Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 175: Ngươi và dịch thanh lam bị buộc lại với nhau rồi sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Ở bí địa của Lý gia.

Lý Nhiên mang vẻ mặt hoài nghi mà nhìn Lý Vô Thường.

- Ta nói lão Lý này, có phải ngươi lại tính kế ta hay không?

Lý Vô Thường vẫn bình chân như vại mà uống trà.

- Ngươi cho rằng lão phu rảnh rỗi, mỗi ngày không có việc gì làm đi tính kế ngươi à? Lại làm sao rồi?

Lý Nhiên cau mày nói:

- Vậy cái gì mà một sợi Nhân Duyên gì kia của ngươi rốt cuộc là thứ gì chứ? Ta cứ luôn cảm thấy nó có hơi kỳ lạ.

Lý Vô Thường lắc đầu.

- Đó là lão phu ngẫu nhiên đoạt được thôi, hình như liên quan đến nhân quả của linh hồn gì đó, cụ thể thì ta cũng không thể nào nhìn thấu được.

Nói rồi, lão ta kỳ quái nhìn Lý Nhiên một cái.

- Không phải là ngươi đã dùng nó rồi đó chứ?

Lý Nhiên bất đắc dĩ nói:

- Ta cũng chỉ là tùy tiện thử một chút xem sao, không ngờ rằng thật sự lại thành công.

Hắn vươn tay phải của mình, chỉ thấy trên cổ tay có một đạo hồng tuyến quấn quanh, như ẩn như hiện phảng phất cứ như mạch máu vậy.

Từ sau khi sợi dây màu đỏ kia biến mất thì trên cổ tay của hắn lại xuất hiện cái thứ đồ này.

Lý Vô Thường cẩn thận nhìn một chút, nhưng cũng không hề kiểm tra ra được bất cứ dị thường nào cả.

- Ngươi có cảm nhận được cảm giác gì kỳ lạ không?

Lý Nhiên nhức đầu.

- Ngược lại ta cũng chẳng có cảm giác gì cả, nhưng hình như đối phương lại không đúng lắm.

Lý Vô Thường nói:

- Không cần lo lắng, cái này không phải là tà vật gì cả. Trái lại, nó đang ẩn chưa một loại đại đạo nào đó, tuyệt đối là hữu ích vô hại.

- Ồ, vậy là được rồi.

Lý Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Nói thế nào thì Dịch Thanh Lam cũng là đến quan tâm hắn, nhỡ đâu mà thật sự làm hại đối phương rồi, vậy trong lòng hắn cũng băn khoăn lắm.

Lý Vô Thường nâng chén trà lên rồi hiếu kỳ hỏi.

- Ngươi sử dụng cùng với ai đó? Tiểu nha đầu của Tiêu gia kia sao?

Lý Nhiên lắc đầu.

- Không phải.

- Vậy thì là ai?

- Dịch Thanh Lam.

- Phụt!

Lý Vô Thường trực tiếp phun một ngụm Tiên Trà ra ngoài.

- Khụ khụ… Dịch… Dịch Thanh Lam?

Lão ta hoảng sợ mà nhìn về phía Lý Nhiên.

- Người ngươi nói tới sẽ không phải là chưởng môn của Thiên Xu Viện đó chứ? Đế Cấp Cường Giả, Dịch Thanh Lam kia sao?

Lý Nhiên ủ rũ.

- Ừm, chính là nàng ta.

- …

Lý Vô Thường nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu cũng ong ong một trận.

Thế mà Lý Nhiên lại bị cột chung một đường nhân duyên với Dịch Thanh Lam?

Đây cũng quá cả gan rồi đó!

Lão ta hồi phục tinh thần lại rồi khẩn trương hỏi:

- Dịch Thanh Lam biết quan hệ của chúng ta rồi sao?

Lý Nhiên suy nghĩ một chút.

- Cũng không biết chưa, ta chẳng bao giờ nhắc tới khi nói chuyện với nàng ta cả.

Lý Vô Thường thở phào nhẹ nhõm, sau đó vẻ mặt lão ta đầy nghiêm túc nói:

- Nhớ kỹ, sau này ra ngoài tuyệt đối không được nhắc đến tên của ta, ngươi không phải tôn tử của ta, ta với ngươi không quen biết gì hết.

Lý Nhiên che mặt nói:

- Có đến mức đó không…

- Có đến mức đó không? Kia chính là Dịch Thanh Lam đó! Ngươi có muốn chết thì cũng đừng kéo lão phu theo, lão phu còn chưa sống đủ đâu!

Lý Vô Thường phẫn nộ.

Lúc này, Lý Nhiên mới tới việc Dịch Thanh Lam và Lý Vô Thường có thù oán với nhau, hình như còn tổn hại tới đạo cơ của lão ta nữa.

- Yên tâm đi, lão Lý, ta sẽ giúp ngươi báo thù.

- Ta thật cảm ơn ngươi nha, ngươi cách xa ta ra một chút là được.

- …

Lý Vô Thường nhìn Lý Nhiên, cổ họng của lão ta có chút căng lên.

- Ngay cả nàng ta mà ngươi cũng dám trêu chọc? Đây chính là… Tiểu tử này, lá gan của ngươi cũng thật là to! Có muốn chạy trốn với lão tử không?

. . .

Lúc này, bên ngoài phủ đệ của Lý gia.

Gia đinh trông cửa đang chán đến mức ngáp lên ngáp xuống, đột nhiên cái miệng đang mở lớn ra cũng có chút không khép lại được.

Chỉ thấy một đám thị vệ chi chít khoác hoàng kim dồn dập đi về phía cửa lớn.

Ai nấy cũng đều có vóc người khôi ngô tuấn tú, vẻ mặt nghiêm túc, trên cổ đều có sợi tơ màu vàng, nói rõ thân phận của bọn họ.

Thị vệ của Hoàng gia!

Gia đinh nhìn thấy cảnh tượng phô trương như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút ngây ngẩn cả người.

Bọn thị vệ đứng dạt sang hai bên, phân ra một con đường nhổ, một cỗ kiệu được điêu khắc Giao Long kim sắc chậm rãi hạ xuống. Một thiếu nữ mặc giao bào màu vàng óng vén rèm bước ra.

Nàng ta mang theo tấm mạn che mặt màu vàng nhạt, không nhìn thấy rõ được gương mặt của nàng ta, mỗi một giơ tay nhấc chân đều tản ra quý khí khó có thể diễn tả bằng lời được.

Thủ lĩnh của đám thị vệ cao giọng nói:

- Giao Long công chúa đến, người của Lý gia mau tiếp chỉ!

- Giao… Giao Long công chúa?

Hai chân của tên gia đinh run lên một cái, vẻ mặt không thể tin tưởng nổi.

Sao lại là nàng ta chứ?

Đây chính là Tam Công Chúa nổi danh nhất của Thịnh Tộc đó!

Hắn ta run rẩy quỳ trên mặt đất.

- Tiểu nhân, bái kiến công chúa điện hạ!

Thịnh Tri Hạ gật đầu.

- Bình thân, đi vào thông báo một tiếng đi.

- Tạ ơn công chúa điện hạ.

Gia đinh đứng lên, đẩy cửa ra, nhanh chóng chạy vọt vào trong phủ đệ.

Không bao lâu sau, toàn bộ Lý gia đều đều trở nên náo động.

Từ tộc trưởng đến trưởng lão, rồi đến từng vị chấp sự, tất cả đều đi tới trong đình viện, cung kính mà nhìn về phía thiếu nữ đang sải bước đi vào bên trong đình viện kia.

- Tộc trưởng của Lý gia Lý Đạo Duyên, bái kiến công chúa điện hạ!

- Bái kiến công chúa điện hạ!

Sau một tiếng chào hỏi của Lý Đạo Duyên, đám người cũng dồn dập quỳ một gối xuống đất.

Mặc dù Lý gia có Tộc Đế tọa trấn, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể siêu thoát khỏi phàm trần. Xét cho cùng thì Lý gia cũng vẫn là một thế gia sinh sống ở Đế Đô.

Đối với bọn họ mà nói, Giao Long công chúa chính là đại nhân vật của trời!

Kết quả, linh khí trong tay áo bào của Thịnh Tri Hạ bắt đầu dâng trào lên, mọi người đang chuẩn bị gập đầu gối xuống cũng không khom nổi nữa, căn bản không cách nào quỳ xuống được.

Lý Đạo Duyên mờ mịt nói:

- Công chúa đây là có ý gì?

Thịnh Tri Hạ cười nói.

- Lý Nhiên chính là anh hùng của Nhân Tộc, là Trấn Thế Chi Thiên Ma, mọi người của Lý gia đều có cùng vinh quang, không cần phải làm đại lễ như vậy đâu…

- Dâng đồ vật lên đây!

Nàng ta phất phất tay, bọn thị vệ lập tức khiêng ra một khối biển lớn, mặt trên còn được che bởi một tấm vải đỏ.

Lý Đạo Duyên nghi ngờ nói:

- Đây là…

Thịnh Tri Hạ nói.

- Thịnh Hoàng vô cùng cảm kích công tích của Lý Nhiên, Lý gia bồi dưỡng ra được một anh hùng như vậy nên cũng sẽ được hưởng sự vinh dự to lớn.

Nàng ta đưa tay tháo tấm vải đỏ xuống.

Chỉ thấy đó là một khối bảng màu đen ngạch, mặt trên có một chữ “Lý tựa như rồng bay phượng múa. Chữ viết đầy kim quang lập lòe chói mắt, nét bút sắc sảo, ẩn chứa ý đại đạo ở bên trong đó, phảng phất như một luồng ánh sáng mặt trời gay gắt không cách nào nhìn thẳng vào được.

Thịnh Tri Hạ nói:

- Chữ này là do chính tay Thịnh Hoàng đã ngự bút, cả quan viên triều đình đều phải lướt qua từ trước cửa, quan văn hạ thấp kiệu, võ quan lập tức xuống ngựa, tỏ lòng kính trọng.

- Cái gì?

- Đích thân Thịnh Hoàng ngự bút?

- Trời đất quỷ thần thiên địa ơi!

“Vù một tiếng, mọi người đã lập tức sôi sùng sục lên. Ngay cả Lý Đạo Duyên cũng ngây ngẩn cả ra.

Nhân Hoàng đích thân ngự bút viết bảng biển?

Đây chính là lần đầu tiên từ khi khai thiên lập địa đến bây giờ đó, chắc chắn là vinh dự vô thượng!

Nhưng hắn ta cũng không hề có cảm giác vui vẻ gì cả.

Lòng vua khó dò, ngày hôm nay hắn có thể nâng ngươi lên tận trời, ngày mai có thể sẽ té thành thịt nát ngay!

Huống chi thân phận của Lý Nhiên lại đặc thù như vậy, chuyện này thật sự không biết là tốt hay là xấu nữa.

Chỉ có điều, đồ cũng đã được dâng lên tới tận cửa rồi, hắn ta cũng không dám không nhận.

Lý Đạo Duyên chắp tay thi lễ nói:

- Tiểu dân tạ ơn Thịnh Hoàng ân điển, mong rằng thánh thể của Thịnh Hoàng an khang, long vận mãi mãi hưng thịnh.

Sau đó, các trưởng lão cũng đi tới, thận trọng thu hồi tấm biển lại.

. . .

Thịnh Tri Hạ đi tới trước mặt Lý Đạo Duyên rồi cười nói:

- Ngài chính là Lý bá phụ đúng chứ?

Lý Đạo Duyên sửng sốt.

- Bá phụ?

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, hơn nữa thân phận còn chênh lệch rất xa, cách xưng hô này không khỏi cũng quá thân cận rồi.

Thịnh Tri Hạ nói.

- Chuyến này bổn cung đi vội nên cũng không kịp chuẩn bị cái gì cả, sẵn đây có một ít lễ mọn, mong bá phụ đừng trách.

Nàng ta bảo bọn thị vệ dời từng cái rương lớn đến, bên trong đó đều là phục trang đẹp đẽ, phảng phất như muốn tràn hết ra ngoài rồi.

Hiển nhiên đây đều là đồ vậy cực kỳ quý giá.

Lý Đạo Duyên gãi gãi cái đầu, gặp mặt lại còn tặng lễ vật cho hắn ta, nàng công chúa này cũng quá khách khí rồi đó?

Thịnh Tri Hạ nhìn chung quanh một chút.

- Bá phụ, sao lại không thấy Lý Nhiên đâu? Hắn không có ở nhà à?

Lý Đạo Duyên vừa muốn nói thì bên cạnh đã vang lên một giọng nói:

- Thịnh công chúa.

Thịnh Tri Hạ xoay người lại, chỉ thấy Lý Nhiên đang nhanh chân sải bước đi tới.

Nàng ta có chút e lệ, cũng có chút kinh hỉ, xấu hổ mà nói:

- Lý… Lý Thánh Tử…

Lý Đạo Duyên nhướng mày.

Sao hắn ta cứ có cảm giác nàng công chúa này có chỗ nào đó không đúng lắm?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️