Đám người Tiêu Gia ngơ ngác nhìn một màn này. Thủ tịch vốn cao cao tại thượng, hoành hành ngang ngược của Thần Đạo Cung, lúc này lại giống như bùn nhão co quắp trên mặt đất. Gò má hắn ta bị đánh cho da tróc thịt bong, cả người máu thịt be bét, ôm chặt lấy chân Lý Nhiên, hơi thở mong manh cầu khẩn:
- Đừng… đừng đánh, Lý thánh tử, ta thật sự không nhổ ra được!
Phùng Vạn Giang khóc không ra nước mắt. Có thể trở thành đệ tử thủ tịch của tông môn đỉnh cấp, sao hắn ta có thể là kẻ yếu được? Trái lại, bất luận là thiên phú, tư chất hay là ngộ tính, có thể nói hắn ta rất mạnh, là một địch thủ hung hãn nhất so với đám đồng trang lứa. Nhưng hết lần này tới lần khác cứ gặp phải tên Lý Nhiên biến thái này. Vừa thấy mặt là đã dùng Sâm La Vạn Tượng Chi Đạo phong tỏa linh lực của hắn ta.
Thân là một kẻ tu đạo thuần túy, mất đi đạo pháp linh lực, sau đó sẽ trở nên giống như thịt cá trên thớt gỗ vậy.
- Nếu như biết Lý Nhiên đã trở về, đánh chết ta cũng sẽ không tới Tiêu gia!
Phùng Vạn Giang đã hối hận tới xanh ruột rồi. Lý Nhiên giơ chân ra, dẫm gò má của hắn ta dán lên trên mặt đất rồi dùng sức nghiền miết.
- Vừa rồi, nghe khẩu khí của ngươi, dường như ta không thể bảo vệ được thê tử của mình nhỉ?
- Bảo vệ được, chắc chắn bảo vệ được!
Phùng Vạn Giang run giọng nói:
- Mới vừa rồi là ta đã nói không lựa lời, Lý thánh tử xin đừng để ý.
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Không sao cả, ai cũng có lúc nói bậy, ta cũng không phải kẻ thích tính toán xét nét như vậy.
- . . .
Tiêu Niên che mặt. Ngươi cũng đã đánh người ta thành như vậy rồi, vậy mà còn chưa phải là tính toán xét nét hả?
Mà Phùng Vạn Giang lại cười đầy hèn mọn rồi nói:
- Ta biết ngay Lý thánh tử là người rộng lượng, sẽ không chấp nhặt với ta.
- Đó là điều đương nhiên.
Lý Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đám người Tiêu gia rồi hỏi:
- Trước khi ta tới, hắn ta còn nói cái gì không?
- Chuyện này. . .
Đám người ho đưa mắt nhìn nhau. Lúc này, Lục trưởng lão của Tiêu gia thấp giọng nói:
- Phùng Vạn Giang nói, nếu như Thanh Ca không chịu trở lại Thần Đạo Cung, vậy phải tự phế tu vi, từ đây mới không còn liên quan tới tông môn nữa.
- Ồ?
Lý Nhiên nheo mắt lại:
- Tự phế tu vi sao? Phùng thủ tịch thật là uy phong.
Phùng Vạn Giang bỗng thấy trong lòng lạnh lẽo hơn phân nửa. Hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, hoảng loạn nói:
- Lý thánh tử, lời ta nói đều là linh tinh cả, chỉ là muốn hù dọa Tiêu sư muội một chút thôi, nào dám phế tu vi của muội ấy thật chứ!
Lý Nhiên lắc đầu:
- Không phải, ngươi dám.
Phùng Vạn Giang:
- . . .
Trong tay Lý Nhiên lóe lên một luồng u quang, gò má dưới sự chiếu rọi của ánh sáng lại trở nên cực kỳ lãnh khốc:
- Vậy Phùng thủ tịch đoán một chút, ta có dám hay không?
- Không đâu!
Thân thể Phùng Vạn Giang run rẩy không thôi. Đây chính là đệ tử của Ma Đạo của Hạo Thổ, thích gì làm nấy, hoành hành ngang ngược, làm gì có chuyện nào mà hắn không dám làm?
- Ta là thủ tịch của Thần Đạo Cung, kế thừa vị trí chưởng môn của Trần Uẩn Đạo, nếu như ngươi như đụng đến ta, Thần Đạo Cung sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Bộp bộp bộp.
Lý Nhiên vỗ tay nói:
- Địa vị của Phùng thủ tịch thật là lớn, vậy có muốn ta tự giới thiệu mình một chút cho ngươi nghe không?
Phùng Vạn Giang trầm mặc. Địa vị của hắn ta tuy lớn, nhưng không thể lớn hơn Lý Nhiên được. Hơn nữa ma đầu Lãnh Vô Yên kia. . . Sợ rằng tới Trần Uẩn Đạo cũng phải cân nhắc một chút. Trán Phùng Vạn Giang đã nổi gân xanh lên, hắn ta cao giọng quát ầm lên:
- Vũ trưởng lão, nếu như ngươi còn không hiện thân thì sẽ xảy ra án mạng đấy!
Lý Nhiên nhướng mày:
- Trưởng lão?
Đột nhiên cảm giác như có ánh sáng ở sau lưng, hắn bỗng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong không khí bỗng xuất hiện liên ý, một lão giả mặc hắc sắc đạo bào bỗng hiện lên. Lão ta râu tóc bạc phơ, mặt không có biểu cảm gì. Tay áo rộng lớn vung lên, Phùng Vạn Giang trực tiếp bị hắn ta hút vào lòng bàn tay, vững vàng đặt trên đất. Một tia linh lực tiến vào trong cơ thể hắn ta, khí huyết sôi trào lên rồi bình phục lại.
- Vũ trưởng lão, sao bây giờ ngươi mới xuất hiện?
Phùng Vạn Giang thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu có chút oán giận.
Hai người bọn họ vốn cùng nhau xuống núi, nhưng Vũ trưởng lão này giữa đường không biết đã chạy đi đâu mất. Lúc đầu hắn ta cũng không coi Tiêu gia ra gì, tự mình đi tới cổng Tiêu gia, không nghĩ tới sẽ gặp phải Lý Nhiên ở đây…
Vũ trưởng lão lắc đầu nói:
- Vạn Giang, ngươi quá nóng lòng rồi, lão phu còn có thể trơ mắt để ngươi bị phế hay sao? Ngươi có biết chúng ta đã bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi không?
- Cơ hội?
Phùng Vạn Giang sửng sốt, sau đó, hắn ta rất nhanh đã phản ứng lại kịp. Nếu như Lý Nhiên thật sự muốn phế hắn ta, điều đó có nghĩa là giữa hai tông môn sẽ xảy ra tranh chấp, Vũ trưởng lão càng có lý do để động thủ. Nhưng hắn ta vừa rồi liên tục gào thét, ngược lại đã nhắc nhở đối phương mất rồi.
- Ngươi lấy ta làm con mồi?
Phùng Vạn Giang cau mày nói. Vũ trưởng lão thản nhiên nói:
- Người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết. Đạo lý này không cần ta phải nói, Vạn Giang ngươi cũng phải hiểu chứ.
Phùng Vạn Giang hừ một tiếng. Đạo lý thì đúng là đạo lý. Nhưng cứ nghĩ tới vừa rồi Vũ trưởng lão núp trong bóng tối, trơ mắt nhìn hắn ta bị đánh, trong lòng liền cực kỳ khó chịu. . . . .
. . .
Nhìn hai người họ không coi ai ra gì mà nói chuyện với nhau, trong mắt Lý Nhiên lóe lên một tia cảnh giác.
Vũ trưởng lão này rất mạnh.
Mặc dù chỉ đứng ở đó thôi mà lại giống như một ngọn núi lớn, khiến người ta không dám có ý định phản kháng. Lúc này hắn chú ý tới, thân thể của Tiêu Thanh Ca khẽ run lên, đáy mắt cũng đầy vẻ kinh sợ.
Lý Nhiên nhướng mày:
- Thanh Ca, ngươi biết lão ta sao?
Tiêu Thanh Ca gật đầu, thấp giọng nói:
- Hắn là Vũ Thành Không, có tu vi là Độ Kiếp đỉnh phong! Trước đây ta bị trục xuất tông môn, chính là do hắn ban tặng cho đấy.
- Độ Kiếp đỉnh phong sao. . .
Ánh mắt Lý Nhiên càng ngưng trọng thêm.
Đó là sự tồn tại gần với Đế Cấp, là đại năng đỉnh cấp trấn áp vạn dặm!
Tuy là hắn đã từng chém chết một Độ Kiếp Cổ Thi, nhưng đó là trong tình huống trùng hợp hữu duyên thôi, mà đối mặt Độ Kiếp thực sự, hắn không cho là mình sẽ có cơ hội thắng lợi.
Cảnh giới chênh lệch quá xa, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc. Đây là một sự chênh lệch mà đến bất kỳ thần thông gì cũng không thể bù đắp vào được! Vũ trưởng lão nhìn về phía Lý Nhiên, lắc đầu than thở:
- Quả nhiên thiên phú của Lý thánh tử mạnh mẽ tuyệt đối, lão phu cũng hiếm thấy trên đời, ở cái tuổi này của ngươi mà đã có thể xưng làm kẻ mạnh nhất! Đáng tiếc. . .
- Thiếu chút nữa thì có thể giết được ngươi rồi.
Lão ta không che giấu sát tâm của mình chút nào. Nhưng bây giờ không có lý do chính đáng, lão ta không thể nào trực tiếp động thủ được, bằng không toàn bộ tông môn cũng sẽ không bảo vệ được lão ta. Dù sao Độ Kiếp Kỳ ở Lãnh Vô Yên trước mặt cũng chỉ là một trò cười mà thôi.
Vũ trưởng lão liếc nhìn Tiêu Thanh Ca:
- Tới chiếu thư của tông môn cũng dám không nhận, Tiêu Thanh Ca, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi!
Tiêu Thanh Ca lắc đầu nói:
- Thiên phú của ta không phải là thuộc hàng độc nhất vô nhị, vì sao tông môn cứ nhất định phải buộc ta trở về?
Vũ trưởng lão hừ lạnh nói:
- Ngươi tưởng tông môn nhìn trúng thiên phú của ngươi sao? Trước đây ngươi mất hết tu vi, bị trục xuất ra khỏi tông môn, bây giờ lại trở về Tiên Lộ. Người đời mà biết chẳng phải sẽ cười nhạo Thần Đạo Cung ta vô năng à? Hoặc là ngươi cứ làm người phàm cả đời đi. Hoặc là chết cũng phải chết ở Phi Vân sơn!
Lời nói này thật bá đạo không gì sánh được. Sắc mặt của Tiêu Thanh Ca cũng trở nên tái nhợt:
- Ngươi!
Ầm!
Cả người Lý Nhiên xuất hiện hào quang, huyết khí cùng Phật quang trộn lẫn vào nha, khí tức trực tiếp kéo đến đỉnh phong!
Hắn chắn trước người Tiêu Thanh Ca, con ngươi lộ ra kim quang nhàn nhạt.
- Thần Đạo Cung vô năng, đây không phải là sự thực sao?