Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 156: Không đúng, thịnh tri hạ có vẻ không thích hợp!

Chương Trước Chương Tiếp

Sáng sớm hôm sau, Tần Như Yên ra khỏi phòng. Vịn lan can nhìn ra xa, ánh mặt trời chiếu xuống người cực kỳ ấm áp, đám mây mù phảng phất như có thể vươn tay chạm đến. Nàng ta thích ý duỗi người, đường cong thắt lưng uyển chuyển hiện ra không sót chút nào.

- Đêm qua thật là yên tĩnh.

Tần Như Yên chớp chớp ánh mắt.

- Nhớ đến việc Lý Thánh Tử dùng trận pháp cách âm, thật đúng là cẩn thận quá mức mà.

. Tiếp xúc mấy hôm nay, dựa vào sự hiểu biết của nàng ta với Lý Nhiên, tối qua chắc chắn hắn sẽ không thành thật như vậy. Nàng ta đi tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ lên cửa.

- Lý Thánh Tử, không còn sớm nữa, nên dậy ăn sáng thôi.

Kết quả đợi nửa ngày, một chút động tĩnh cũng không có.

- Chẳng lẽ hắn đã dậy rồi?

Tần Như Yên lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

Lúc đi qua phòng của Nhạc Kiếm Ly, cửa phòng đột nhiên mở ra, Lý Nhiên với dáng vẻ thoải mái bước ra ngoài.

- Chào buổi sáng Tần Thánh Nữ.

- . . .

Tần Như Yên nhìn hắn một cái, lại thấy Nhạc Kiếm Ly đang xấu hổ đứng ở phía sau hắn, không khỏi có chút sững sờ.

- Lý Thánh Tử, ngươi không thèm tránh mặt luôn hả?

Nàng ta nghi ngờ hỏi. Nhưng Lý Nhiên lại nhún nhún vai:

- Tầng này chỉ có ba người chúng ta, mà ngươi cũng đã biết rồi, còn có gì phải giấu nữa đâu?

- Cũng phải.

Tần Như Yên gật đầu.

Sau đó, nàng ta nhớ ra cái gì đó rồi lên tiếng nhắc nhở:

- Nhưng ngươi vẫn phải chú ý chút, lỡ như bị Thịnh Tri Hạ bắt gặp thì khó nói lắm.

- Thịnh Tri Hạ?

Lý Nhiên lắc đầu cười cười. Người ta ngược lại còn theo dõi toàn bộ cuộc chiến nhiều hơn ngươi đấy. Nhưng bây giờ, trong tay hắn đã có nhược điểm của nàng ta, hắn cũng không lo lắng đối phương sẽ gây ra sóng gió gì.

Lý Nhiên hoạt động một chút gân cốt, phát ra một trận tiếng giãn gân giòn vang.

- Đi, đi ăn cơm.

Nói xong cũng nhanh rời khỏi phòng, Nhạc Kiếm Ly vẫn theo sát ngay đằng sau.

Nhìn da thịt hắn cường tráng như rồng, đáy mắt Tần Như Yên bỗng xuất hiện vụ khí.

- Cũng không biết Nhạc thủ tịch có thể chịu được hắn hay không…

. . .

Mấy người họ đi tới phòng ăn ở tầng hai, Thịnh Tri Hạ đã sớm chờ ở đây rồi.

Nàng ta mặc một thân y phục màu vàng óng, váy dài cao quá eo, bao quanh vóc người hoàn mỹ, trên váy thêu kim sắc Giao Long, làm tăng thêm một tia đoan trang hoàng tộc cho nàng ta.

Búi tóc trên đầu có độ cong lỏng lẻo, tóc đen tựa gấm rũ xuống từ trên vai, tinh thần cả người tràn đầy phấn chấn và trẻ trung.

Tần Như Yên cười híp mắt nói:

- Hôm nay Thịnh công chúa ăn mặc rất đẹp nha.

- Tần Thánh Nữ quá khen rồi, chỉ là tùy tiện rửa mặt chải đầu một chút mà thôi.

Thịnh Tri Hạ khiêm tốn nói. Lúc này, Lý Nhiên đã đi tới. Khuôn mặt tươi cười của nàng ta thoáng chốc đỏ bừng, ánh mắt né tránh không dám nhìn hắn. Lý Nhiên thì ngược lại rất thản nhiên:

- Chào buổi sáng, Thịnh công chúa.

- Chào… chào buổi sáng, Lý Thánh Tử.

Nàng ta cúi đầu lắp bắp nói. Lúc này, cung nữ lần lượt bưng đồ ăn đi đến, các loại mỹ vị quý và lạ đều được bày đầy bàn ăn. Thức ăn bên trên hòa hợp với linh khí nhàn nhạt, hiển nhiên nguyên liệu nấu ăn không phải đồ tầm thường. Đám người bưng đồ ăn tới xong thì cũng đi ra ngoài ngay, trong phòng ăn chỉ còn lại có bốn người bọn họ.

- Các vị, mời dùng bữa.

Thịnh Tri Hạ mời một tiếng, mấy người nhanh chóng ngồi xuống.

. . .

Trong bữa ăn, nàng ta luôn luôn lặng lẽ quan sát Lý Nhiên. Vừa nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua thì trái tim tựa như bị cào cấu trăm vết, lập tức không còn cảm nhận được mùi vị gì nữa.

- Lý Nhiên sẽ không để cho người khác xem những hình ảnh đó chứ? Lỡ Lưu Ảnh Thạch bị hắn làm mất rồi thì phải làm sao bây giờ? Lỡ hắn làm những chuyện kỳ lạ với những hình ảnh đó trong Lưu Ảnh Thạch thì làm sao đây?

Thịnh Tri Hạ cảm giác đầu của mình sắp nổ tung rồi.

Lúc này, Tần Như Yên cất tiếng:

- Thịnh công chúa, có phải ngươi…

Thịnh Tri Hạ lại càng hoảng sợ, nàng ta vội vàng lắc đầu ngay lập tức:

- Ta không, ta không có!

- . . .

Nhìn ánh mắt quái dị của bọn họ, nàng ta đỏ mặt cúi thấp đầu xuống.

Tần Như Yên nghi ngờ nói:

- Ta nói có phải là ngươi khó chịu ở chỗ nào hay không, thấy sắc mặt của ngươi hơi kém.

Thịnh Tri Hạ nuốt một ngụm nước bọt, cười gượng nói:

- Đa tạ Tần Thánh Nữ quan tâm, chỉ là tối qua bản cung không nghỉ ngơi đủ mà thôi.

- Ồ, được rồi.

Tần Như Yên gật đầu. Nhạc Kiếm Ly ở một bên, trong mắt nàng hiện lên một tia ngượng ngùng. Lý Nhiên đã nói mọi chuyện với nàng rồi. Nhớ tới hành động điên cuồng ngày hôm đó, tất cả đều bị Thịnh Tri Hạ chính mắt nhìn thấy, nàng ta đã hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

- Đều tại ngươi!

Nhạc Kiếm Ly u oán trừng Lý Nhiên một cái, đưa tay tới bên hông hắn nhéo một cái.

- Khụ khụ!

Lý Nhiên thiếu chút đã phun hết đồ ăn ra ngoài. . .

Ánh mắt Tần Như Yên đảo quanh ba người nọ, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nàng ta dường như đã bỏ lỡ kịch hay rồi.

- Ta ăn xong rồi, mấy người cứ thong thả.

Sau khi ăn xong, Lý Nhiên bèn để đũa xuống rồi rời đi.

- Bản… bản cung cũng xong rồi, hai vị cứ ăn từ từ nha.

Ngay sau đó, Thịnh Tri Hạ cũng rời khỏi phòng ăn.

Nhìn bóng lưng bọn họ, Tần Như Yên hơi nhíu mày:

- Nhạc thủ tịch, ngươi có cảm thấy hai người bọn họ có gì đó không thích hợp không?

Nhạc Kiếm Ly đỏ mặt vùi đầu vào ăn cơm:

- Không có, ta cảm thấy rất bình thường. . .

. . .

Trên mạn thuyền, Lý Nhiên ngồi trên ghế, thích ý phơi nắng.

Tốc độ của con thuyền này không tính là nhanh, nhưng cũng bởi như vậy mà khiến cho người ta cảm thấy rất an nhàn, giống như là nghỉ phép vậy.

- Lý Thánh Tử.

Một giọng nói êm ái vang lên bên tai hắn. Lý Nhiên nghiêng đầu lại, chỉ thấy Thịnh Tri Hạ đứng ở một bên, đang nhìn hắn đầy nhút nhát.

- Thịnh công chúa, có chuyện gì không?

Thịnh Tri Hạ có chút chần chừ nói:

- Lý Thánh Tử, ngươi có thể xóa bỏ những hình ảnh của ngày hôm qua được không?

- Hình ảnh nào?

Lý Nhiên bắt đầu giả ngu. Thịnh Tri Hạ ngập ngừng nói:

- Chính là dáng vẻ của bản cung…

- Ồ, ngươi nói cái này là sao?

Trong tay Lý Nhiên xuất hiện một khối đá xanh nhạt. Thịnh Tri Hạ vội vàng đưa tay muốn cướp, nhưng khối đá lóe lên rồi biến mất ngay, nàng ta suýt chút nữa lại nhào vào lòng Lý Nhiên. Nàng ta đỏ mặt, vội vã đứng lên.

- Lý Thánh Tử, ngươi đừng trêu đùa bản cung nữa.

Lý Nhiên lắc đầu, cười nói:

- Yên tâm đi, ta chỉ muốn một sự bảo đảm mà thôi, còn không buồn chán tới mức rêu rao ra bên ngoài đâu…

- Hình ảnh đó thực sự là quá xấu hổ. . .

Thịnh Tri Hạ rũ tay xuống:

- Lỡ như không cẩn thận lộ ra ngoài, thanh danh của bản cung có thể sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Lý Nhiên suy nghĩ một chút:

- Thịnh công chúa đang lo lắng sau này không tìm được phò mã à? Thế này đi, chờ ngày nào đó ngươi có đạo lữ rồi, ta sẽ tiêu hủy nó ngay trước mặt ngươi.

Thịnh Tri Hạ sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói:

- Bổn cung không quan tâm chuyện nam nữ, càng sẽ không tìm đạo lữ gì cả.

- Là sao cơ?

Lý Nhiên xoa cằm, buồn cười nói:

- Sao ta lại cảm thấy, Thịnh công chúa đặc biệt cảm thấy hứng thú với loại chuyện đó nhỉ?

- Bản… bản cung làm gì có!

Thịnh Tri Hạ vừa thẹn vừa vội, trực tiếp xoay người chạy xuống mạn thuyền. Trước mặt đụng phải Tần Như Yên, nàng ta cũng không còn tâm tư mà chào hỏi, đỏ mặt chạy về phòng ngủ. Tần Như Yên nhìn bóng lưng hốt hoảng của nàng ta, lại nhìn qua Lý Nhiên đang phơi nắng, chân mày không khỏi khẽ nhướn lên.

Không đúng, hai người này chắc chắn là có vấn đề.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️