Không khí trong phòng cực kỳ xấu hổ.
Mặc dù Nhạc Kiếm Ly ngoài miệng nói xin lỗi Tiêu Thanh Ca, nhưng hai người vừa thấy lại bắt đầu véo nhau. Tiêu Thanh Ca khoác cánh tay:
- Nhạc thủ tịch, không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp mặt.
Nhạc Kiếm Ly lắc đầu nói:
- Ta không muốn gặp Tiêu tiểu thư dù chỉ một chút.
Tiêu Thanh Ca cười lạnh một tiếng:
- Ta cũng không muốn gặp ngươi, nhưng tại sao ngươi cứ xuất hiện trong nhà vị hôn phu của ta?
Nhạc Kiếm Ly ôm lấy cánh tay Lý Nhiên, dịu dàng nói:
- Ta và phu quân rất hòa hợp với nhau, tình thâm ý đậm, hắn ở đâu ta ngay tại đấy.
Lý Nhiên kinh ngạc nhìn nàng ta một cái.
Câu nói buồn nôn như vậy mà nàng cũng nói ra được?
Không giống như tính cách của một kiếm tiên tí nào!
Khuôn mặt Nhạc Kiếm Ly đỏ bừng, cực kỳ xấu hổ nhưng lại quật cường không chịu buông tay. Quả nhiên, nữ nhân một khi ghen thì chuyện gì cũng có thể làm được...
- Phu quân? Ta còn chưa được kêu như vậy đây này!
Tiêu Thanh Ca tức tới mức lồng ngực phập phồng, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng bạc:
- Lần trước đánh không được tận hứng, chúng ta tới đánh lại một trận!
Nhạc Kiếm Ly hừ hừ nói:
- Ngươi sẽ không cho rằng luyện thành Kim Đan sẽ là đối thủ của ta đó chứ?
Đôi bàn tay trắng như phấn của Tiêu Thanh Ca sáng lên:
- Đừng nói nhảm, đấu một trận phân thắng thua!
Nhạc Kiếm Ly thản nhiên nói:
- Ta đã nửa bước bước vào Nguyên Anh, mà ngươi mới là Kim Đan sơ kỳ, ta cũng không muốn bắt nạt ngươi, hơn nữa...
Nàng ta tựa ở đầu vai Lý Nhiên:
- Ta càng không muốn chọc phu quân tức giận.
Tiêu Thanh Ca tức nghiến răng nghiến lợi, nàng lại không có biện pháp gì.
Lý Nhiên:
- ...
Nhạc Kiếm Ly tính cách chính trực, thẳng đến không thể thẳng hơn, lúc nào lại có bộ dạng như này rồi chứ?
Chẳng lẽ cái này là thiên phú của nữ nhân?
Lúc này hắn chú ý tới vẻ mặt Tần Như Yên giống như cười mà không phải cười, nháy mắt với Nhạc Kiếm Ly. Trong nội tâm lập tức hiểu rõ. Nhất định là yêu nữ này giở trò quỷ.
...
Tiêu Thanh Ca ôm lấy cánh tay khác của Lý Nhiên, nhõng nhẽo nói:
- Lý lang, ngươi xem nàng bắt nạt ta...
Nhạc Kiếm Ly rưng rưng nói:
- Người ta chỉ là muốn ở cùng một chỗ với phu quân mà...
- Lý lang...
- Phu quân...
- Ngừng!
Lý Nhiên cau mày nói:
- Dừng lại, hai ngươi đừng nói nữa.
Thấy hắn giống như tức giận, hai nữ nhân lập tức không dám nói lời nào, nhu thuận ngồi nghiêm chỉnh. Lý Nhiên liếc Tần Như Yên:
- Ngươi đi ra ngoài với ta một chuyến.
Nói xong đứng dậy đi ra khỏi gian phòng. Đáy mắt Tần Như Yên nhẹ nhàng cười, cũng đi ra ngoài theo.
...
Trong đình viện.
Lý Nhiên tức giận nói:
- Là ngươi dạy Nhạc Kiếm Ly tranh giành tình nhân hay sao?
Tần Như Yên nháy mắt mấy cái:
- Ta không hiểu Lý Thánh Tử đang nói cái gì.
Vân Linh Thương đột nhiên xuất hiện, mũi thương rung rung:
- Hiện tại đã hiểu chưa?
Tần Như Yên quệt miệng, tủi thân nói:
- Mau thu lại trường thương của ngươi đi, dọa người như vậy, thân thể nhân gia chịu không nổi...
Lý Nhiên:
- ...
Nếu không phải biết rõ Nguyên m của nàng ta chưa tán, hắn thật sự sẽ cho rằng đối phương thân kinh bách chiến. Ngón tay Tần Như Yên quấn quanh lấy tóc xanh, nói:
- Chỉ có hài tử biết khóc mới có kẹo ăn. Nữ nhân bên người Lý Thánh Tử một so một càng ưu tú hơn, mà tính cách Nhạc Thủ Tịch lại quá mức kiên cường, như vậy rất dễ dàng phải chịu thiệt đấy. Ta cũng chỉ là giúp nàng mở ra then chốt mà thôi.
Lý Nhiên xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói:
- Mấu chốt việc này có quan hệ gì với ngươi à?
Cái này không phải chỉ thêm phiền sao? Tần Như Yên cúi đầu, mị nhãn như tơ nói:
- Không ấy, Lý Thánh Tử thu nhận ta đi, ta chắc chắn sẽ không tranh giành tình nhân, mà còn có thể làm cho hậu viện của ngươi ngay ngắn rõ ràng.
Bộp!
Lý Nhiên đập một cái lên đầu nàng:
- Ngươi suy nghĩ cái quái gì đấy?
Tần Như Yên xoa đầu, đau đổ mồ hôi đổ nước mắt:
- Lý Thánh Tử không tin trình độ của ta?
Lý Nhiên gật đầu:
- Cực kỳ không tin.
- Vậy ngươi chờ đấy!
Tần Như Yên quay người tiến đến gian phòng. Không lâu lắm, Nhạc Kiếm Ly đi ra. Nàng đi tới trước mặt Lý Nhiên, cúi đầu xuống nói khẽ:
- Phu quân, mới vừa rồi là ta sai rồi, không nên đùa nghịch như vậy, ta sao có thể một mình độc chiếm phu quân cơ chứ?
Lý Nhiên:
- Hả?
Nhạc Kiếm Ly ngẩng đầu, đôi má ửng đỏ:
- Ngươi thật lâu không gặp Tiêu cô nương, nhanh nhanh đi gặp nàng đi. Ta, cuộc sống của chúng ta còn dài mà.
Nói xong thì quay lại gian phòng của mình. Vẻ mặt Lý Nhiên mờ mịt, hắn ngẩng đầu, chỉ thấy Tần Như Yên dáng tươi cười đắc ý, giống như một con tiểu hồ ly:
- Yêu nữ này...
...
Trong phòng.
Ánh nến chập chờn, hương hoa cỏ lượn lờ.
Khuôn mặt Tiêu Thanh Ca dưới ánh sáng chiếu rọi của ngọn đèn dầu trở nên đặc biệt diễm lệ. Nàng ta si ngốc nhìn đôi má tuấn lãng của Lý Nhiên:
- Lý lang, lâu như vậy không gặp ngươi, ngươi có nhớ ta hay không?
- Đương nhiên nhớ chứ.
Lý Nhiên vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giống như chuột đồng vậy, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ. Tiêu Thanh Ca bỉu môi, mơ hồ không rõ nói:
- Ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện đấy, như vậy mới có thể vĩnh viễn ở cùng với ngươi.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Ngươi đã quá nỗ lực rồi.
Lần trước lúc rời xa, nàng vẫn là Trúc Cơ hậu kỳ, lúc này mới qua không bao lâu, đã lên Kim Đan sơ kỳ. Hơn nữa, Lý Đạo Duyên cũng đã nói, nàng mỗi ngày đều tới bí địa tu luyện, thậm chí là Tết Sương Nguyên cũng không ngoại lệ.
Tiêu Thanh Ca lắc đầu nói:
- Còn chưa đủ, ta muốn trở nên càng mạnh hơn nữa mới được.
Trong lòng nàng có cảm giác nguy cơ không hiểu được.
Nữ nhân bên người Lý Nhiên một so một càng ưu tú, tất cả đều là thủ tịch tông môn, tuyệt đỉnh Thiên Kiêu. Nếu mà so sánh, dạng thiên phú siêu hạng như nàng đều trở nên hơi tầm thường. Trong lòng nàng âm thầm động viên: 'Cố gắng lên, tối thiểu phải vượt qua Nhạc Kiếm Ly mới được.'
Lý Nhiên lúc này nhớ ra cái gì đó, nghi ngờ nói:
- Thời điểm chúng ta rời khỏi Tiêu phủ, Tiêu bá phụ nói gì với ngươi đó? Có vẻ thần thần bí bí vậy.
- Không, không có gì cả.
Đôi má Tiêu Thanh Ca lập tức đỏ bừng, ánh mắt bối rối không dám nhìn hắn. Lý Nhiên nắm được thóp:
- Nếu ngươi không nói, coi chừng ta nghiêm hình bức cung đấy.
- Ta nói, ta nói...
Tiêu Thanh Ca nắm góc áo, như e sợ không chịu nổi nói:
- Phụ thân ta nói cảnh giới càng cao, càng khó có con nối dõi, mà tu vi ngươi tăng lên quá nhanh, vạn nhất đến lúc cảnh giới quá cao có thể sẽ không cần tiểu hài tử nữa...
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Chỉ là việc này? Trách không được Tiêu bá phụ còn bảo ta phải cố gắng lên.
Kỳ thật để tâm việc này hoàn toàn dư thừa. Với huyết mạch đặc thù của hắn, coi như là chứng đạo xưng đế, sinh cả đội bóng vẫn dư dả. Chỉ có điều, hiện tại hắn hoàn toàn không có ý nghĩ này mà thôi. Hắn hỏi:
- Đối với việc chúng ta không thực hiện hôn ước, Tiêu bá phụ chẳng lẽ không để ý sao?
Tiêu Thanh Ca ngượng ngập nói:
- Phụ thân nói, hôn ước chỉ là hình thức, chỉ cần lưỡng tình tương duyệt như vậy đủ rồi, còn nói toàn bộ lấy việc sinh ... sinh hài tử làm chủ đạo.
Lý Nhiên che mặt:
- Phụ thân ngươi cũng khá tiên tiến đấy.
Nhìn giai nhân e lệ dưới ánh sáng nến, bộ dạng tươi cười của hắn dần dần càn rỡ:
- Mặc dù ta còn chưa muốn có ý định có hài tử, nhưng diễn tập trước cũng không có vấn đề đâu.
Tiêu Thanh Ca mở to đôi mắt vô tội:
- Diễn, diễn tập?