Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 171: Ai bảo các ngươi đi chọc lý nhiên!

Chương Trước Chương Tiếp

Phi Vân Sơn.

Thần Đạo Cung.

Bên ngoài sơn môn có hai bóng người đang chậm rãi đi tới.

Đó là hai nam nhân mặc trên người quần áo rách rưới, bọn họ đang đỡ lấy nhau, bước chân loạng choạng.

- Đứng lại!

Thủ vệ hét lớn một tiếng:

- Đây là nơi dừng chân của Thần Đạo Cung, ngươi không có nhiệm vụ gì thì mau mau rời khỏi đây!

Nam nhân nọ đi tới trước mặt hắn ta rồi khàn giọng nói:

- Ngươi nhìn kỹ lại một chút xem ta là ai?

- Hả?

Thủ vệ nghe vậy thì nhìn thật kĩ.

Hắn ta chỉ thấy người nọ đầu bù tóc rối, trên người tản ra mùi hôi thối nồng nặc, trên mặt là máu thịt be bét, răng trong miệng cũng không còn, nhìn qua trông cực kỳ chật vật.

- Kẻ lang thang ở đâu ra thế này? Còn không mau cút đi!

Thủ vệ nắm lỗ mũi người nọ rồi nói.

- Kẻ lang thang ư?

Người nọ tức giận, lập tức lấy một khối lệnh bài ra từ trong ngực.

- Trợn to mắt chó của ngươi ra mà xem, ông đây chính là thủ tịch của Thần Đạo Cung – Phùng Vạn Giang!

- …

Bầu không khí yên tĩnh trong một khắc.

- Phụt, ha ha ha ha!

Bọn thủ vệ ôm bụng cười to, cười đến nước mắt cũng ứa ra.

- Ngươi cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà nhìn lại chính mình đi, cái dạng như ngươi mà cũng dám giả mạo Phùng thủ tịch à? Ngươi coi chúng ta là kẻ ngu sao?

- Làm giả tín vật của thủ tịch, giả mạo đệ tử tông môn, ta thấy tên nhóc nhà ngươi đúng là chán sống rồi đấy!

- Đừng nói nhảm với hắn ta nữa, bắt hắn ta lại đi!

Bọn thủ vệ xoa xoa tay, chuẩn bị giáo huấn hai người kia một chút.

Đúng lúc này thì có một chấp sự đi ngang qua, người nọ cau mày nói:

- Các ngươi làm cái gì đấy, hò hét loạn cào cào như thế còn ra thể thống gì?

Thủ vệ nắm lấy cổ áo của Phùng Vạn Giang rồi kéo ra:

- Tôn chấp sự, tên ăn mày hôi hám này giả mạo Phùng thủ tịch nên chúng ta đang muốn cho hắn ta một trận!

- Giả mạo thủ tịch sao?

Tôn chấp sự nhướng mày, đi qua cẩn thận xem xét.

Chỉ thấy người nọ mặt mũi bầm dập, nhìn không ra được dáng dấp cụ thể như thế nào.

Hắn ta tụ linh lực lại trong lòng bàn tay rồi bao trùm lên mặt người nọ, nét sưng phù dần dần biến mất và lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.

- Phùng thủ tịch?

Tôn chấp sự kinh hãi la lên.

Bọn thủ vệ lại càng hoảng sợ hơn nữa.

Kẻ lang thang này thế mà lại thật sự là Phùng Vạn Giang?

Tôn chấp sự vừa nhìn về phía lão giả đầu bù tóc rối bên cạnh thì sợ đến mức hai chân cũng mềm nhũn, thiếu chút nữa đã co quắp trên mặt đất.

- Vũ, Vũ trưởng lão?

Một trưởng lão Độ Kiếp đỉnh phong, một đệ tử thủ tịch của tông môn, sao lại có thể biến thành bộ dáng như quỷ thế này?

Tôn chấp sự nuốt một ngụm nước bọt, run run nói:

- Hai vị rốt cuộc là bị làm sao vậy?

Phùng Vạn Giang và Vũ Thành Không nhìn nhau, đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ.

Nhục nhã.

Quá nhục nhã!

Bọn họ ở Tiêu gia bị hành hung một trận, ngay cả linh lực cũng bị đánh tan. Sau đó còn bị Lý Vô Thường đánh bay mấy trăm dặm, đến khi mở mắt ra đã rơi vào một cái hầm cầu trong một thôn nhỏ!

Nỗi chua xót kia khó mà tả được!

Cuối cùng vẫn là Vũ Thành Không dùng đan dược nên mới miễn cưỡng khôi phục lại một tia linh lực rồi mang theo Phùng Vạn Giang về tới Phi Vân Sơn.

Vũ Thành Không nhìn bọn thủ vệ đang run lẩy bẩy nhưng cũng không có tâm tình đi truy cứu, hắn ta lên tiếng nói:

- Lập tức dẫn chúng ta đến Tiên Cung, lão phu muốn gặp mặt chưởng môn!

Thù này không báo thì không phải quân tử.

- Lý Nhiên, Tiêu gia, Lý Vô Thường… Ta nhất định phải cho các ngươi trả một cái giá thật đắt!

Vũ Thành Không nghiến răng nghiến lợi.



Thần Đạo Tiên Cung.

Trần Uẩn Đạo nhìn hai người chật vật không chịu nổi trước mắt, hai hàng lông mày gắt gao nhíu lại.

Tâm thần vừa khẽ động thì một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, xua tan đi mùi hôi thối.

- Các ngươi đây là thế nào?

Hắn ta nghi hoặc nói.

Hai người ‘lộp cộp’ quỳ trên mặt đất, giọng điệu thê lương:

- Mong chưởng môn làm chủ cho chúng ta!

Trần Uẩn Đạo hỏi:

- Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Vũ trưởng lão, sao ngươi lại bị đánh thành như vậy?

Với thực lực của Vũ Thành Không, theo lý mà nói thì hiếm có đối thủ nào từ Đế Cấp trở xuống. Thế nhưng hiện tại ngũ tạng của hắn ta đã đều bị dịch chuyển, kinh mạch rối loạn, hiển nhiên là đã bị đánh trọng thương.

- Chính là lão tặc Lý Vô Thường kia!

Vũ trưởng lão gằn giọng nói:

- Lão phu có ý tốt muốn để Tiêu Thanh Ca trở lại Tiên Môn, nhưng tên ma tử Lý Nhiên kia lại hung hãn ra tay với Phùng thủ tịch! Lão phu vốn định ra tay ngăn cản nhưng lại bị Lý Vô Thường đánh cho trọng thương!

Bộ dáng đầy nước mắt kia phảng phất như phải chịu hết ủy khuất vậy.

Trần Uẩn Đạo cau mày càng chặt:

- Khi trước Đạo Cơ của Lý Vô Thường bị hao tổn, nhưng thật không ngờ lão ta thế mà vẫn còn sống…

Nhiều năm như vậy đều không có động tĩnh gì, hắn ta còn tưởng rằng đối phương đã về cõi tiên rồi.

- Bọn họ căn bản không để Tiên Tông ta vào mắt! Lão phu bị đánh cũng không sao cả, nhưng mặt mũi của Thần Đạo Cung chúng ta thì không thể vứt đi được!

Vũ Thành Không nói.

Phùng Vạn Giang cũng phụ họa nói:

- Đúng vậy, tên Lý Nhiên kia còn nói Tiên Cung của ta vô năng. Thật đúng là càn rỡ tột cùng mà!

Mặt Trần Uẩn Đạo không có biểu tình gì, hắn ta thản nhiên nói:

- Vậy các ngươi muốn bổn tọa làm chủ như thế nào?

Vũ Thành Không lạnh lùng nói:

- Sau lưng tên Ma Tử kia có U La Điện làm chỗ dựa vững chắc nên chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn, nhưng Tiêu gia và Lý gia thì tuyệt đối không thể bỏ qua được.

Phùng Vạn Giang gật đầu nói:

- Trước tiên phải tiêu diệt hai nhà này, để cho bọn họ biết Thần Đạo Cung không phải muốn xem thường là được.

Vũ Thành Không cười gằn nói:

- Tên Lý Vô Thường kia mặc dù là Đế Cấp nhưng lão ta căn bản không có cùng cấp bậc với chưởng môn. Chỉ cần chưởng môn ra tay là dễ dàng có thể…

Ầm!

Tay áo bào của Trần Uẩn Đạo vung lên, Vũ Thành Không lập tức giống như bị trọng thương, hắn ta phun một ngụm máu tươi rồi bay ra ngoài!

Sắc mặt của Trần Uẩn Đạo âm trầm đến cực điểm:

- Ngươi đang dạy bổn tọa làm việc sao?

- …

Phùng Vạn Giang mờ mịt.

Đây là tình huống gì vậy?

Vũ Thành Không quỳ rạp trên mặt đất không ngừng phun ra máu, trên mặt tràn đầy ủy khuất và khó hiểu.

Ở bên ngoài chịu đòn thì thôi đi, bây giờ về nhà còn bị đánh nữa là sao?

Trần Uẩn Đạo thản nhiên nói:

- Các ngươi có biết, Lý Nhiên trở thành anh hùng, bây giờ đã là Trấn Thế Chi Thiên Ma chưa?

Vũ Thành Không xoa xoa vết máu, khó hiểu nói:

- Biết, nhưng đây chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi, không đáng để nhắc đến mà không phải sao?

Trần Uẩn Đạo tiếp tục nói:

- Vậy các ngươi có biết cái danh này vốn dĩ Thịnh Diệp không muốn cho hắn, mà là Dịch Thanh Lam đã cố gắng tranh cho hắn hay không?

- Cái gì?

Cả hai sợ run cả người:

- Chuyện này, chuyện này sao có thể được chứ?

Sao Dịch Thanh Lam có thể bảo vệ cho Lý Nhiên?

Chẳng phải bọn họ là kẻ thù hay sao?

Phùng Vạn Giang không hiểu nói:

- Thiên Xu Viện là Chính Đạo, bọn họ sao có thể vì Ma Đạo mà ra mặt được chứ?

Trần Uẩn Đạo liếc hắn ta một cái rồi hỏi ngược lại:

- Ngươi cảm thấy ma đầu cứu vớt mấy trăm ngàn sinh linh thì còn có thể coi là ma đầu sao?

Hai người trầm mặc.

- Bổn tọa cũng không biết nguyên do trong đó, nhưng sau lưng Lý Nhiên rất có thể có đến ba Đế Cấp Cường Giả! Một Lãnh Vô Yên đã đủ khó chơi rồi, hiện tại lại thêm một Dịch Thanh Lam nữa! Kêu ta làm chủ cho các ngươi sao? Vậy ai làm chủ cho bổn tọa đây hả?

Giọng nói lạnh như băng của Trần Uẩn Đạo quanh quẩn trong đại điện.

Chuyện đệ tử của Thần Đạo Cung ở Thú triều bỏ chạy trước khi lâm trận vẫn luôn bị các tông Chính Đạo khiển trách. Gần đây vất vả lắm mới có thể bình ổn thì bọn họ lại đi trêu chọc anh hùng cứu thế Lý Nhiên kia.

Lại còn muốn hắn ta tiêu diệt Lý gia?

Trần Uẩn Đạo còn hận không thể diệt hai người bọn họ mới đúng!

- Thành sự không đủ, bại sự có thừa. Các ngươi cút ngay cho bổn tọa!

Một trận cuồng phong đánh tới, trực tiếp thổi bay hai người kia ra ngoài!

Cùng lúc đó, giọng nói của Trần Uẩn Đạo vang vọng khắp Phi Vân sơn:

- Vũ Thành Không ngỗ nghịch môn quy, phạt tới Vô Đạo Nhai suy nghĩ, trong vòng năm mươi năm không được ra ngoài! Tạm thời cách chức vị thủ tịch của Phùng Vạn Giang, trong vòng một năm phá đan thành Anh mới có thể trở lại đệ nhất cung!

Cả hai nghe vậy thì như bị sét đánh!

Dưới sự nóng nảy trong lòng, hai người họ lập tức phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất xỉu.

Trần Uẩn Đạo ngồi trên ghế, oán hận nói:

- Dựa vào cái gì mà đồ đệ của Lãnh Vô Yên lại mạnh như vậy, còn đồ đệ của bổn tọa lại có thể phế vật như thế? Tại sao tên Lý Vô Thường kia thấp hèn bại hoại như vậy nhưng lại có thể có được hậu duệ tài giỏi đến thế?

- Khó chịu, mẹ nó thật đúng là khó chịu mà!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️