Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 159: Kẻ ác tự có kẻ ác trị!

Chương Trước Chương Tiếp

Bầu không khí bỗng trầm xuống.

- Khụ khụ!

Tiêu Niên lên tiếng nói:

- Phùng thủ tịch, trước đây Thanh Ca mất đi thiên phú, bị trục xuất khỏi tông môn là sự thực, bây giờ nàng đã không còn là đệ tử của Thần Đạo Cung nữa rồi.

Phùng Vạn Giang cười cười mà nói:

- Ta hiểu ý của Tiêu tộc trường, ban đầu quyết định như vậy đúng là sơ xuất của Thần Đạo Cung, mà hôm nay ta tới đây, chính là muốn mang tới cho các người một tin tốt.

Hắn ta lấy một tờ văn thư từ trong lồng ngực ra và nói:

- Trải qua sự thương nghị của các vị trưởng lão của tông môn, đồng ý cho Tiêu sư muội một lần nữa quay lại tông môn, trở thành đệ tử đích truyền của đệ nhất Tiên Cung chúng ta.

- Chuyện này...

- Đệ nhất Tiên Cung?

Người của Tiêu gia bàn tán sôi nổi. Tiêu Thanh Ca nhếch đôi môi lên, trong mắt lóe lên vẻ tức giận. Lúc trước Thần Đạo Cung nhìn trúng thiên phú của nàng, ép nàng gia nhập tông môn, mà khi nàng mất hết thiên phú thì lại một cước đá văng nàng ra.

Mà bây giờ, nàng trải qua bao nhiêu khó khăn mới khôi phục được tu vi, Thần Đạo Cung một câu sơ xuất nhẹ bẫng mà lại muốn kéo nàng về tông môn. Lại còn dùng cái loại thái độ như bố thí này nữa chứ. Điều này làm cho nàng cảm thấy như mình đang bị sỉ nhục vậy.

Phùng Vạn Giang lên tiếng nói:

- Tiêu sư muội, còn không qua đây lĩnh chiếu?

Tiêu Thanh Ca không cử động, lạnh lùng nói:

- Phùng thủ tịch chớ gọi ta là sư muội, từ ngày bị trục xuất khỏi tông môn, ta đã không còn liên quan tới Thần Đạo Cung nữa rồi. Còn cái chiếu thư này, hay là mời Phùng thủ tịch thu hồi lại thôi.

Phùng Vạn Giang lắc đầu nói:

- Tiêu sư muội, đích truyền của Tiên Cung là ước mơ tha thiết của bao người, muội chắc chắn không cần cơ hội này sao?

- Chắc chắn.

Tiêu Thanh Ca không chút do dự. Phùng Vạn Giang bèn thu hồi chiếu thư, gật đầu nói:

- Vậy thôi, xem ra Tiêu sư muội rất có khí tiết.

- Nếu như không có những chuyện khác, Phùng thủ tịch lên đường thong thả.

Tiêu Thanh Ca trực tiếp đứng dậy tiễn khách.

- Không vội.

Phùng Vạn Giang nói:

- Nếu Tiêu sư muội đã từ chối trở lại tông môn, vậy hãy trả lại đồ thuộc về tông môn đi chứ.

Tiêu Thanh Ca sửng sốt:

- Ta lấy đồ của tông môn khi nào?

- Tiêu sư muội thật là mau quên.

Phùng Vạn Giang cười nói:

- Tám tuổi ngươi vào sơn môn, một thân tu vi này, chẳng phải đều là do tông môn ban tặng sao?

Tiêu Thanh Ca nhăn mày:

- Ý của ngươi là. . .

Phùng Vạn Giang cười híp mắt nói:

- Nếu như ngươi đã muốn cắt đứt hoàn toàn với tông môn, vậy tự phế tu vi đi. Từ này về sau ngươi sẽ không còn liên quan tới Thần Đạo Cung nữa.

- Ngươi nói cái gì?

Tiêu Thanh Ca thốt lên, mà sắc mặt của mọi người đều thay đổi. Tiêu Thanh Ca bây giờ là hy vọng của Tiêu gia, thế mà Phùng Vạn Giang lại bảo nàng tự phế tu vi?

Tiêu Niên mặt mày không vui, trầm giọng nói:

- Nói lời như thế ở Tiêu gia, Phùng thủ tịch không khỏi cũng quá kiêu ngạo rồi đó!

Phùng Vạn Giang thản nhiên nói:

- Tới chiếu thư của Thần Đạo Cung cũng dám không nhận, ta thấy đám Tiêu gia các ngươi mới là ngông cuồng chứ?

- Ngươi!

Tiêu Niên biến sắc. Tiêu Thanh Ca cố nén tức giận mà nói:

- Trước đây, tu vi của ta đã mất hết, dựa vào Sinh Linh Quả mới có lại thiên phú, tu hành cũng không dùng tới công pháp của Thần Đạo Cung, dựa vào cái gì muốn ta tự phế tu vi?

Phùng Vạn Giang đứng lên:

- Chỉ bằng ba chữ Thần Đạo Cung này! Làm sao, ngươi có ý kiến à?

Người của Tiêu Gia lập tức lòng đầy căm phẫn.

Quá khốn khiếp.

Cho dù có là tông môn đỉnh cấp thì cũng không thể ức hiếp người khác như vậy chứ.

Phùng Vạn Giang nói tiếp:

- Bây giờ Tiêu gia bấp bênh, dựa vào Thần Đạo Cung là lựa chọn duy nhất. Mà Tiêu Thanh Ca ngươi tiến vào đệ nhất cung, tài nguyên tu luyện dùng mãi không cạn, còn có lý do gì để từ chối nữa chứ? Ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc có chịu nhận chiếu thư hay không!

Tiêu Thanh Ca biết, đối phương là đang ép mình đi vào khuôn khổ, nhưng nàng vẫn không chút do dự như cũ.

- Ta không nhận!

Dù Tiêu gia có bấp bênh đi nữa thì cũng sẽ không ăn nhờ ở đậu. Thiếu tài nguyên tu luyện, vậy nàng sẽ từ từ tu luyện. Ngược lại là Thần Đạo Cung, nàng tuyệt sẽ không trở về.

- Tốt, tốt!

Phùng Vạn Giang cười sẵng giọng:

- Xem ra ngươi cảm thấy bám vào vào một tên Lý Nhiên là đã có thể chống lại toàn bộ tông môn rồi nhỉ.

- Ai gọi ta vậy?

Một giọng nam vang lên, phòng tiếp khách nhất thời yên tĩnh lại. Mọi người đều nhìn ra cửa. Chỉ thấy một bóng người cao to đang chậm rãi đi đến, ánh mặt lạnh lẽo thâm thúy, khuôn mặt như đao gọt rìu đục.

- Lý Lang!

Tiêu Thanh Ca che miệng lại, trong mắt tràn đầy vui mừng. Hắn thế mà lại trở về rồi.

. . .

Lý Nhiên đi tới trước mặt Phùng Vạn Giang rồi cất tiếng hỏi:

- Ngươi vừa mới nói gì ta không nghe rõ, nói lại lần nữa xem.

Nhìn nam nhân trước mắt, da đầu Phùng Vạn Giang có chút tê dại. Tên Thánh Tử này không phải đang ở Nam Cương sao, về lúc nào thế chứ.

Bộp bộp bộp!

Lý Nhiên giơ tay lên vỗ gò má của hắn ta:

- Ta bảo ngươi lặp lại lần nữa, câm à?

Phùng Vạn Giang chịu sự nhục nhã này, nhưng cũng không dám tức giận, sắc mặt đỏ lên mà nói:

- Ta là tới truyền đạt chiếu thư của Thần Đạo Cung.

- Chiếu thư?

Lý Nhiên nói:

- Lấy ra cho ta xem.

Phùng Vạn Giang không dám chống cự, lấy ra chiếu thư đưa cho hắn.

Lý Nhiên mở ra rồi nhìn thoáng qua, sau đó cau mày nói:

- Thứ chó má gì vậy? Do đó mà chuẩn ân điển, đồng ý cho ngươi trở lại tông môn một lần nữa? Thật đúng là coi mình là bàn thái à?

Hắn vò chiếu thư thành một cục rồi đưa tới trước mặt Phùng Vạn Giang.

- Ăn đi.

- Sao?

Phùng Vạn Giang ngây ngẩn cả người. Lý Nhiên cười híp mắt nói:

- Nghe không hiểu à? Ta nói, ngươi ăn cái chiếu thư chó má này cho ta!

Phùng Vạn Giang siết chặt nắm tay:

- Lý Nhiên, ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng. . .

Hắn ta còn đang nói thì bỗng Lý Nhiên đã vươn tay trái ra nắm lấy gương mặt của hắn ta, miễn cưỡng bóp miệng hắn ta ra, sau đó trực tiếp nhét chiếu thư vào

- Thật là, bao lớn rồi mà ăn còn cần người khác đút.

- . . .

Đám người Tiêu gia hoảng sợ nhìn một màn này. Phùng thủ tịch mới vừa rồi còn gây sự thì bây giờ lại giống như một con gà con bị Lý Nhiên xách trong tay? Cái kiểu tương phản cũng quá lớn rồi đó!

Lý Nhiên cười cười:

- Nuốt không trôi? Không sao, ta giúp ngươi.

Bốp!

Hắn giơ tay nện một quyền vào mặt Phùng Vạn Giang, máu me lập tức chảy ròng ròng.

Bốp!

Bốp!

Liên tiếp mấy quyền, đập cho xương mặt của hắn ta đều lõm xuống dưới, hàm răng trong miệng không còn một mống. Lý Nhiên cau mày nói:

- Vậy mà vẫn chưa nuốt được?

- Nuốt!

Phùng Vạn Giang run rẩy há to mồm, hoảng sợ nói:

- Không tin ngươi xem, ta thực sự nuốt rồi!

Hắn ta chỉ là Kim Đan Đại Thành mà thôi, chênh lệch quá xa so với Nguyên Anh, hơn nữa đối phương còn là thiên tài của Nguyên Anh nữa!

Trong nháy mắt khi Lý Nhiên bắn hắn ta lại thì đã dùng bí pháp phong ấn linh lực trong cơ thể của hắn ta lại. Bây giờ, đừng nói là đạo pháp, tới thiêu huyết mà hắn ta cũng không làm được, chỉ có thể để mặc cho người ta chém giết mà thôi.

Lý Nhiên gật đầu, hài lòng nói:

- Rất tốt.

Phùng Vạn Giang vừa muốn thở phào thì bên tai lại truyền đến một giọng nói:

- Bây giờ nhổ ra lại cho ta!

Hả?

Hai chân hắn ta mềm nhũn, thiếu chút đã co quắp mà ngã trên mặt đất. Lý Nhiên lại nhiệt tình nói.

- Không nhổ ra được à? Không sao, ta giúp ngươi.

Rầm rầm rầm!

Bên trong phòng tiếp khách vang lên một hồi tiếng từng cú đấm thấu thịt , còn kèm theo đó là tiếng Phùng Vạn Giang kêu rên rồi cầu xin tha thứ. Tiêu Niên nhìn một màn này, cổ họng có hơi căng cứng. Đây chính là. . . Kẻ ác tự có kẻ ác trị?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️