tục như trống bỏi.
- Không được, tuyệt đối không được!
Thịnh Tri Hạ vểnh môi mà nói:
- Vậy không công bằng chút nào. Nếu tỷ tỷ mà không đồng ý, vậy muội cũng sẽ không để ý tới tỷ nữa đâu!
- Nhưng… nhưng như vậy cũng quá…
Vẻ mặt Thịnh An Ức vô cùng xoắn xuýt.
- Không sao cả. Một chút xíu thôi là được rồi! Dù sao cũng không có ai biết cả mà.
Thịnh Tri Hạ kéo nàng ta vào trong phòng ngủ, kéo màn che lên rồi thò đầu ra nói:
- Lý Thánh Tử, không cho phép ngươi nhìn lén đâu đó.
Lý Nhiên:
- Ấy…