Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 155: Nắm được nhược điểm của hoàng nữ!

Chương Trước Chương Tiếp

Thịnh Tri Hạ nhớ lại hình ảnh đã thấy ngày hôm đó, sắc mặt ngay lập tức đỏ bừng bừng, trái tim đập nảy lên thình thịch.

- Ngươi… ngươi đang nói cái gì, bổn cung nghe không hiểu gì cả.

- Nghe không hiểu?

Lý Nhiên híp mắt lại, lộ ra vẻ nguy hiểm.

- Tốt nhất ngươi đừng có thử thách sự kiên nhẫn của ta, chẳng lẽ ngươi muốn để cho tất cả mọi người ở đây chôn cùng mình sao?

Thịnh Tri Hạ im lặng. Mặc dù Lý Nhiên là anh hùng đã chống lại Thú Triều, nhưng đó là đứng trên lập trường của con người, cũng không đại biểu hắn là kẻ thiện nam tín nữ (*) gì cả.

(*) Thiện nam tín nữ là những người không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không vọng ngữ (nói dối), không hai lời, không ác khẩu, không xu nịnh, không tham dục, không oán giận, không thất đức.

Mà ngược lại, hắn còn là Thánh Tử của Ma Đạo sát phạt quyết đoán.

Thịnh Tri Hạ ủ rũ cúi đầu nói:

- Làm sao mà ngươi biết được. . .

Nàng ta rõ ràng giấu rất kỹ, Lý Nhiên sao lại phát hiện chứ?

- Ngươi không cần quan tâm. Nói đi, ngươi theo dõi ta thế nào, tại sao muốn theo dõi ta?

Hắn bóp gương mặt xinh đẹp của Thịnh Tri Hạ, cười híp mắt nói:

- Nếu như bị ta phát hiện ngươi đang nói dối, cẩn thận khuôn mặt của ngươi không giữ được nữa.

- . . .

Gò má truyền tới xúc cảm cùng nhiệt độ làm cho nàng ta xấu hổ và giận dữ gần chết. Dựa vào thân phận cao quý của nàng ta, chưa bao giờ có ai dám khinh bạc nàng ta như vậy.

Thịnh Tri Hạ cắn môi, buồn bã nói:

- Lý Thánh Tử, rốt cuộc ngươi là anh hùng, hay là ác quỷ?

Lý Nhiên nhún nhún vai:

- Còn phải xem ngươi có phải kẻ thù của ta hay không.

Thịnh Tri Hạ thở dài, lắc đầu nói:

- Cho tới bây giờ, bản cung chưa từng nghĩ muốn đối phó với ngươi, hoặc là theo dõi ngươi gì cả. Chuyện đó. . . Chỉ là ngoài ý muốn.

- Ngoài ý muốn?

Lý Nhiên cau mày nhìn nàng ta. Thịnh Tri Hạ thấp giọng nói:

- Đúng là ngoài ý muốn, còn nhớ quà bản cung tặng cho ngươi không?

Lý Nhiên suy nghĩ một chút:

- Ngươi đang nói tới pháp bảo gương Như Minh?

- Đúng vậy.

Thịnh Tri Hạ nói:

- Cũng là bởi vì món đó pháp bảo nên bản cung mới có thể thấy được cảnh không nên nhìn…

Nghe nàng ta nói chuyện xong, Lý Nhiên hoàn toàn trợn tròn mắt. Hóa ra là có chuyện như vậy. Cái gương Như Minh đó đúng là một bảo vật, có thể dò xét cảnh tượng và âm thanh ở xung quanh, lại có sóng linh lực rất ít. Hơn nữa lúc đó hắn đang khiêu chiến với Nhạc Kiếm Ly, chút động tĩnh ấy cũng tránh khỏi được cảm giác của hắn.

Cổ họng Lý Nhiên giật giật:

- Nói cách khác, ngươi nhìn qua cái gương đó nên thấy được mọi việc?

- Ừm.

Thịnh Tri Hạ cất giọng mũi, cúi đầu không dám nhìn hắn.

- . . .

Lý Nhiên che mặt nói:

- Vậy ngươi đã nhìn thấy gì rồi?

Thịnh Tri Hạ nhận mệnh mà nói ra:

- Cái gì cũng thấy hết rồi. . .

Mặt Lý Nhiên đỏ lên, tức giận nói:

- Quả nhiên, ngươi tặng ta thứ đó đúng là không có lòng tốt gì cả mà!

Khuôn mặt Thịnh Tri Hạ đỏ tới mức sắp bốc khói:

- Bản cung cũng không phải cố ý, vốn tưởng rằng ngươi sẽ trực tiếp xóa đi ấn ký, ai biết suốt cả một ngày một đêm các ngươi đều ở. . . khụ khụ. . .

Lý Nhiên ngồi ngây trên ghế, vẻ mặt cũng dại ra, lẩm bẩm nói:

- Khó giữ được khí tiết rồi, khó giữ được khí tiết rồi.

Thế mà hắn lại để cho người khác xem hiện trường phát sóng trực tiếp rồi hả? Quá xấu hổ!

- Chờ chút, làm sao ngươi biết là một ngày một đêm?

Lý Nhiên nghi ngờ nói:

- Không phải ngươi xem toàn bộ đấy chứ?

Thịnh Tri Hạ xấu hổ cúi đầu, không nói một tiếng nào cả.

Lý Nhiên:

- …

Người bình thường thấy một màn như vậy, không phải nên lập tức ngăn cách thần thức sao?

Sao nàng Hoàng Nữ này lại còn xem từ đầu tới cuối chứ? Kẻ này chắc chắn có vấn đề.

Lý Nhiên sợ run cả người:

- Không ngờ ngươi còn có loại sở thích này!

- Bản cung mới không có bỉ ổi như vậy đâu!

Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của hắn, Thịnh Tri Hạ vô cùng ngượng ngùng nói:

- Bản… bản cung… chỉ là cho tới bây giờ chưa từng thấy cảnh như vậy, chỉ đơn giản là hiếu kỳ mà thôi.

Lý Nhiên xoa xoa mi tâm:

- Dù hiếu kỳ thì ngươi cũng không thể rình trộm người khác được chứ?

- Xin lỗi.

Thịnh Tri Hạ cũng biết, loại hành vi của nàng ta có chút xấu xa…

Hết thảy chỉ có thể trách lòng hiếu kỳ mãnh liệt của nàng ta thôi. Ngược lại là chuyện đã xảy ra rồi, nói những thứ này cũng không còn ý nghĩa gì.

Lý Nhiên xoa cằm nói:

- Vấn đề bây giờ là ta nên xử lý ngươi thế nào đây?

Ít nhiều gì thì hắn cũng có thể hiểu được lời nói của Tần Như Yên. Nhưng Thịnh Tri Hạ lại không giống vậy, lỡ nàng ta tiết lộ chuyện này ra ngoài thì phải làm sao bây giờ?

Thịnh Tri Hạ chân thành nói:

- Lý Thánh Tử, ngươi yên tâm đi, chuyện này bản cung tuyệt đối sẽ không nói ra đâu.

Lý Nhiên lắc đầu:

- Nhưng ta không tin ngươi.

- . . .

Thịnh Tri Hạ kiên quyết nói:

- Vậy ngươi muốn làm thế nào?

Lý Nhiên nghiêm túc suy tư một chút.

Muốn làm cho vị Hoàng Nữ này câm miệng thì phải nắm được nhược điểm của nàng ta, như vậy mới khiến nàng ta biết cảm giác ném chuột sợ vỡ bình được. Nhưng làm thế nào để nắm được nhược điểm của nàng ta đây?

Nhìn Thịnh Tri Hạ bị trói gô trước mắt, trong đầu hắn lóe lên lên linh quang.

Không có nhược điểm thì cũng vẫn có thể tạo ra được mà. Lý Nhiên tiến đến bên tai nàng, nói nhỏ gì đó. . . .

- Không được, tuyệt đối không được! Bản cung sao có thể làm việc bỉ ổi như vậy?

Thịnh Tri Hạ lắc đầu như trống bỏi.

Lý Nhiên nghịch dao găm trong tay:

- Nếu ngươi đã không muốn, ta đây chỉ có thể giết người diệt khẩu thôi.

- Ngươi dám!

- Ngươi đoán ta có dám hay không?

- . . .

Cuối cùng, vì để giữ cái mạng nhỏ, Thịnh Tri Hạ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý. Sau thời gian một nén nhang, Lý Nhiên thu lại Lưu Ảnh Thạch, hài lòng nói:

- Không tồi, thấy ngươi phối hợp như vậy, ta sẽ tạm thời tha cho ngươi một cái mạng.

Thịnh Tri Hạ ngồi xổm xuống một góc phòng, gương mặt đỏ bừng bừng:

- Hình ảnh đó, ngươi đừng bao giờ truyền ra bên ngoài!

Lý Nhiên gật đầu:

- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi kín miệng, ta cam đoan không có người thứ ba biết được.

- Được rồi. . .

Thịnh Tri Hạ bất đắc dĩ gục đầu xuống.

- Thịnh công chúa xin dừng chân, không cần tiễn đâu.

Lý Nhiên vỗ tay phát ra tiếng vang giòn giã, xóa bỏ trận pháp cách âm, thản nhiên đi ra ngoài.

. . .

Thịnh Tri Hạ nhìn bóng lưng của hắn, vẻ mặt ngượng ngùng, ánh mắt hoảng loạn.

- Thế mà bản cung lại đi làm cái chuyện hoang đường như vậy?

Dưới sự uy hiếp của Lý Nhiên, vừa rồi nàng ta chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp. Dựa theo yêu cầu của hắn, làm ra những động tác xấu hổ, nói vài lời khiến người nghe đỏ mặt tía tai. Mà cảnh đó còn bị đối phương dùng Lưu Ảnh Thạch quay lại nữa. Lúc này, cả ý muốn chết cũng đã dâng lên trong lòng Thịnh Tri Hạ luôn rồi.

- Phụ hoàng, nhi thần có lỗi với người!

Nàng ta ôm đầu gối, trong mắt mênh mang hơi nước. Thân là Hoàng Nữ của Thịnh Triều, thân phận tôn quý, địa vị cao thượng, nàng ta chưa từng trải qua loại chuyện như vậy, quả thực đã phá vỡ phòng tuyến sinh lý cùng tâm lý của nàng ta. Đột nhiên, Thịnh Tri Hạ nghĩ tới điều gì.

- Cái dáng vẻ kia, không phải là giống với dáng vẻ của Nhạc thủ tịch đêm đó sao. . . Trời ạ!

Nàng ta lập tức mặt đỏ tới mang tai, hận không thể chui vào trong lòng đất luôn.

- Muốn chết muốn chết thật, thật mắc cỡ chết người ta mà!

- Lý Nhiên, tên ác quỷ nhà ngươi!

. . .

Trong phòng khách dưới tầng, Lý Nhiên đang chăm chú tìm kiếm trong mỗi một góc phòng. Nhạc Kiếm Ly nghi ngờ nói:

- Ngươi đang tìm cái gì vậy?

Lý Nhiên tỏ ra cẩn thận.

- Xoay mình trên đường núi trơn trượt, cẩn thận lật xe!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️