Phủ đệ của Lý gia.
Trong phòng.
Tần Như Yên nhìn bộ dạng Nhạc Kiếm Ly nỗ lực học tập, nàng ta không khỏi lắc đầu một hồi.
- Nhạc thủ tịch, ngươi cũng quá chăm chỉ rồi đó?
Mấy ngày nay trừ ăn cơm ngủ nghỉ ra, cơ bản cũng chỉ là đả tọa tu luyện, chịu khổ đến mức có hơi quá đáng.
Nhạc Kiếm Ly mở mắt ra, nàng ta bật hơi tỏa ra một luồng khói trắng.
- Tiêu Thanh Ca tiến bộ quá nhanh, ta càng phải cố gắng hơn mới được!
Ngọc Nữ La Sát Công vốn là công pháp Đế Cấp, so với Phần Thiên Quyết cũng không thua kém bao nhiêu.
Bản thân Tiêu Thanh Ca đã có thiên phú không tầm thường, cộng thêm “phương thức tu luyện cứ như ăn gian kia, không biết chừng qua một đoạn thời gian nữa sẽ thật sự có thể đuổi theo được nàng mất.
Điều này Nhạc Kiếm Ly không thể chấp nhận được.
- Đúng thật là một cô nương ngốc ngếch!
Tần Như Yên buồn cười nói:
- Tiêu Thanh Ca tiến bộ nhanh chóng cũng bởi vì song tu với Lý Nhiên. Còn ngươi, ngày nào đêm nào ngươi cũng bầu bạn với Lý Nhiên, vậy không phải nàng ta sẽ không có cách nào khác “tu luyện rồi sao?
Nhạc Kiếm Ly thấp giọng nói:
- Biện pháp này ta đã từng thử rồi.
- Hả?
Tần Như Yên hỏi.
- Hiệu quả như thế nào?
Nhạc Kiếm Ly đỏ mặt ấp úng nói:
- Kết quả Tiêu Thanh Ca vẫn song tu thành công.
- Vì sao chứ…
Tần Như Yên còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên đã phản ứng lại, gò má đỏ bừng lên trong nháy mắt.
Nàng ta kinh ngạc nói:
- Thế mà hai người các ngươi lại…
Nhạc Kiếm Ly xấu hổ đến mức đầu cũng không ngẩng lên được.
- …
Tần Như Yên nhìn về phía Lý Nhiên đang phơi nắng bên ngoài cửa sổ, tiếng nói có chút khô khan.
- Chuyện này… chuyện này cũng vô lý quá rồi đó!
. . .
Lý Nhiên nằm trên ghế nằm trong đình viện, lười biếng phơi người dưới ánh nắng mặt trời. Mà Tiêu Thanh Ca thì ở một bên lột quả nho, thỉnh thoảng còn đút vào trong miệng hắn.
Mái tóc đen nhánh của nàng ta được vấn thành búi tóc sau đầu, gương mặt vốn đã xinh đẹp tuyệt thế, bây giờ lại càng thanh lệ vô song, để lộ ra một cổ khí tức thánh khiết mà lại tinh khiết.
Trải qua quá trình “tu luyện của hai người mấy ngày nay, tu vi của nàng ta càng vững chắc và ổn định hơn, gần như đã muốn chạm tới Kim Đan Viên Mãn luôn rồi.
- Lý Lang, lần này Thịnh Hoàng chiêu cáo thiên hạ về công tích của ngươi, ngươi thật sự trở thành đại anh hùng của Nhân Tộc rồi đó!
Trong mắt Tiêu Thanh Ca tràn đầy sùng bái.
Lý Nhiên lắc đầu.
- Đều là một chút hư danh mà thôi.
Cái gì mà Trấn Thế Thiên Ma, có thể làm ra cơm ăn sao?
Vội vàng dâng Linh Bảo tới trước mặt hắn mới là thành ý thật sự.
Đúng lúc này, bên tai hắn đột nhiên truyền tới một âm thanh:
- Thính Vũ Các của Thành Nam, nhanh tới đây gặp bần đạo.
- Ai đang nói chuyện đó?
Lý Nhiên giật mình mà ngồi bật dậy.
Tiêu Thanh Ca nghi ngờ nói:
- Đâu có ai nói chuyện đâu.
Lý Nhiên nguấy nguấy lỗ tai, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ tai ta bị ảo giác? Dường như ta nghe thấy giọng nói của lão ni cô kia…
Bên tai lại vang lên tiếng nói một lần nữa:
- Trong vòng một nén nhang, nếu như ngươi còn chưa tới, bần đạo sẽ tự mình đăng môn bái phóng (*)!
(*) 登门拜访: đăng môn bái phóng: tới tận cửa viếng thăm
- Còn nữa, bần đạo là đạo sĩ, không phải ni cô!
Trong giọng nói kia dường như có mang theo một tia tức giận.
- …
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
Đúng thật là Dịch Thanh Lam!
Sao nàng ta lại chạy tới Vô Ương Thành rồi hả? Chẳng lẽ là muốn báo thù cho Lâm Lang Nguyệt sao?
- Quên đi, đưa đầu ra gặp một đao, rụt đầu vào cũng là một đao, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi.
Lý Nhiên thở dài, đứng dậy.
Tiêu Thanh Ca hỏi.
- Lý Lang, ngươi có việc phải đi ra ngoài sao?
Lý Nhiên gật đầu.
- Nếu như qua hai canh giờ mà ta vẫn chưa về thì nhớ bảo sư tôn báo thù giúp ta.
Nói xong thì cũng ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.
- …
. . .
Thính Vũ Các.
Đây là trà lâu lớn nhất Vô Ương Thành, bất kể là vị trí, lắp đặt thiết bị hay là bầu không khí thì đều có thể nói là thượng đẳng.
Tất nhiên Lý Nhiên cũng là khách quen của nơi này.
- Ai u, Thiên Ma đại nhân đến rồi, mau mời vào mau mời vào!
Lão bản nhìn thấy hắn đi tới thì vội vàng mà ân cần tiến lên đón.
Từ sau khi Thịnh Hoàng chiêu cáo thiên hạ, danh khí của Lý Nhiên ở Vô Ương Thành đã không ai sánh bằng nữa, hơn nữa thái độ của mọi người đối với hắn cũng từ sợ hãi mà biến thành kính nể.
- Hôm nay Lý công tử đến, chi tiêu của tất cả khách nhân ở đây đều miễn phí hết!
Lão bản hưng phấn hét lớn lên.
- Tốt lắm!
- Lý công tử tới rồi!
- Phong thái của Lý công tử vẫn như trước!
- Không hổ là Trấn Thế Thiên Ma!
. . .
Những vị khách nhân dồn dập đứng dậy, ân cần thăm hỏi.
Lý Nhiên gật đầu, xem như chào hỏi trở lại.
Lúc này, hắn nhìn thấy một thân ảnh màu trắng trên lầu hai, trong lòng lập tức nảy lên.
Hắn bước nhanh đi lên lầu, chỉ thấy Dịch Thanh Lam mang theo khăn che mặt đang an tĩnh ngồi ở bên cửa sổ.
- Dịch đạo trưởng, lại gặp mặt rồi.
Lý Nhiên đi tới, dửng dưng ngồi xuống đối diện nàng ta.
Dịch Thanh Lam nhìn hắn một cái, con ngươi cũng hơi ngưng trọng lại.
- Ngươi lại đột phá rồi sao?
Lần trước gặp hắn vẫn còn là Nguyên Anh Sơ Kỳ, bây giờ đã đến Trung Kỳ rồi.
Hơn nữa gân cốt vững chắc, khí huyết như rồng, giống như một bức tượng được điêu khắc ra vậy!
Tốc độ tu luyện kinh khủng như vậy khiến cho nàng ta có chút ngây người.
Chẳng lẽ người này thực sự là Thiên Đạo Chi Tử hay sao?
Lý Nhiên cười cười.
- Tùy tiện luyện một chút thì đã đột phá rồi, có lẽ đây chính là thiên tài đúng không?
- …
Dịch Thanh Lam lắc đầu.
- Nếu như ngươi có thể bớt cuồng vọng đi một chút, có lẽ ngươi thật sự sẽ có khả năng bước chân lên đỉnh cao đó.
Lý Nhiên nhún nhún vai.
- Ý của Dịch đạo trưởng là để cho ta làm một khối băng vô tình lạnh nhạt giống như ngươi sao? Như vậy không lên đỉnh cao cũng chả sao.
- Khối băng vô tình lạnh nhạt…
Đây là lần đầu tiên Dịch Thanh Lam nghe thấy có người hình dung mình như thế.
Nhưng nàng ta cũng không tức giận, chỉ thản nhiên mà nói:
- Ngươi có biết cái tính cách kiêu ngạo tự phụ này của ngươi sẽ có thể đưa tới họa sát thân cho chính bản thân ngươi hay không?
- Nếu ai có thể giết được ta thì cứ tới giết đi.
Lý Nhiên hoàn toàn không hề để tâm đến.
- Người chết chim hướng lên trời. Bất tử vạn vạn năm, có cái gì phải sợ đâu…
- Dừng.
Dịch Thanh Lam nhịn không được mà cắt ngang lời hắn.
Đây là đang nói lung tung lộn xộn cái gì vậy chứ? Làm sao mà mỗi lần nói chuyện phiếm với hắn đều sẽ bị hắn dẫn đi lệch hướng chứ…
Lý Nhiên hỏi.
- Lần này Dịch đạo trưởng tới tìm ta, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Sẽ không phải thật sự tới giết hắn đó chứ?
- Lần này bần đạo tới chính là muốn nhắc nhở ngươi một chút. Ngươi ngàn vạn lần không được để cho mình rơi vào trong tình cảnh nguy hiểm. Bất kể có như thế nào đi nữa cũng phải sống sót cho tốt.
Dịch Thanh Lam nói.
- Nếu như gặp phải nguy hiểm, Lãnh Vô Yên lại không phải tiện ra mặt, vậy ngươi cũng có thể đến Thiên Xu Viện tìm bần đạo.
- Hả?
Lý Nhiên sửng sốt, không thể tin nói:
- Dịch đạo trưởng đây là đang quan tâm ta sao?
Dịch Thanh Lam gật đầu nói:
- Tạm thời ngươi cứ cho là như vậy đi! Nhớ kỹ, mạng của ngươi không chỉ riêng một mình ngươi, còn liên quan đến bần đạo nữa…
Nàng ta còn chưa nói hết lời, chỉ thấy Lý Nhiên đã bày ra vẻ mặt sợ hãi, siết chặt lấy y phục, phảng phất tựa như một thiếu nữ nhu nhược đang đối mặt với một đám tráng hán vậy.
Dịch Thanh Lam cau mày.
- Ngươi làm cái gì vậy hả?
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói run run:
- Dịch đạo trưởng, không phải ngươi ngươi ái mộ ta đó chứ?
Nếu không phải, tại sao nàng ta lại cố ý chạy tới Vô Ương Thành chỉ vì quan tâm một tên nhóc như hắn chứ?
Còn nói gặp nguy hiểm thì đến Thiên Xu Viện tìm nàng ta nữa!
Chắc chắn là có vấn đề!
Dịch Thanh Lam:
- …
Lý Nhiên vội vã cuống cuồng nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi là Đế Cấp Cường Giả là đã có thể buộc ta đi vào khuôn khổ, ta cũng uy vũ không khuất phục lắm đó, chỉ có thể đồng tình với sự ái mộ của người khác. Nhưng nếu không có tình yêu, dù có xinh đẹp đến mấy, có cho ta cũng không từ chối thôi… Nếu không ngươi tháo khăn che mặt ra trước đi, sau khi ta xem xong sẽ suy nghĩ thêm một chút.
- …
Vẻ mặt Dịch Thanh Lam không thay đổi mà lẩm bẩm.
- Thôi bỏ đi, vẫn là giết đi.
Lý Nhiên:
- …