Lý Đạo Duyên mặt mày u sầu. Trái lại cũng không phải là hắn không muốn gặp hai vị cô nương này, mà là lai lịch của các nàng quá lớn, lập trường cũng quá đặc thù. Mặc dù Lý gia là danh môn vọng tộc, nhưng cũng không chịu được sự đấu đá của hai tông môn đỉnh cấp đâu.
Mà Lý Nhiên thấy thế thì chỉ cười cười:
- Bình tĩnh đi phụ thân, đừng lo. Đây có là gì đâu.
Lý Đạo Duyên lắc đầu nói:
- Ngươi ôm đệ tử thủ tịch của người ta thì đã đành, thế mà lại còn ôm một phát hai ngươi, vậy mà có là gì đâu?
- . . .
Hai nàng nghe vậy thì xấu hổ cúi đầu. Lúc đầu Lý Nhiên còn muốn nói, thật ra hắn cũng chỉ ôm có một người thôi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, đơn giản cũng là lười giải thích. Tần Như Yên thấy hắn dường như đang ngầm chấp nhận, đáy mắt xuất hiện một tia ngượng ngùng kèm theo vui vẻ.
Lý Đạo Duyên lại nói:
- Tạm thời không đề cập tới Vạn Kiếm Các cùng Hợp Hoan Tông, lỡ việc này bị sư tôn của ngươi phát hiện, vậy ngươi dự định giải thích như thế nào đây?
Lãnh Vô Yên nổi tiếng thiết diện vô tình. Mà lệnh cấm nam nữ có tư tình lại là một trong những lệnh cấm mà nàng kiêng kị nhất.
Ngược lại, Lý Nhiên chỉ nhún nhún vai:
- Sư tôn đã biết rồi.
- Đã biết rồi?
Lý Đạo Duyên lập tức căng thẳng:
- Sau đó thì sao, có đuổi ngươi ra khỏi sư môn không?
- Đương nhiên không có, sư tôn chỉ bảo ta tự mình trở về tông môn đi, cho nên ta mới tiện đường về nhà một chuyến.
Lý Nhiên nói rõ.
Lý Đạo Duyên sửng sốt:
- Chỉ đơn giản như vậy?
Đây không giống tính cách của Lãnh ma nữ chút nào. Mà hắn ta nào biết, quy củ này đã thành thứ quy củ thùng rỗng kêu to. . . Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng tốt xấu gì cũng khiến hắn ta yên tâm tâm đi không ít.
Lý Nhiên hỏi.
- Đúng rồi, bây giờ Thanh Ca đang ở đâu ạ?
Lý Đạo Duyên nói:
- Từ sau khi ngươi đi mất, Thanh Ca hầu như ngày nào cũng tới bí địa tu hành với lão tổ, nhưng ngày hôm nay vẫn chưa tới đây, chắc là ở Tiêu phủ rồi.
Lý Nhiên gật đầu:
- Tốt, lát nữa ta sẽ tới tìm nàng ấy.
Đã lâu không gặp nha đầu kia rồi, trong lòng cũng có chút nhớ nhung đấy.
Hắn đưa hai cô nương rời khỏi phòng. Vì để tránh làm người khác chú ý, Lý Nhiên sắp xếp các nàng vào sương phòng tương đối vắng vẻ, sau đó sai sử hạ nhân thân cận hầu hạ các nàng.
. . .
Trong phòng, Nhạc Kiếm Ly tựa như loài gấu túi, ôm lấy hắn không chịu buông tay.
- Được rồi, đang ban ngày, cũng không biết xấu hổ hử.
Lý Nhiên đưa tay nhéo một cái lên mũi của nàng. Nhạc Kiếm Ly bĩu cái miệng nhỏ nhắn:
- Chúng ta đã là loại quan hệ đó rồi, người ta còn gì mà xấu hổ chứ?
- . . .
Khuôn mặt vốn anh khí vô song, lúc này lại có ánh mắt ẩm ướt, hai gò má ửng hồng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Nhớ lại đủ chuyện đã qua giữa hai người, thiếu nữ cầm kiếm vừa hét vừa đòi chém giết, bây giờ lại vì hắn mà trở nên mềm yếu, trong lòng Lý Nhiên tràn đầy sự ấm áp. Hắn cười nói:
- Vậy nếu không chúng ta bàn luận về cuộc sống trước đi?
- Hay là không nói nữa.
Nhạc Kiếm Ly đỏ mặt quay đầu đi:
- Huynh đi tìm Tiêu Thanh Ca trước đi.
- Kiếm Ly?
Lý Nhiên không khỏi hơi sững sờ. Nhạc Kiếm Ly đặt tay lên lồng ngực hắn mà vuốt ve, nhẹ giọng nói:
- Huynh và Tiêu Thanh Ca đã sớm có hôn ước, mà ta mới là sau này, lại cùng huynh trước. . . Việc này là ta có lỗi với nàng ấy. Lần trước ta đánh nàng ấy tàn nhẫn như vậy, quả thật là có hơi kích động, huynh thay ta nói lời xin lỗi với nàng ấy nha.
Lý Nhiên cười cười:
- Vậy sao muội không tự mình đi?
Nhạc Kiếm Ly kiêu ngạo nói:
- Hứ, tốt xấu gì thì ta cũng là thủ tịch của Vạn Kiếm Các, làm sao có thể tự mình xin lỗi nàng ấy được.
Nhìn ánh mắt Lý Nhiên cười như không cười, nàng cúi đầu, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, người ta ngại mà…
- Được rồi, yên tâm đi.
Lý Nhiên xoa xoa đầu nàng:
- Ta sẽ nói rõ với Thanh Ca.
- Ừm.
Nhạc Kiếm Ly đỏ mặt, tiếng như muỗi kêu:
- Đêm nay ta không khóa cửa, chờ huynh trở về. . .
Lý Nhiên nhìn dáng vẻ nàng e lệ mà không chịu nổi, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Thật vất vả mới có thể ra khỏi phòng, hắn không khỏi lắc đầu thở dài:
- Ôn nhu hương là mộ anh hùng, cổ nhân nói không sai mà.
- Ha ha.
Một bên truyền đến tiếng cười. Chỉ thấy Tần Như Yên đang dựa vào khung cửa, mắt cười cong cong nhìn hắn:
- Lý thánh tử, chú ý thân thể, trên chữ sắc có treo một thanh đao đấy.
Lý Nhiên chắp tay sau đít, ngạo nghễ nói:
- Bản Thánh Tử có thiên phú dị bẩm, đầu khớp xương cứng rắn mười chuôi đao đều không chạm vào được, Tần thánh nữ chẳng lẽ muốn tự mình thử?
- Ai muốn thử chứ?
Tần Như Yên đỏ mặt nhẹ gắt một cái. Tên này cứ nói chuyện thô bỉ như vậy, còn giống đệ tử của Hợp Hoan Tông hơn mình nữa…
- Đúng rồi, ngươi cứ như vậy mà đưa ta vào trong phủ, cũng không sợ người khác xì xào sao?
Tần Như Yên hỏi. Lý Nhiên không hiểu nói:
- Có thể xì xào cái gì?
Tần Như Yên nhẹ giọng nói:
- Ta là yêu nữ của Hợp Hoan Tông, trong mắt người khác sợ rằng còn không bằng với nữ tử Câu Lan nữa, Lý thánh tử không sợ ô uế danh tiếng của mình sao?
Bởi vì thân phận đặc thù của nàng ta, thế nên ra ngoài vẫn phải mang sẵn mũ, bất luận người khác mơ ước nàng ta biết bao, nhưng thế giới bên ngoài cũng sẽ trực tiếp phân rõ giới hạn với nàng ta, nếu không thì nhất định cũng sẽ lưu truyền mấy lời xằng bậy.
- Danh tiếng?
Lý Nhiên cười lạnh một tiếng:
- Nắm đấm mới là đạo lý chắc chắn, mà danh tiếng là thứ vô dụng nhất, nếu như vẫn còn để ý đến danh tiếng, vậy thì chỉ có thể nói là do nắm đấm còn chưa đủ cứng thôi!
- Hơn nữa. . .
Lý Nhiên quét mắt nhìn nàng ta:
- Yêu Nữ thì sao? Lão Tử chính là thích làm bằng hữu với Yêu Nữ đó, ai dám có ý kiến gì?
Nói xong cũng xoay người đi ra ngoài. Tần Như Yên nhìn bóng lưng của hắn, hồi lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
- Bằng hữu ư?
Đôi môi anh đào của nàng ta hơi nhếch lên, nở một nụ cười quyến rũ tột cùng.
. . .
Phủ đệ của Tiêu gia.
Đám người Tiêu Gia đang ngồi ở phòng tiếp khách, từ tộc trưởng đến trưởng lão, toàn bộ đều ở đây. Bầu không khí có vẻ ngưng trọng, mà Tiêu Thanh Ca nhìn nam nhân trẻ tuổi ngồi đối diện, trong ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
- Không có chuyện gì lại lên Tam Bảo Điện, lần này Phùng thủ tịch tới Tiêu gia ta, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Nàng cất tiếng hỏi.
Còn nam nhân kia đặt chén trà xuống, cười nói:
- Lâu rồi không gặp Tiêu sư muội, vẫn nhanh mồm nhanh miệng như thế nhỉ.
Tuy nụ cười của hắn ta ôn hoà, nhưng Tiêu Thanh Ca lại không thả lỏng cảnh giác chút nào. Đây chính là Phùng Vạn Giang! Ái đồ được yêu quý nhất của Trần Uẩn Đạo, đệ tử thủ tịch của đệ nhất Thần Đạo Cung. Mà nàng hiểu rõ Phùng Vạn Giang, kẻ này là một kẻ nham hiểm, cười càng xán lạn, hạ thủ lại càng tàn nhẫn. Hắn ta đến tìm nàng chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
Phùng Vạn Giang tỉ mỉ nhìn ngắm Tiêu Thanh Ca, hơi kinh ngạc nói:
- Ta thấy Tiêu sư muội dường như đã nội liễm hơn rất nhiều, chẳng lẽ là đã đột phá đến Kim Đan cảnh rồi sao?
Tiêu Thanh Ca gật đầu nói:
- Vận khí tốt, may mắn đột phá mà thôi.
Bản thân nàng đã bước nửa bước tới Kim Đan rồi, lại thêm bí địa của Lý gia có nhiều linh khí, đột phá cũng là chuyện đương nhiên.
Bốp bốp bốp!
Phùng Vạn Giang vừa cười vừa vỗ tay:
- Không hổ là Thanh Tiên Tử, thiên phú siêu phẩm quả nhiên không giống bình thường, sau này tiền đồ mở rộng, đúng là may mắn của Thần Đạo Cung chúng ta.
Tiêu Thanh Ca nhướng mày, nói thẳng:
- Ta đã bị trục xuất khỏi sư môn từ lâu rồi, tu luyện thế nào sao lại có liên quan với Thần Đạo Cung?
- Ừm?
Phùng Vạn Giang nghe vậy thì ngừng cười, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm.