Trong đầu Thịnh An Ức trống rỗng.
Lý Nhiên là ai cơ chứ?
Thánh Tử U La Điện, đứng đầu Thiên Ma bảng, sau khi dẫn đầu đột phá Nguyên Anh cảnh càng trở thành đệ nhất thiên tài được Hạo Thổ công nhận.
Mặc dù hắn không phải ác ôn giết người như ngóe nhưng đầy đủ sự tích hắn làm ra cũng nghe rợn cả người.
Đó là ma đầu trong ma đầu, loại người hung ác trên cả hung ác!
Thịnh An Ức nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm nói:
- Tri Hạ, mặc dù Thịnh tộc lập trường trung lập, nhưng ngươi yêu đương với một tên ma đầu như vậy, liệu có hơi không quá phù hợp hay không?
Giao Long Công Chúa là bộ mặt của Thịnh tộc, nhận được lê dân bách tính kính yêu, có thể nói là tồn tại y hệt thần tượng. Kết quả lại nói chuyện yêu đương với Thánh Tử Ma Đạo?
Luôn cảm giác cứ kỳ quái thế nào.
Thịnh Tri Hạ lắc đầu:
- Thứ nhất, ta cùng Lý Nhiên không hề có cái loại quan hệ này, chỉ là phát sinh ra một chút hiểu lầm thôi. Thứ hai, Lý Nhiên cũng không phải loại người như ngươi nghĩ đâu.
Thịnh An Ức nghi ngờ nói:
- Loại người như nào?
Thịnh Tri Hạ chăm chú nói:
- Tỷ biết thú triều tập kích Nam Phong Thành chứ?
Thịnh An Ức gật đầu:
- Nghe nói qua, nghe nói tình thế đặc biệt nguy cấp, may mắn đệ tử tông môn ra tay, bằng không thì chỉ sợ sẽ sinh linh đồ thán.
Thịnh Tri Hạ nói ra:
- Lúc trước, là Lý Nhiên dẫn đầu mọi người chống cự thú triều.
- Là hắn?
Thịnh An Ức sững sờ. Nàng ta vẫn cảm thấy sẽ là Lâm Lang Nguyệt hoặc là Nhạc Kiếm Ly, dù sao các nàng mới là thủ lĩnh đệ tử chính đạo. Thịnh Tri Hạ nói:
- Chính là hắn, một mình một ngựa ngăn chặn thú triều, cứu mười mấy tên tu hành giả, còn tự tay đánh chết Thú Vương Lôi Sư. Chính miệng Lâm Lang Nguyệt nói với ta, nếu như lúc ấy không có Lý Nhiên, bọn họ căn bản ngăn không được thú triều. Hơn mười vạn dân chúng Nam Phong Thành đều trở thành khẩu phần lương thực trong miệng yêu thú!
Mắt phượng của Thịnh An Ức trừng lớn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Muội muội sẽ không nói giỡn việc này đâu.
Chẳng lẽ tên Thiên Ma Lý Nhiên này còn là một đấng cứu thế cứu vớt nhân sinh?
Ánh mắt Thịnh Tri Hạ lấp lánh, nói khẽ:
- Mặc dù hắn làm việc bừa bãi, ỷ thế làm bậy, lại là tên gia hỏa hư hỏng không thể tả... Nhưng vẫn là người có điểm mấu chốt, đại nghĩa, làm người phóng khoáng, mạnh hơn cái tên ngụy quân tử kia nhiều.
Thịnh An Ức nhìn xem bộ dạng muội muội, trong nội tâm không khỏi khe khẽ thở dài. Xem bộ dạng như vậy, nàng thật sự rơi vào lưới tình rồi!
Thùng thùng thùng.
Lúc này, cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ vang.
Thịnh Tri Hạ phục hồi tinh thần lại, lên tiếng nói:
- Tiến đến.
Một cung nữ đi đến, thở dài nói:
- Nô tài bái kiến Giao Long Công Chúa, bái kiến Cẩm Vân Công Chúa.
Thịnh Tri Hạ hỏi:
- Có chuyện gì?
Cung nữ đáp:
- Hoàng thượng muốn ngài tới Càn Nguyên Cung gặp hoàng thượng.
Thịnh Tri Hạ sững sờ:
- Phụ hoàng xuất quan rồi? Có lẽ là hỏi thăm sự tình thú triều, vừa vặn ta cũng có việc cần bẩm báo.
Nàng ta đứng lên, cung nữ tới sửa sang lại quần áo và búi tóc cho nàng ta.
- Tỷ tỷ, ta tới gặp phụ hoàng đây.
Nàng ta nói xong cũng bước nhanh ra ngoài. Thịnh An Ức nhìn xem bóng lưng của nàng ta, ánh mắt tràn đầy phức tạp cùng bất đắc dĩ.
- Tiểu Hạ có người yêu mến, Bổn cung thật vui vẻ đấy, nhưng đối phương lại là Thánh Tử Ma giáo... Lý Nhiên ư? Có cơ hội thật muốn trông thấy hắn, hắn rốt cuộc là dạng người gì mà có thể đem câu cả hồn phách Tiểu Hạ đi rồi?
...
Càn Nguyên Cung.
Trên đại điện trống trơn, ngoại trừ thân ảnh cao lớn trên ghế rồng ra, không còn bóng người khác. Nhân Hoàng Thịnh Diệp ngồi ngay ngắn trên đài cao, thâm trầm nhìn về phía ngoài cửa sổ.
- Lý Vô Thường động thủ... Thật sự là hiếm thấy. Lão gia hỏa này không giả chết nữa rồi ư? Xem khí tức của đối phương, hẳn là trưởng lão Thần Đạo Cung, chậc chậc chậc chậc, lá gan càng lúc càng lớn rồi.
Cho dù tâm tư thay đổi thật nhanh, nhưng trên mặt hắn ta thủy chung không có biểu tình, giống như nham thạch lạnh lùng.
Lúc này, một hồi tiếng bước chân vang lên.
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng, nguyện phụ hoàng thánh an.
Thịnh Diệp nhìn về Tri Hạ phía dưới đài, trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều:
- Đứng lên đi.
- Vâng, phụ hoàng.
Thịnh Tri Hạ đứng lên. Thịnh Diệp thản nhiên nói:
- Một chuyến tới Nam Cương vừa rồi có kết quả như thế nào?
Thịnh Tri Hạ hồi đáp:
- Hồi bẩm phụ hoàng, thú triều đã bị đệ tử tông môn ngăn cản, không đột phá phòng tuyến, dân chúng Nam Phong Thành không người lâm nạn.
Thịnh Diệp gật đầu:
- Cái này trẫm đã biết.
Thịnh Tri Hạ tiếp tục nói:
- Thú triều là do cao thủ m Thi Đạo - Vu Dã tạo thành, hắn ta mưu toan luyện hóa một cỗ cương thi Độ Kiếp, làm cho yêu thú Thập Vạn Đại Sơn bạo động.
Đón lấy công văn nàng ta trình lên, trên sách ghi lại kỹ càng tất cả nội dung lần điều tra này, Thịnh Diệp chậm rãi lật xem.
Thịnh Tri Hạ ở một bên nói:
- Nhi thần bổ sung danh sách tham dự đối kháng thú triều, bọn họ đều là anh hùng Nhân tộc chúng ta, nên chiêu cáo thiên hạ, cũng nên khao thưởng tương ứng.
Thịnh Diệp không nói gì, yên lặng xem xong công văn. Hồi lâu qua đi, hắn ta mở miệng nói:
- Nói không sai, bọn họ xác thực là nhân tộc anh hùng Nhân tộc, nên được người trong thiên hạ tán dương.
- Phụ hoàng anh minh!
Vẻ mặt Thịnh Tri Hạ vui vẻ.
- Nhưng mà...
Thịnh Diệp lên tiếng nói:
- Danh sách này của ngươi có vấn đề, trên đó sao lại có tên của mấy loại Ma Môn U La Điện với Hợp Hoan Tông?
Thịnh Tri Hạ nghi ngờ nói:
- Bởi vì bọn họ đều tham dự chống lại thú triều nữa. Nhất là Thánh Tử Ma Môn, Lý Nhiên càng có công lao hàng đầu, đây là điều rõ như ban ngày, tất cả mọi người đều biết đấy.
Thịnh Diệp lắc đầu:
- Ma Đạo chính là Ma Đạo, sao lại có chuyện sẽ trở thành anh hùng chứ? Ngươi nhớ lầm rồi.
Thịnh Tri Hạ lắc đầu nói:
- Nhi thần xác định không có...
- Ngươi nhớ lầm rồi.
Thịnh Diệp lên tiếng đánh gãy. Thịnh Tri Hạ ngây ngẩn cả người:
- Phụ hoàng?
Thịnh Diệp cau mày nói:
- Lần trước trẫm nói thế nào? Xem ra ngươi đã quên hết. Ma Đạo chính là Ma Đạo, Chính Đạo chính là Chính Đạo. Giữa Chính - Ma chỉ có tranh chấp vĩnh viễn không ngừng, Thịnh tộc mới có thể ngồi lên vị trí đứng đầu giang sơn. Hôm nay, ngươi liệt tên Lý Nhiên vào danh sách đại công thần, thế nhân sẽ nghĩ như thế nào? U La Điện có còn là Ma Môn nữa hay không? Nếu như giới hạn ở giữa Chính - Ma mơ hồ, chỉ sợ sẽ phải lập lại toàn bộ trật tự!
Giọng nói hắn ta quanh quẩn trong đại điện, mang theo uy nghiêm không cho phép nghi vấn. Thịnh Tri Hạ trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói:
- Vậy theo ý tứ phụ hoàng thì nên như thế nào?
Thịnh Diệp nói:
- Đương nhiên là phải chiêu cáo thiên hạ, nhưng phải gạch đi tất cả tên Ma Đạo, đồng thời người lãnh đạo đổi thành Lâm Lang Nguyệt.
- Phụ hoàng!
Thịnh Tri Hạ lên tiếng kinh ngạc. Nàng ta không nghĩ tới Thịnh Diệp sẽ làm tuyệt tình như vậy. Gạt bỏ toàn bộ công trạng của Ma Đạo!
- Chẳng lẽ phụ hoàng không sợ Lãnh Vô Yên sẽ tới tìm phiền toái?
Nàng ta vội vàng hỏi. Thịnh Diệp cười lạnh nói:
- Là Thiên Xu Viện chiếm đoạt công lao của Lý Nhiên, nàng ta muốn cũng là tìm Dịch Thanh Lam tính sổ. Có quan hệ gì với trẫm đâu?
Thịnh Tri Hạ ngây dại, không thể tin nhìn về phía Thịnh Diệp, ánh mắt có phần xa lạ:
- Nhi thần tuyệt đối không đồng ý...
Nàng ta còn chưa nói hết lời, thân ảnh đã biến mất trong đại điện. Đúng là không thèm cho nàng ta cơ hội mở miệng!
Thịnh Diệp lên tiếng nói:
- Phát thiệp mời cho Thiên Xu Viện, đến lúc đó mời chưởng môn Dịch Thanh Lam đến đây tham dự, tin rằng nàng sẽ rất hài lòng đối với kết quả này.
- Vâng.
Một thanh âm vang lên trong góc phòng, sau đó trong đại điện triệt để yên tĩnh trở lại.
- Dịch Thanh Lam...
Thịnh Diệp dáng tươi cười lạnh như băng:
- Nàng có lẽ cực kỳ hận Lý Nhiên nhỉ? Lần này có thể sẽ phải cám ơn trẫm thật tốt đấy!
...
Phủ đệ Lý gia.
Trong phòng ngủ.
Nhìn ba cô nương nhìn chằm chằm mình, Lý Nhiên không khỏi đau đầu. Hắn cẩn thận từng li từng tí nói:
- Nếu không... Ta hôm nay ngủ một mình?
- Không được!
Ba người trăm miệng một lời đáp. Lý Nhiên dở khóc dở cười nhìn xem Tần Như Yên:
- Ngươi đi theo xem náo nhiệt gì chứ!
Tần Như Yên cười tủm tỉm nói:
- Ta am hiểu nhất là làm ấm giường, Lý Thánh Tử muốn trải nghiệm hay không?
Cảm nhận được hai luồng ánh mắt tràn đầy sát khí ở bên cạnh, hắn không khỏi khóc không ra nước mắt.
- Mẹ nó, ta đặc biệt cám ơn ngươi nha!