Cổ họng Lý Nhiên hơi thắt lại khi nhìn những thứ "Pháp bảo" kỳ lạ trên bàn này.
Chuyện này cũng quá là không bình thường rồi đi.
Quả nhiên hắn vẫn đánh giá thấp mức độ biến thái của Lão Tổ!
- Ta nói này Lão Lý, ngươi đưa cho ta vật gì có ma khí hơn so với bình thường không được sao? Những thứ này đối với ta vô dụng.
Lý Vô Thường lắc đầu nói:
- Xin lỗi nha, thật sự không có thứ như ngươi nói.
Lý Nhiên vẻ mặt nghi hoặc.
- Thật sự không có sao, ngươi cũng là cấp hoàng đế mà lại không có bảo vật sao?
Lý Vô Thường tức giận nói:
- Chuyện này đừng hỏi ta, hỏi sư phụ ngươi đó!
- Lão tử tích góp hơn nửa đời người, hơn chục món thánh bảo a mà tất cả đều đã bị sư phụ ngươi băm nát!
Lý Nhiên:
- …
Hắn đã nghe Sư phụ nói qua chuyện này.
Xem xét dáng vẻ luống cuống của Lý Vô Thường, dường như thực sự không còn bảo vật.
- Được, mấy cái thứ này chính ngài giữ lại tự chơi đi a.
Ngay lúc Lý Nhiên đang định quay người rời đi, ánh mắt hắn đột nhiên bị một bảo vật thu hút.
Đó là một dải ruy băng màu đỏ, tỏa ra ánh huỳnh quang mờ ảo, và nó trông rất phi thường.
Lý Nhiên tự tay cầm nó lên, hỏi.
- Lão tổ, đây là vật gì vậy?
Lý Vô Thường liếc nhìn nó và nói:
- Đây được gọi là Thiên Lý Nhân Duyên Nhất Tuyến Khiên, người ta nói rằng một nam tử và một nữ tử nếu có thể nắm giữ cả hai đầu của nó cùng một lúc. Sẽ có một cảm ứng đặc biệt xuất hiện giữa hai người, nhưng không phải ai cũng có thể thành công. Điều này rất bí ẩn. Phải nhìn vào nhân quả và số mệnh nữa.
Lý Nhiên gật đầu.
- Nghe có vẻ khá đáng tin, ngươi đã từng sử dụng bảo vật này chưa?
Lý Vô Thường cười khinh thường.
- Ai lại dùng thứ này chứ? Nó là rác rưởi, trực tiếp trói lại không phải tốt hơn sao?
Nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của Lý Nhiên , Lý Vô Thường nhận ra mình đã lỡ miệng, hắng giọng vì xấu hổ.
- Được rồi, nếu ngươi không có việc gì khác thì mau cút ra ngoài.
- Được thôi.
Lý Nhiên cất dải băng đỏ đi, chuẩn bị trở về cùng sư tôn dùng thử một chút xem sao.
- Vậy Lão Tổ nghỉ ngơi đi a. Dịp khác ta lại đến thăm ngài.
- Ta cầu ngươi đừng tới a.
…
Lý Nhiên rời khỏi bí địa.
- Thiếu gia.
- Bái kiến thiếu gia.
Mọi người đi qua đều cúi đầu chào Lý Nhiên một cách hết sức tôn trọng.
Hắn không chỉ là thiếu gia nhà họ Lý , mà còn là đệ nhất Danh Chấn Thiên Hạ, tên tuổi lẫy lừng của Lý Nhiên lại khiến họ phải nể phục.
- Thiếu chủ . . .
Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai Lý Nhiên.
Lý Nhiên quay đầu lại thì thấy một tiểu cô nương như hoa như ngọc đang đứng sau lưng hắn, đôi mắt to đen láy đang nhìn về phía hắn.
Là muội muội của Thẩm Thấm, Thẩm Ninh.
Lý Nhiên ngồi xổm xuống nói:
- Đã lâu không gặp tiểu gia hỏa ngươi, gần đây ngươi thế nào rồi?
Thẩm Ninh ngoan ngoãn nói:
- Rất tốt ạ, cảm ơn thiếu chủ quan tâm.
Lý Nhiên xem xét nàng ta một cách tỉ mỉ.
Hắn thấy khí sắc của Thẩm Ninh quả thực đã tốt hơn trước rất nhiều, quần áo cũng sạch sẽ, gọn gàng.
Lý Nhiên hỏi:
- Còn nhớ chuyện lần trước ta đã nói với ngươi không?
Sau khi dùng viên thuốc Lý Nhiên đưa, vết thâm và sẹo trên mặt nàng ta cũng đã mờ đi.
- Nhớ kỹ ạ!
Thẩm Ninh gật đầu lia lịa, sau đó nàng ta lấy từ trong lồng ngực ra một tấm lệnh bài, còn cố ý dùng dây màu đỏ mà đeo vào cổ mình.
- Chờ đến khi thành tiên đại hội bắt đầu, ta sẽ đi thử tài của bản thân mình, nếu có thể tu hành thì sẽ tìm thiếu chủ ở Huyền Linh sơn.
Lý Nhiên cười sau đó xoa xoa đầu nhỏ của nàng ta.
- Thật ngoan.
Bộ dáng của Thẩm Nịnh như là đã nhận được phần thưởng lớn, đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng ta khẽ nheo lại, tràn đầy hưng phấn và hạnh phúc.
…
Lý Nhiên chậm rãi bước ra khỏi cổng của Lý phủ.
Nhạc Kiếm Ly cùng Tiêu Thanh Ca đã đi tỉ thí ở bên ngoài thành, tu vi bây giờ của hai người bọn họ không chênh lệch nhau mấy nên sẽ không ai chịu nhường ai.
Còn Tần Như Yên từ sáng đến giờ có chút gì đó không đúng lắm, ánh mắt nàng ta như đang né tránh khi nhìn thấy Lý Nhiên.
Sau khi dùng điểm tâm xong, Tần Như Yên trốn trong phòng mãi không ra ngoài.
Lý Nhiên không có các nàng ấy bên cạnh ngược lại có hơi buồn chán.
Lúc Lý Nhiên định ra ngoài đi dạo, muốn đến uống trà ở quán trà thì hắn chợt thấy một bóng người lén lút bên ngoài bức tường.
Người nọ đội mũ trùm đầu màu đen với khăn che mặt, đang lấm lét nhìn xung quanh.
Lý Nhiên nhướng mày.
- Ai đó?
Lý Nhiên trong nháy mắt xuất hiện phía sau lưng người nọ, vỗ vỗ vai người đó.
- Người anh em, ngươi tìm ai sao?
- A ...!
Người nọ giật mình, quay lại đột ngột, làm tấm khăn che mặt rơi theo gió.
Sau khi Lý Nhiên nhìn thấy khuôn mặt của người kia thì không khỏi sửng sốt.
- Thịnh công chúa hả?
Thịnh An Ức nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt tuấn tú dần dần trùng với chân dung trong trí nhớ của nàng ta, khiến nàng ta không khỏi rùng mình một cái.
Là Lý Nhiên!
Đối mặt với Thiên Ma trong truyền thuyết này, nàng căng thẳng một hồi, mới lắp bắp nói:
- Ngươi, đừng hiểu lầm, bổn cung chỉ là tùy tiện đi dạo loanh quanh mà thôi.
- Đi dạo sao?
Lý Nhiên nâng cằm quan sát nàng ta.
Hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, nhưng hắn lại không thể nói rõ ra là chỗ nào không đúng.
Khí tức trên người nàng ta bị che lấp, Lý Nhiên không thể nhận thức được gì, nhưng đúng là nàng ta trông giống Thịnh Tri Hạ.
Lý Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nói:
- Thịnh công chúa chắc là đến để đưa bảo vật cho ta, đúng không?
Thịnh An Ức sửng sốt.
- Bảo vật sao?
- Đúng vậy, không phải Thịnh công chúa nói sẽ gửi phần thưởng đến Lý phủ sao?
Lý Nhiên nói.
- Ách, việc này …
Thịnh An Ức gãi đầu một lúc.
Nàng ta biết rằng Lý Nhiên tưởng mình là muội muội.
Bản thân hai người bề ngoài rất giống nhau, cộng thêm y phục trên người nàng ta có thể cản trở nhận thức của người khác, ngay cả người thân cũng không phân biệt được.
- Chuyện bảo vật còn phải đợi …
Thịnh An Ức không hiểu được tính khí của Lý Nhiên, nên nàng ta không dám ăn ngay nói thật, nếu lỡ chọc giận hắn thì nguy to.
Lý Nhiên không nghĩ nhiều, gật đầu nói:
- Không sao, không cần vội.
Thấy Lý Nhiên cũng là người dễ nói chuyện, Thịnh An Ức dần dần cũng bớt căng thẳng.
Nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ngập ngừng nói:
- Lý thánh tử, ngươi còn nhớ việc trước đây ngươi làm với bổn cung không?
- Hả?
Lý Nhiên sửng sốt một chút.
- Sao đột nhiên Thịnh công chúa lại nhắc tới chuyện này?
- Bổn cung, bổn cung gần đây có hơi tâm phiền ý loạn …
Nàng ta nói một cách ngập ngừng, cố gắng xem thử liệu có thể moi ra được tin tức gì không.
Lý Nhiên mỉm cười.
- Công chúa đừng lo lắng, chỉ cần ngươi giữ bí mật, hình ảnh đó sẽ không bao giờ bị người khác nhìn thấy.
- Hình ảnh?
Thịnh An Ức tâm tư thay đổi, nàng ta nói với Lý Nhiên.
- Vậy bổn cung có thể xem lại hình ảnh đó một lần nữa không?
Lý Nhiên nói:
- Đó chỉ là một đoạn ghi hình mà thôi, có gì để xem chứ.
Thịnh An Ức nói:
- Bổn cung là muốn nhắc nhở chính mình đừng quên giúp ngươi giữ bí mật.
Thịnh An Ức làm theo lời đối phương, thật ra nàng ta cũng không biết bí mật kia là gì.
- Được, vậy công chúa muốn xem cứ xem a.
Lý Nhiên không coi trọng việc đó mà thuận tay tạo ra một cái Huyễn Trận để ngăn người ngoài rình mò.
Sau đó hắn lấy một viên đá bóng ra và phát sáng nó.
Nhìn hình ảnh hiện lên trước mặt, Thịnh An Ức khẽ mở miệng, trong mắt phượng tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Khuôn mặt trong hình ảnh phản chiếu giống hệt nàng ta, người trong hình ảnh đó đôi má ửng hồng, hai mắt khép hờ, mê ly, miệng đang nói những lời không đứng đắn.
Như thể đó là nàng ta vậy, Thịnh An Ức xấu hổ đến mức muốn nổ tung!
Thịnh An Ức cảm thấy bản thân như phát sốt, chân tay có chút suy nhược.
Nàng ta không dám nhìn xuống lần nữa, quay người chạy bán sống bán chết.
- Cáo, cáo từ!
Lý Nhiên nhìn bóng lưng loạng choạng chạy đi của nàng ta mà nhất thời không nói nên lời.
- Cố ý đến đây một chuyến chỉ để ôn lại chuyện này một lần nữa sao? Công chúa này có đam mê thật kỳ quặc a.