Lý Nhiên không phải là đối thủ của Vũ Thành Không.
Hắn kém đối phương cả mấy cái đại cảnh giới, đây là một sự thật đanh thép, là một khoảng cách không thể bù đắp.
Nhưng đánh không lại không có nghĩa là phải sợ hãi.
Tiêu Thanh Ca là nữ nhân của hắn, lời nói của đối phương đã đụng chạm đến mức này rồi, hắn không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Đối mặt với kẻ yếu thì ra vẻ ta đây, mà cường giả đến rồi thì lại như rùa đen rút đầu?
Còn nói gì tới đoạt thiên phạt đạo, thân phi tinh hà!
Lúc này, toàn thân Lý Nhiên mờ mịt ánh sáng, khí huyết cuồn cuộn như sông lớn Đại Giang, trào dâng không thôi ở trong người.
Không chịu nhượng bộ dù chỉ một bước!
- Lý lang...
Tiêu Thanh Ca nhìn bóng lưng của hắn, cắn môi nhẹ nhẹ, trong con ngươi tràn ngập sương mù.
...
Phùng Vạn Giang nhìn Lý Nhiên, trong lòng hơi phát hoảng. Hắn ta biết rõ tên Ma Tử này rất mạnh, nhưng không nghĩ tới lại mạnh đến mức này!
Đơn giản là cảnh giới nghiền áp hắn ta cũng thôi đi, lại còn Phật lực dồi dào này, khí huyết cuồn cuộn này ... Thật khiến người khác không rét mà run!
- Thực sự là một tên quái vật!
Trong lòng hắn ta sợ hãi thán phục. Trong mắt Vũ trưởng lão cũng hiện lên nét kinh ngạc:
- Ngươi vậy mà lại là song tu Phật - Võ?
Phật lực này ở trong mắt hắn ta mặc dù không tính rộng lớn mênh mông, nhưng lại cực kỳ tinh thuần, phảng phất là cao tăng cung phụng trước Phật mấy trăm năm!
Trên người Lý Nhiên huyết khí nhàn nhạt, nhìn cũng có chút quen mắt, giống như là...
- Huyết mạch Huyết Ma Đế?
Nhưng mà làm cho hắn ta thấy kinh dị nhất là màu vàng lan tràn ra từ trong cổ áo hắn, phát ra khí tức Hồng Hoang Cổ. Cho dù là hắn ta nhìn kỹ lại bao nhiêu lần, cũng không khỏi tim đập nhanh một hồi!
- Tên này rốt cuộc có bao nhiêu kỳ ngộ cơ chứ? Còn chưa tới hai mươi tuổi, sao có thể có căn nguyên như vậy được!
Đây cũng không phải là vấn đề có thể giải thích bằng thiên phú đâu!
- Một thời gian nữa, kẻ này chắc chắn ngang tàng áp chế vạn tông!
Trong lòng Vũ trưởng lão hơi chấn động. Hắn ta nhíu mày nhìn về phía Lý Nhiên, ánh mắt biến hóa, giống như đang cân nhắc điều gì.
Đã có phần rục rịch, lại có chút cố kỵ và kiêng kị.
Đã qua một hồi lâu, Vũ trưởng lão lên tiếng nói:
- Lý Thánh Tử cũng biết chính mình đang nói cái gì sao? Thần Đạo Cung chính là chủ lực tối cao của chính đạo, sao lại dám viết hai chữ vô năng?
Lý Nhiên cười nhạo nói:
- Một tên trưởng lão người Độ Kiếp cảnh, chạy đến thế gia phàm tục bày tỏ uy phong, cưỡng bức đe dọa muốn bắt người đi, cái này còn không phải biểu hiện của vô năng?
Mặt Vũ trưởng lão không đổi sắc:
- Tiêu Thanh Ca là đệ tử Tiên Cung, lão phu chỉ là đang thực hiện chức trách.
- Nàng sớm đã không phải là đệ tử Thần Đạo Cung!
Lý Nhiên lạnh lùng nói:
- Đệ tử ngoài ý muốn đánh mất tu vi, đã bị tông môn không chút do dự đá ra ngoài, các ngươi lúc đó có thực hiện đúng chức trách tông môn?
- Bây giờ thấy được thiên phú nàng khôi phục lại, lại trở thành đệ tử Tiên Cung của ngươi? Thật sự là buồn cười, cực kỳ buồn cười!
Con mắt Vũ trưởng lão nheo lại:
- Lý Thánh Tử đang có ý gì?
Lý Nhiên nói:
- Ý của ta là, ngươi qua đây từ chỗ nào thì về chỗ đó. Tiêu Thanh Ca không muốn trở về Thần Đạo Cung thì không có ai có thể bắt buộc nàng!
Lời vừa nói ra, bầu không khí lập tức căng thẳng lên, mọi người Tiêu gia đổ mồ hôi ròng ròng.
Đối diện là Đại Năng Độ Kiếp kỳ đó, một tay là có thể san bằng cả Tiêu gia!
Áo đen của Vũ trưởng lão không gió mà bay, giọng nói như gió lạnh:
- Xem ra Lý Thánh Tử thật sự cho rằng lão phu không dám động vào ngươi rồi!
Trong nội đường không khí ngưng trọng, uy áp cường đại tràn ngập ra, sắc mặt mọi người tái nhợt, phảng phất như có tảng đá lớn đặt ở trên người.
Mà Lý Nhiên đứng mũi chịu sào, lồng ngực khó chịu liên tục, hô hấp cũng trở nên gian nan hơn. Nhưng, hắn vẫn không chịu nhượng bộ dù là nửa bước.
- Ha...
Vũ trưởng lão giận quá hóa cười:
- Chính là Nguyên Anh nho nhỏ, thực cho rằng có thể ngăn cản được lão phu?
Hắn ta vung tay áo, Linh Áp lan tràn ra. Linh lực toàn thân Lý Nhiên lập tức bị phong tỏa, khí huyết bốc lên đều bị trấn áp, giống như cương thi điêu khắc bị áp đứng im tại chỗ, không nhúc nhích được kể cả ngón tay! Chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Vũ trưởng lão đi về phía Tiêu Thanh Ca.
Ngay lúc Tiêu Thanh Ca chuẩn bị rơi vào trong tay đối phương, lập tức Lý Nhiên lòng nóng như lửa đốt. Hắn thúc dục Đoạt Thiên Công lên đến cực hạn, cố gắng phá tan giam cầm ở ngón cái tay phải. Kim quang trong tay hắn lóe lên, một viên Phật Cốt rơi vào lòng bàn tay, hắn bóp nát!
Phật lực dồi dào lập tức bắn ra, cuối cùng giúp hắn thu được một khe hở. Nhưng mà Lý Nhiên chưa vội động thủ, mà ngưng tụ tất cả Phật lực, lấy phương thức Lục Tự Chân Ngôn gào thét bắn ra:
- Lý lão đầu, nếu ngươi không ra tay, cháu dâu ngươi sẽ bị người khác bắt đi mất rồi!
Nương theo Phạm m nhàn nhạt, tiếng rống giận dữ vang tận mây xanh. Trùng trùng điệp điệp tiếng vang dưới sự khống chế của Lý Nhiên cuồn cuộn bay tới trên không Lý phủ!
- Lão Lý đầu... Lão Lý...
Lý Vô Thường đang ngủ say tại bí địa giật mình một cái, mơ mơ màng màng nói:
- Ai? Ai gọi lão tử đấy?
Hắn ta nhíu mày cảm giác một chút, lập tức thanh tỉnh lại:
- Con mẹ nó, dám bắt nạt cháu của ta?!
...
Vũ trưởng lão sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được cười lên:
- Lý Thánh Tử tốn sức tốn tâm tư chỉ vì rống lên một câu như thế thôi ư? Ha ha ha!
Lý Nhiên trừng mắt liếc hắn ta một cái, không nói chuyện. Vũ trưởng lão ngạo nghễ nói:
- Lão phu lại là Độ Kiếp đỉnh phong! Chỉ cần không phải Đế Cấp ra tay, ai có thể ngăn cản được lão phu?
Nói xong cũng thò tay chụp vào Tiêu Thanh Ca, nhưng tại trong nháy mắt lúc sắp chụp vào nàng, trong hư không có một cái bàn tay lớn đỏ như máu hiện ra, một cái tát mạnh đập hắn ta bay đập xuống đất!
Giọng nói Lý Vô Thường khó chịu vang lên:
- Chỉ là một tên phế vật Độ Kiếp cũng dám bắt nạt cháu của ta?
Vũ trưởng lão ngây ngẩn cả người. Cảm nhận được uy áp đến từ sâu trong linh hồn, hắn ta sợ hãi nói:
- Cường giả Đế Cấp? Điều này sao có thể xảy ra?!
Lý Nhiên lúc này đã khôi phục tự do, lắc đầu nói:
- Ngươi đó, trước khi đến cũng không nghe ngóng cho kĩ, thực sự cho rằng Lý gia ta là quả hồng mềm dễ bắt nạt ư?
- Lý gia?
Vũ trưởng lão đột nhiên nghĩ tới điều gì:
- Là Lý Vô Thường! Tên Khổn Hang Ngạn Ma Lý Vô Thường, hắn thế mà chưa có chết!
- ...
Bầu không khí yên tĩnh một hồi lâu. Lý Nhiên hơi đồng cảm nhìn hắn ta. Sau đó, bàn tay lớn màu đỏ tươi giống như nổi điên đập tới, toàn bộ Tiêu gia giống như đang trải qua động đất cấp mười tám. Trong không khí quanh quẩn giọng nói hổn hển của Lý Vô Thường:
- Ai cho phép ngươi gọi biệt hiệu của lão tử? Cái gì mà Khổn Hang Ngạn Ma, lão tử rõ ràng gọi là Ngục Khóa Cuồng Long! Chó chết, lão tử đương nhiên không chết, mà chắc chắn còn sống lâu hơn ngươi rất nhiều!
Vũ trưởng lão căn bản không thể động đậy. Cả người giống như cái cọc gỗ, bị mạnh bạo khảm vào trong đất, chỉ có một cái đầu lộ ở bên ngoài. Lúc này, hắn ta mặt mũi bầm dập, tóc tai tán loạn, không có chút bộ dáng Độ Kiếp nào cả.
Lý Nhiên che kín mặt. Lịch sử đen tối của Lý Lão Đầu đều bị mọi người biết đến rồi...
...
Phùng Vạn Giang nhìn một màn này, không khỏi sắp nứt cả tim gan! Ngoại trừ Lãnh Vô Yên, Lý Nhiên thế nhưng vẫn còn một cao thủ Đế Cấp làm chỗ dựa cho hắn?
Này ... con mẹ nó còn chơi quái gì nữa chứ!
Hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, xoay người rón ra rón rén muốn chạy đi. Kết quả một thân ảnh cao lớn chặn trước mặt, hắn ta ngẩng đầu nhìn lại, lập tức sắc mặt đại biến, ngượng ngập nói:
- Lý, Lý Thánh Tử..
Lý Nhiên từ trên cao nhìn xuống hắn ta, hai nắm đấm siết chặt, sinh ra những tiếng tí tách nhỏ, dáng tươi cười cực kỳ sáng lạn:
- Đừng có gấp vậy chứ, bọn họ chơi việc của bọn họ đấy, hai ta chơi trò của hai ta.