Dịch Thanh Lam nỗ lực khống chế sát ý tỏa ra trên người mình.
Trong nháy mắt, toàn bộ nhiệt độ bên trong trà lâu đều lạnh lẽo đến thấu xương, ngay cả nước trà cũng kết thành khối băng, những khách nhân kinh hô chạy ra ngoài.
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
- Dịch đạo trưởng, ngươi xác định không phải yêu thích ta sao?
Dịch Thanh Lam cắn răng nói:
- Bần đạo cực kỳ xác định!
- …
- Vậy vì sao ngươi lại đột nhiên chạy tới đây quan tâm ta chứ?
Lý Nhiên nghi ngờ nói.
Rõ ràng lần trước gặp mặt, nàng ta còn hết sức thống hận hắn cơ mà. Lúc này mới qua mấy ngày đâu mà đã chủ động tới Vô Ương Thành quan tâm hắn, còn nói mạng của hắn không thuộc về một mình hắn nữa?
Thay đổi không khỏi cũng quá lớn rồi đó.
Dịch Thanh Lam xoa xoa mi tâm.
Nàng ta đúng là thật sự không biết phải nói như thế nào nữa.
Nếu như nói lại tình huống của Lâm Lang Nguyệt cho hắn biết, với cái tính cách vô sỉ lại háo sắc của tiểu tử này, không chừng hắn sẽ làm ra chuyện kỳ quái gì đó với Lang Nguyệt mất.
- Bần đạo cách xa thiên cơ, tâm vô tạp niệm, không cần lo lắng bần đạo sẽ có suy nghĩ gì với ngươi đâu.
Dịch Thanh Lam bất đắc dĩ mà giải thích.
Nàng ta cũng không hiểu sao trọng tâm của câu chuyện lại kéo đến nơi này nữa.
Lý Nhiên lắc đầu.
- Ta không tin.
- …
Chân mày của Dịch Thanh Lam giật giật kịch liệt một hồi.
Lý Nhiên phân tích:
- Trên đời này không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không phải tự nhiên thành hận. Lúc trước ta đã làm hỏng đạo tâm Lâm Lang Nguyệt, còn bảo nàng ta nắn vai đấm chân cho ta, lẽ ra ngươi nên cực kỳ căm hận ta mới đúng, tại sao lại đột nhiên quan tâm tới ta cơ chứ? Điều này không hợp logic chút nào.
Dịch Thanh Lam lắc đầu nói:
- Không sao cả, ngươi tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao, bần đạo không để ý.
- Hoảng rồi… ngươi hoảng rồi nha.
- …
Dịch Thanh Lam bình phục lại khí tức một chút.
Chẳng biết tại sao, đối mặt với Thịnh Diệp mà nàng ta cũng không nổi sóng tâm cảnh, thế mà lại luôn có thể để cho tên nhóc này nói mấy lời ba xạo khiến tâm cảnh của bản thân bị đảo loạn.
Lúc này, Lý Nhiên chợt nghĩ tới điều gì đó.
- Đúng rồi, ta có một phương pháp có thể nghiệm chứng xem rốt cuộc thì ngươi có thích ta hay không.
Hắn lấy ra một sợi dây màu đỏ từ bên trong Trữ Vật Giới Chỉ rồi nói:
- Chúng ta một người kéo một đầu, nếu như thứ này không có phản ứng gì, vậy thì nói rõ rằng ngươi trong sạch.
Dịch Thanh Lam lạnh lùng nói:
- Bần đạo vốn là trong sạch, không cần phải chứng minh cái gì với ngươi cả.
Lý Nhiên nhún nhún vai.
- Không có việc gì, không dám kéo cũng không sao cả, nam nữ hoan ái là chuyện thường tình, ngươi không cần phải để ý lắm đâu.
- Câm miệng!
Dịch Thanh Lam siết chặt nắm tay mà oán hận nói:
- Có phải chỉ cần bần đạo cầm lấy sợi dây thì chuyện này đã có thể nói rõ rồi không?
Lý Nhiên gật đầu.
- Đương nhiên rồi.
- Được.
Nàng ta trực tiếp đưa tay kéo lấy một đầu sợi dây, kết quả sợi dây lại chẳng có một chút động tĩnh nào.
Dịch Thanh Lam hừ nói:
- Bây giờ ngươi còn có thể nói gì nữa đây?
Lý Nhiên vừa muốn nói gì đó, đột nhiên sợi dây đỏ thít chặt lại.
Một luồng ánh sáng đỏ ấm áp lóe lên, sợi tơ lập tức biến mất, phảng phất cứ như cát mịn bay trong gió vậy, điểm sáng màu đỏ bay lượn trên không trung, cuối cùng phân biệt chui vào trong cơ thể của hai người.
Sợi tơ cũng hoàn toàn biến mất.
- Đây là cái gì?
Dịch Thanh Lam cau mày lại.
Nàng ta cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng quan sát trong cơ thể lại không phát hiện bất cứ dị thường nào.
Lý Nhiên ngồi yên trên ghế, phảng phất cứ tựa như một khối tượng điêu khắc vậy.
Chính bản thân hắn cũng ngơ ngác hết cả.
Đây là pháp bảo mà hắn lấy được từ chỗ Lão Tổ kia, gọi là “Thiên Lý Nhân Duyên Nhất Tuyến Khiên.
Có người nói thứ này cực kỳ mơ hồ, chỉ lưỡng tình tương duyệt thôi còn chưa đủ, còn phải xem nhân quả và số mệnh nữa.
Nhưng bây giờ nó lại sinh ra phản ứng giữa hai người bọn họ?
Quá vớ vẩn rồi đó!
Lý Nhiên lẩm bẩm nói:
- Dịch Thanh Lam, thế mà ngươi lại thật sự ái mộ ta!
Dịch Thanh Lam:
- …
Ánh mắt nàng ta tràn đầy tức giận, vừa định dạy dỗ cho đối phương một trận thì đột nhiên trái tim nàng ta chợt hơi rung động một chút.
Bịch.
Thân thể nàng ta cứng đờ, nàng ta cau mày lại.
- Tiểu tặc, rốt cuộc cái thứ của ngươi là thứ quỷ gì vậy?
Lý Nhiên thở dài nói:
- Cái này gọi là Thiên Lý Nhân Duyên Nhất Tuyến Khiên, thế mà nó lại có thể liên kết hai người chúng ta lại, thật sự là quá vô lý…
- Nhân duyên?
Ánh mắt Dịch Thanh Lam tràn đầy tức giận, vừa muốn đập bàn đứng dậy, đột nhiên trái tim lại đập càng kịch liệt hơn nữa.
Nhưng dù cho có sử dụng thực lực Đế Cấp của mình mà nàng ta cũng không thể tìm ra được điểm dị thường ở đâu. Phảng phất cứ như thể ở một nơi sâu xa nào đó, có cổ lực lượng khiến cho nàng ta không cách nào động thủ được với Lý Nhiên vậy.
- Ngươi tính kế ta?
Dịch Thanh Lam cau mày nói.
Lý Nhiên nói cho nàng ta nghe những thông tin liên quan đến sợi dây đỏ đó, sau đó bày ra vẻ mặt vô tội mà nói:
- Thứ đồ chơi này ta cũng chưa từng dùng thử, tác dụng cụ thể thật đúng là không rõ ràng lắm.
Dịch Thanh Lam thấy vẻ mặt hắn không giống như đang giả bộ, chân mày nàng ta không khỏi càng nhíu chặt hơn nữa.
- Vậy vừa rồi ngươi có cảm nhận được cảm giác kỳ quái gì không? Ví dụ như tim đập rộn lên các kiểu?
Lý Nhiên lắc đầu.
- Không có chút cảm giác gì hết.
- Kỳ quái.
Dịch Thanh Lam suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ngươi ra tay với bần đạo thử xem sao.
Lý Nhiên sửng sốt.
- Cái này… không tốt lắm đâu?
- Yên tâm, ngươi không làm bần đạo tổn thương được đâu.
- Không phải, ta là sợ đánh cho chính mình bị thương thôi…
- …
. . .
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Dịch Thanh Lam, Lý Nhiên không thể làm gì khác hơn là đồng ý ra tay với nàng ta.
- Dịch đạo trưởng cẩn thận nha.
Tay phải của Lý Nhiên quất về phía mặt nàng ta nhanh như chớp…
Mà động tác với tốc độ nhanh chóng này lại thong thả cứ như ốc sên trước mặt Dịch Thanh Lam.
Nàng ta vừa muốn giơ tay lên chắn lại, nhưng trái tim lại nhảy lên kịch liệt một hồi khiến cho động tác của nàng ta không khỏi ngưng trệ một chút.
Sau đó, nàng ta mở mắt trừng trừng mà nhìn Lý Nhiên kéo khăn che mặt của nàng ta xuống.
- …
Bầu không khí trong nháy mắt an tĩnh lại.
Lý Nhiên giật mình, hai mắt có chút thất thần, ngơ ngác mà nhìn nàng ta.
Dịch Thanh Lam phản ứng lại, bỗng nhiên xoay người đưa lưng về phía hắn, thấp giọng nổi giận nói:
- Tên tiểu tặc nhà ngươi, muốn chết hay sao hả?
Cổ họng Lý Nhiên giật giật.
- Dịch đạo trưởng, thế mà ngươi lại có bộ dạng này, thật là quá…
- Câm miệng!
Thân thể Dịch Thanh Lam run lên một cái, ánh mắt có chút tức giận, nhưng càng nhiều hơn là bất đắc dĩ.
Tên tiểu tặc này ghê tởm như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể giết chết hắn được.
Nàng ta cắn răng nói:
- Chuyện đã xảy ra hôm nay, không cho phép ngươi nói với bất kỳ kẻ nào khác, bằng không bần đạo tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nói xong, thân hình nàng ta lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.
Trong không khí vẫn còn quanh quẩn tiếng nói của nàng ta:
- Nhớ kỹ, vĩnh viễn không nên tin tưởng Thịnh Diệp.
- Trong miệng hắn ta thì nói ngươi là anh hùng của Nhân Tộc, nhưng lại dành cho ngươi danh xưng cũng là Thiên Ma, còn cường điệu thân phận Ma Đạo của ngươi nữa.
- Ngươi cần phải chuyên tâm tu hành, không cần tham dự vào những thứ chuyện phức tạp này đâu!
Một lát sau, giọng nói đó hoàn toàn biến mất đi.
Lý Nhiên thở dài.
- Loại thời điểm này mà cũng không quên quan tâm ta, tình nghĩa của Dịch đạo trưởng thật đúng là sâu nặng mà.
- Nhưng quan hệ giữa nàng ta và sư tôn không tốt lắm, mà ta thì nhất định sẽ đứng về phía sư tôn, chắc chắn là không có duyên với nàng ta rồi.
Hắn hồi tưởng lại dáng vẻ sau khi khăn che mặt của Dịch Thanh Lam bay xuống.
Rất khó để có thể hình dung được tướng mạo và khí chất của nàng ta.
Rõ ràng là mái tóc đen nhánh, khuôn mặt tựa ánh bình minh, da thịt trắng nõn, vô cùng mịn màng, đôi môi anh đào xinh xắn, hồng nhuận đầy đặn, thoạt nhìn vô cùng khả ái. Thế nhưng khí chất lại giống như tinh hà nơi xa xăm, xa cách ngàn dặm.
Lúc này, Lý Nhiên chú ý tới chiếc khăn che mặt trắng tinh trên bàn kia, không khỏi lắc đầu cười cười.
- Chẳng trách đi đến đâu cũng đều phải mang khăn che mặt, tướng mạo và khí chất cực kỳ chẳng ăn nhập gì với nhau cả.