Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 176: Đến hoàng cung, tiến vào bảo khố!

Chương Trước Chương Tiếp

Thịnh Tri Hạ nhìn Lý Nhiên, trong ánh mắt cũng có chút phức tạp.

Nam nhân này chính là Thánh Tử của Ma Đạo, lại còn là anh hùng của Nhân Tộc, trong tay hắn còn nắm giữ bí mật lớn nhất của nàng ta.

Thân phận phức tạp như vậy khiến cho trong lòng nàng ta dâng lên sự bối rối không thể hiểu rõ được.

Thịnh Tri Hạ bình ổn lại tinh thần.

- Đã lâu không gặp, Lý Thánh Tử.

Lý Nhiên cười nói:

- Không phải hai ngày trước chúng ta vừa mới gặp nhau đấy sao?

Thịnh Tri Hạ sửng sốt một chút rồi lắc đầu nói:

- Bổn cung vẫn luôn ở lại trong cung chưa từng đi ra ngoài, chắc là Lý Thánh Tử nhớ nhầm rồi đó.

- Nhớ nhầm?

Chân mày của Lý Nhiên bắt đầu hơi nhíu lại.

Rõ ràng hai ngày trước nàng ta còn chạy đến tìm hắn mà, việc này không có khả năng nhớ lầm được.

Lúc này, hắn mới chú ý tới thị vệ của Hoàng Cung còn đang đứng ở bên cạnh, trong lòng lập tức hiểu rõ.

- Xem ra chắc là len lén chạy ra ngoài, không muốn bị người khác biết được rồi.

Suy nghĩ xẹt qua trong đầu, Lý Nhiên đã trêu ghẹo mà nói:

- Vậy chắc là gần đây quá nhớ công chúa, thế cho nên mới xuất hiện ảo giác.

- Nhớ nhung bổn cung?

Gương mặt xinh đẹp của Thịnh Tri Hạ lập tức đỏ ửng lên, nàng ta ngượng ngùng nói:

- Lý Thánh Tử đừng nói giỡn, ngươi nhớ nhung bổn cung làm cái gì chứ…

Lý Nhiên ra vẻ đương nhiên mà nói:

- Bởi vì chúng ta là bằng hữu đó, chẳng lẽ Thịnh công chúa không nhớ ta sao?

Bàn tay của Thịnh Tri Hạ hơi siết chặt làn váy, nàng ta thấp giọng nói:

- Cũng… cũng chỉ có một chút mà thôi…

- Một chút xíu là đủ rồi.

Lý Nhiên cười híp mắt nói.

Ánh mắt của Thịnh Tri Hạ né tránh, không dám nhìn vào mặt hắn chút nào.

Mà Lý Đạo Duyên ở một bên nhìn đã đến choáng váng cả đầu óc.

Nhìn bộ dạng xấu hổ kia của Thịnh công chúa, muốn nói hai người bọn họ không có chút liên quan gì, ai mà tin chứ?

- Vạn Kiếm Các, Hợp Hoan Tông, bây giờ lại còn thêm Giao Long công chúa nữa sao? Tên tiểu tử này cũng thái quá lắm rồi đó!

Lý Đạo Duyên không khỏi bắt đầu sinh ra mối lo lắng đối với vận mạng của chính mình.

. . .

- Khụ khụ.

Dù sao thì bên cạnh cũng còn có đám người của Lý gia và thị vệ ở Hoàng Cung, Thịnh Tri Hạ cũng phải giữ vững hình tượng Hoàng Nữ một chút.

Nàng ta hắng giọng một cái rồi nói:

- Lý Thánh Tử, lần này qua đây một mặt là tặng tấm biển do đích thân Thịnh Hoàng ngự bút, một chuyện khác nữa là muốn mời ngài tiến cung.

- Tiến cung?

Lý Nhiên cau chân mày lại.

Chẳng lẽ là Thịnh Diệp muốn gặp hắn sao?

Dịch Thanh Lam đã từng cố ý dặn dò hắn, Thịnh Diệp là người ôm ấp tâm tư của Đế Vương, trong mắt chỉ có giang sơn cùng với Hoàng quyền, không phải một người đáng để tin tưởng.

Lý Nhiên cũng không muốn dây dưa quá nhiều với loại người như thế.

Mà thấy hắn không nói lời nào, Thịnh Tri Hạ cũng đã nhìn thấu được ý nghĩ của hắn, nàng ta thấp giọng nói:

- Lý Thánh Tử yên tâm, phụ hoàng đã bế quan rồi. Chỉ là mấy cái Linh Bảo cùng với tiên tài kia vẫn cần ngươi tự mình chọn lựa, thế nên lần này mới muốn mời ngài đi tiến cung một chuyến.

- Hóa ra là như vậy.

Lý Nhiên gật đầu, hắn cũng không do dự nữa.

Thịnh Tri Hạ nhìn chung quanh một chút.

- Nhạc thủ tịch và Tần Thánh Nữ đâu? Bọn họ có muốn cùng tiến cung luôn không?

Lý Nhiên nói:

- Tông môn của Tần Như Yên gửi thư đến nên đã đi về trước rồi, còn Nhạc Kiếm Ly… nàng còn chưa có tỉnh nữa.

- Còn chưa tỉnh? Đây cũng đã gần trưa rồi đó?

Thịnh Tri Hạ có hơi nghi hoặc một chút, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, gò má của nàng ta lập tức đỏ hồng lên.

Nàng ta lắp bắp nói:

- Vậy… vậy được rồi! Vậy Lý Thánh Tử ngươi tiến cung một mình vậy.

Nói xong, nàng ta cũng nhanh chóng rời đi cứ như thể chạy trốn vậy.

Lý Nhiên nhìn bóng lưng hốt hoảng của nàng ta mà không khỏi hơi nghi hoặc một chút.

Nhạc Kiếm Ly khổ tu một đêm, sáng sớm mới đi ngủ, cho nên bây giờ vẫn chưa tỉnh lại thôi mà. Chuyện này có vấn đề gì đâu chứ?

Lúc này, Lý Đạo Duyên tiến lại gần hắn, thấp giọng nói:

- Ngươi và Giao Long công chúa…

- Là bằng hữu.

Lý Nhiên nghiêm túc nói.

Lý Đạo Duyên bày ra vẻ mặt đầy khinh bỉ mà nhìn hắn.

- Trước đây ngươi cũng nói Nhạc Kiếm Ly là bằng hữu, kết quả thế nào?

- …

Lý Nhiên lúng túng sờ mũi một cái.

- Lần này thực sự là bằng hữu.

Ở trên phi thuyền, hắn đối xử với nàng ta như vậy, phỏng chừng trong lòng nàng ta cũng đã hận hắn muốn chết luôn rồi. Nói là bằng hữu có lẽ vẫn còn có chút miễn cưỡng nữa đó.

. . .

Hoàng Cung nằm ở vị trí trung tâm của Vô Ương Thành.

Cả phiến cung đều trải thành nấc thang leo lên trên, phía trung tâm nhất mà cũng là nơi cao nhất kia chính là Kim Loan Điện, xung quanh đó đều dày đặc những cung điện cao thấp, giống như một quần tinh đang vây quanh lấy vầng trăng vậy.

Lý Nhiên và Thịnh Tri Hạ tạt ngang qua Hoàng Cung.

Kiến trúc bốn phía đều tràn đầy ngói xanh, kim bích huy hoàng, hiện ra hết toàn bộ uy áp và khí thế của hoàng gia.

- Chậc chậc. Quả nhiên vẫn là hoàng tộc có tiền, cũng xa xỉ quá đi mất.

Lý Nhiên cảm thán.

Thịnh Tri Hạ lắc đầu nói:

- Nếu như có thể lựa chọn, bổn cung tình nguyện ở trên núi hơn. Dù cho có nhìn mây trắng cỏ xanh thì cũng tốt hơn nhiều so với mấy khối đá lạnh băng này.

- Đúng thật là như vậy.

Lý Nhiên gật đầu.

- Hoàng Cung đều đã bị những thứ dung tục này che lấp hết rồi, chẳng bằng đi hái sao trời nhìn ngắm thế sự xoay vần cho rồi.

- Đi hái sao trời, nhìn ngắm thế sự xoay vần?

Thịnh Tri Hạ sửng sốt một chút, nàng ta cẩn thận suy nghĩ một chốc, sau đó trong ánh mắt cũng hiện lên một tia trông mong.

Nàng ta nhìn một bên mặt của Lý Nhiên rồi lẩm bẩm nói:

- Bổn cung thực sự là càng ngày càng không hiểu được Lý Thánh Tử.

- Hả?

Lý Nhiên cười cười.

- Sao lại nói thế?

Thịnh Tri Hạ vân vê ngón tay mà nói.

- Rõ ràng ngươi là Thánh Tử của Ma Đạo, thế nhưng cứ hết lần này tới lần khác lại hướng tâm về phía chúng sinh. Rõ ràng ngươi thờ ơ lạnh nhạt, bất cần đời, phóng đãng không chịu gò bó, thế nhưng lại luôn có thể nói ra những điều khiến cho người ta phải suy ngẫm…

Nàng ta nhẹ giọng than thở:

- Lý Thánh Tử thật đúng là một người kỳ quái.

Lý Nhiên lắc đầu.

- Ngược lạI, thật ra ta lại cảm thấy Thịnh công chúa càng kỳ quái hơn.

- Hả?

Thịnh Tri Hạ sửng sốt.

- Bổn cung kỳ quái chỗ nào chứ?

Lý Nhiên nói:

- Rõ ràng là một nàng công chúa cao cao tại thượng, thế mà lại thích đi nhìn lén người khác… ưm!

Thịnh Tri Hạ vội vàng che miệng của hắn lại, đỏ mặt tía tai mà nói:

- Không cho phép nói bậy, bổn cung không phải là nhìn lén! Hơn nữa… hơn nữa ngươi còn ép bổn cung làm ra bộ dạng kia nữa, thật là xấu xa!

- Khụ khụ!

Lý Nhiên đột nhiên ho khan một tiếng.

Lúc này, nàng ta mới nhìn thấy được phía xa xa có cung nữ đang đi qua, nàng ta phảng phất tựa như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi mà nhanh chóng nhảy ra xa.

Rõ ràng là xấu hổ không chịu được, thế mà vẫn còn muốn bày ra bộ dạng bình tĩnh không có chuyện gì.

Lý Nhiên buồn cười nói:

- Được rồi, dù sao thì việc này chỉ có ngươi biết ta biết, tuyệt đối không có người thứ ba biết đến đâu.

Thịnh Tri Hạ hồn nhiên gật đầu.

- Vậy bản cung miễn cưỡng tin tưởng ngươi vậy!

Hai người tiếp tục đi về phía trước, xuyên qua hành lang thật dài rồi đi tới trước một tòa cung điện to lớn.

So ra thì cung điện này có hơi khác biệt với các cung điện khác, thoạt nhìn cũng không hề hoa lệ giống như vậy, khắp nơi đều lộ ra khí tức tang thương cổ xưa.

Trước cửa có hai tên thị vệ cao lớn đang đứng đấy.

Khôi giáp màu đen bao trùm lấy toàn thân hắn ta, cả ngón tay cũng bị bọc lại, chỉ có đôi mắt là có một khe hở, nhưng thoạt nhìn hình như cũng là một mảnh trống rỗng.

Trong lòng Lý Nhiên hơi rùng mình một chút.

Hắn không thể nhìn thấu được hai người này.

Thịnh Tri Hạ đi ra phía trước, lấy một khối lệnh bài ra.

- Phụ hoàng có lệnh, để cho Lý Thánh Tử đi vào Bảo Khố chọn Linh Bảo.

Hắc Giáp Thị Vệ liếc nhìn lệnh bài, không nói gì nhưng cũng không hề hành lễ.

Két két.

Một tiếng vang nhỏ truyền đến, cánh cửa cung điện mở ra một khe hở nhỏ.

Có thần quang trầm tĩnh từ trong khe cửa chiếu ra ngoài, mà chiếc bảng hiệu phía trên đầu của cánh cửa cũng chậm rãi sáng lên một chữ “Bảo.

Dù cho có đứng ngoài cửa thì cũng đều có thể cảm nhận được có Tiên Khí đang lan tỏa ra ngoài.

Thịnh Tri Hạ đưa lệnh bài cho Lý Nhiên rồi cười nói:

- Lý Thánh Tử, mời vào Bảo Khố.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️