Tuy là tốc độ thuyền không nhanh, nhưng nhờ Truyền Tống Trận của từng tòa thành, trong vòng hai ngày bọn họ đã tới Vô Ương Thành.
Lần nữa bước trên mảnh đất này, trong lòng Lý Nhiên không khỏi sinh ra cảm khái. Tuy rằng cách lần trở về trước cũng không lâu lắm, nhưng trong lúc này đã xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho hắn có cảm giác phảng phất như qua cả một đời rồi vậy.
Vài vị cô nương vì không muốn gây sự chú ý nên đã đổi thành thường phục, mặt mày thu lại nụ cười mà lộ ra vẻ nghiêm túc. Nhưng dù cho như thế, dáng người uyển chuyển vẫn thu hút ánh nhìn của người qua đường. Thịnh Tri Hạ lên tiếng mời:
- Bản cung phải hồi cung phục mệnh trước, các ngươi muốn đi cùng tới hoàng cung chơi một chút không?
Tần Như Yên cùng Nhạc Kiếm Ly không trả lời, mà là đưa mắt nhìn về phía Lý Nhiên.
Lý Nhiên quyết đoán từ chối:
- Không đi, hoàng cung có gì vui chứ? Đến lúc đó ngươi phái người đưa Linh Bảo đưa đến Lý phủ là được rồi.
Nhạc Kiếm Ly nói:
- Ta cũng không đi.
Nàng nhất định phải đi theo Lý Nhiên. Tần Như Yên cũng nói:
- Chỗ như hoàng cung không hợp với ta, vẫn là thanh lâu càng tốt hơn.
- . . .
Thịnh Tri Hạ gật đầu nói:
- Vậy được rồi, bản cung đi trước, đợi đến lúc phụ hoàng chiêu cáo thiên hạ thì hy vọng các vị có thể tự mình trình diện.
Vừa nghĩ tới phải tạm thời xa cách, trong lòng nàng ta còn có chút không nỡ. Cô độc nhất chính là nhà đế vương. Thân phận nàng ta cao quý, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, mọi người thấy nàng ta thì lễ độ cung kính, cho dù là thiên kiêu của tông môn cũng phải cung kính kêu một tiếng Thịnh công chúa. Nhưng chính vì như vậy mà nàng ta chưa bao giờ có bằng hữu chân chính. Mà mấy người Lý Nhiên thì hoàn toàn bất đồng, căn bản không thèm để ý tới thân phận công chúa, điều này ngược lại còn khiến cho nàng ta cảm thấy rất tự nhiên, rất thoải mái.
Thịnh Tri Hạ chần chừ một hồi rồi đi tới trước mặt Lý Nhiên, thấp giọng nói:
- Lý thánh tử, ngươi sẽ giữ bí mật giữa chúng ta mà, đúng không?
Lý Nhiên gật đầu:
- Yên tâm đi, ta nói được thì làm được.
- Tốt.
Gò má nàng ta hiện lên một vệt đỏ bừng:
- Bản cung tin tưởng ngươi!
Nói xong liền xoay người chạy ra xa.
Lý Nhiên lắc đầu.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến Nhạc Kiếm Ly thì hắn cũng sẽ không làm ô uế danh tiếng của một cô nương. Hắn không làm được chuyện như thế.
Tần Như Yên hiếu kỳ nói:
- Lý thánh tử, giữa ngươi và Thịnh công chúa có bí mật gì thế?
Lý Nhiên liếc nàng ta:
- Để cho ngươi biết, vậy còn có thể gọi là bí mật sao?
- Xí.
Tần Như Yên trợn mắt liếc hắn một cái:
- Hai ngày này ta cũng cảm thấy nàng ấy hồn vía như trên mây, giữa các ngươi khẳng định đã xảy ra chuyện không thể cho người ta biết.
Lý Nhiên nheo mắt:
- Ta và Tần thánh nữ không phải cũng có bí mật sao?
- Hả?
Tần Như Yên nghe vậy thì sửng sốt, Lý Nhiên tiến đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói:
- Nếu như ngươi tiết lộ bí mật ra ngoài, ta nhất định sẽ giết ngươi.
Sau lưng Tần Như Yên đều sởn cả tóc gáy, thân thể cứng đờ ngay tại chỗ. Lý Nhiên nhe răng cười, xoay người xoa xoa đầu Nhạc Kiếm Ly:
- Đi thôi, chúng ta về nhà.
- Vâng.
Nhạc Kiếm Ly nhu thuận gật đầu. Nhìn bóng lưng hai người càng lúc càng xa, Tần Như Yên cắn môi, trong mắt tràn ngập hơi nước.
- Ta cũng sẽ không nói chuyện này ra đâu, làm gì mà cứ luôn hù dọa người khác chứ? Còn để người ta lại một mình… Lý Nhiên, ngươi thực sự rất đáng ghét!
Đứng trước cảnh ngựa xe qua lại như nước ở đầu đường, nàng ta giống hài tử bị người nhà vứt bỏ, trong lòng ủy khuất vô cùng. Lúc này, Lý Nhiên quay đầu lại nói:
- Ngươi đang suy nghĩ gì đấy, còn không mau đi?
- Hả?
Tần Như Yên chỉ vào chính mình
- Ngươi là nói, ta cũng đi cùng các ngươi?
Lý Nhiên ra vẻ đương nhiên nói:
- Dĩ nhiên, không thì ngươi muốn đi đâu?
Sự buồn bã trong lòng Tần Như Yên ngay lập tức biến mất, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó nàng đưa tay lên xoa xoa khóe mắt.
- Tới ngay…
. . .
Thật ra thì khi nãy Lý Nhiên chỉ dọa nàng ta một chút thôi. Dựa vào tính cách của Tần Như Yên, chắc là sẽ không nói linh tinh ra ngoài. Hơn nữa lúc trước hắn bị nhốt ở trong mật thất, Tần Như Yên ở Thập Vạn Đại Sơn tìm kiếm suốt ba ngày, còn vượt qua vạn dặm khắp cả Hạo Thổ để báo việc này cho Lãnh Vô Yên. Phần nhân tình này, Lý Nhiên vẫn luôn giữ trong lòng, bằng không hắn đã sớm quay clip nhỏ cho nàng ta rồi. Nhưng hắn cứ luôn cảm thấy, nếu quả thật quay clip nhỏ cho Tần Như Yên, có thể sẽ khiến nàng ta buồn lòng…
Ba người một đường đi thẳng tới Lý phủ. Gia đinh canh cửa nhìn thấy hắn thì ngây dại ngay tại chỗ, sau đó kích động cao giọng la lên:
- Thiếu chủ đã trở về! Thiếu chủ đã trở về!
Trong viện nhất thời vang lên một trận ầm ĩ, hạ nhân cùng bọn gia đinh dồn dập ra đón, xếp thành hai hàng trước cửa.
- Thiếu chủ, hoan nghênh về nhà!
Bọn họ đồng thanh hô to, cung kính cúi gập người 90 độ, hiển nhiên là đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
- . . .
Lý Nhiên không khỏi che mặt lại. Một cảm giác bị chú ý cực kỳ nghiêm trọng. Lý Đạo Duyên cũng nghe tiếng mà đi ra, sau khi thấy họ thì không khỏi sửng sốt một chút.
- Nhiên Nhi, sao ngươi về đây rồi?
- Nghe giọng điệu của ngươi, hình như không chào đón cho lắm nhỉ?
- Làm sao như vậy được chứ. . . Đều bị ngươi nhìn thấu cả rồi.
Lý Đạo Duyên nhìn về phía bên cạnh hắn, thấy hai nữ hài dáng người yểu điệu, nhan sắc xinh đẹp đang đứng đó.
- Hai vị cô nương này là. . .
- Ồ, các nàng ấy là nữ bằng hữu Ả Rập của ta.
Lý Nhiên tùy ý nói.
- Hở?
. . .
Trong thư phòng, Lý Đạo Duyên ngồi đối diện ba người họ, ánh mắt có chút dại ra. Hắn ta nuốt một ngụm nước bọt:
- Nếu như ta không nhìn lầm, vị này chính là Nhạc thủ tịch của Vạn Kiếm Các?
Nhạc Kiếm Ly cung kính nói:
- Vãn bối Nhạc Kiếm Ly, bái kiến Lý bá phụ.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy phụ thân của Lý Nhiên, trong lòng nàng không khỏi căng thẳng.
- Bá phụ?
Lý Đạo Duyên nghi ngờ nói:
- Ngươi và Nhiên Nhi sẽ không phải là đã. . .
Nhạc Kiếm Ly xấu hổ cúi đầu. Không cần nhiều lời, Lý Đạo Duyên cũng đã nhìn ra hết rồi.
- Nhiên Nhi, không phải ngươi đã quên mất ngươi là Thánh Tử của Ma Đạo rồi đó chứ? Lỡ Vạn Kiếm Các tìm tới cửa thì làm sao bây giờ?
Lý Đạo Duyên cau mày nói. Chỉ thấy Lý Nhiên nhún nhún vai:
Vạn Kiếm Các sẽ không biết được đâu, cho dù có nghe được một ít tin đồn thì cũng sẽ không tin tưởng dễ dàng như vậy.
- Nói là nói như vậy, nhưng tóm lại là vẫn nguy hiểm.
Lý Đạo Duyên xoa xoa mi tâm. Hắn ta là gia chủ của Lý gia, phải lấy đại cục làm trọng, không thể phóng khoáng giống như Lý Nhiên được. Ngay sau đó, hắn ta nhìn về phía một vị nữ tử kiều mị quyến rũ khác, hiếu kỳ nói:
- Vậy còn vị cô nương này là. . .
Tần Như Yên nhu thuận ngồi đó, nhẹ giọng nói:
- Vãn bối Tần Như Yên, bái kiến Lý bá phụ.
- Ồ, hóa ra là Tần cô nương. . . Đợi đã, ngươi là Tần Như Yên? Thánh nữ Tần Như Yên của Hợp Hoan Tông?
Lý Đạo Duyên trợn tròn mắt nhìn, Tần Như Yên xấu hổ gật đầu:
- Bá phụ nói không sai, vãn bối đúng là thánh nữ của Hợp Hoan Tông.
- . . .
Cổ họng của Lý Đạo Duyên hơi nghẹn lại. Một Vạn Kiếm Các còn chưa đủ, lại còn có một Hợp Hoan Tông? Thế mà đều là đệ tử của thủ tịch nữa. Một người là đệ nhị thiên kiêu, một là nhân vật xếp thứ ba trong bảng Thiên Ma!
Lý Đạo Duyên nhìn về phía Lý Nhiên, âm thanh run rẩy:
- Tiểu tử, ngươi định mở tiệc nữa à!