Lý Nhiên xoa mi tâm, mặt lộ vẻ trầm tư. Mình rốt cuộc là vì sao mà bị lộ nhỉ? Hắn cùng Nhạc Kiếm Ly đã có ràng buộc từ trước, nhưng những chuyện kia đều là bí mật của bọn họ, người khác không thể nào biết được. Huống hồ nghe Thịnh Tri Hạ nói, có vẻ đã biết việc bọn họ đi qua Vân Vũ rồi.
Chuyện này vừa mới xảy ra không bao lâu, sao nàng ta lại biết được chứ?
- Chẳng lẽ là Tần Như Yên tiết lộ ra ngoài?
Lý Nhiên suy nghĩ một chút, cảm giác không đúng lắm.
Tần Như Yên từng nhìn thấy dáng vẻ hắn lộ sát tâm, biết hắn tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay. Huống hồ việc này mà bị tiết lộ ra ngoài cũng không có lợi gì cho nàng ta cả. Nếu như muốn dùng bí mật này uy hiếp hắn, vậy càng không thể nào nói cho người khác biết.
- Xem ra là bị Thịnh Tri Hạ theo dõi rồi.
Lý Nhiên lộ ra ánh mắt lạnh lùng:
- Nếu thật sự có ý đồ xấu gì, cho dù là Hoàng Nữ thì lão tử cũng giết không tha!
Trên thuyền, người có thực lực mạnh nhất chính là Vương Tướng Quân, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một Nguyên Anh Hậu Kỳ mà thôi. Ngay cả Phân Thần mà hắn cũng có thể chém chết được, Nguyên Anh còn có thể ngăn được hắn à?
Lý Nhiên trực tiếp ra khỏi phòng, một đường đi thẳng lên lầu.
. . .
Thịnh Tri Hạ vẫn còn ở trên giường lăn qua lăn lại, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Nàng ta hắng giọng một cái:
- Ai thế?
Ngoài cửa truyền đến giọng thị vệ:
- Khởi bẩm công chúa điện hạ, Lý Thánh Tử nói có chuyện tìm người.
-Lý Thánh Tử?
Thịnh Tri Hạ nhất thời cả kinh:
- Chờ chút.
Nàng ta vội vàng rời khỏi giường, nhìn về phía gương sửa soạn lại tóc tai một chút, rồi vuốt lại nếp nhăn trên y phục, sau đó mới đoan trang ngồi lên ghế.
- Được rồi, mời Lý Thánh Tử vào đi.
- Vâng, mời Thánh Tử vào.
Thị vệ mở cửa phòng, Lý Nhiên cười mà tiến vào:
- Tham kiến công chúa điện hạ.
Thịnh Tri Hạ đứng dậy:
- Lý Thánh Tử đừng khách khí, tìm bản cung có chuyện gì sao?
Lúc này, cửa phòng vừa hay đóng lại. Trong nháy mắt, Lý Nhiên đã thu liễm nụ cười lại, một tay bịt miệng nàng ta lại rồi trực tiếp đè lên giường.
- Ưm!
Ánh mắt Thịnh Tri Hạ đầy vẻ hoảng sợ, không biết vì sao hắn bỗng làm thế. Trong lúc nhất thời thậm chí nàng ta còn quên cả phản kháng.
Lý Nhiên đầu tiên là mở Phá Vọng Đồng ra, tỉ mỉ xem xét trong phòng, xác định không có bất kỳ trận pháp hay cơ quan nào rồi mới thi triển trận pháp cách âm. Sau đó, hắn cúi đầu nhìn Thịnh Tri Hạ, ánh mắt sắc bén, lạnh nhạt tột cùng:
- Nói, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?
Thịnh Tri Hạ:
- Ưm ưm ưm!
- . . .
- Quên mất, che miệng thì ngươi không nói được.
Lý Nhiên buông tay ra, Thịnh Tri Hạ đứng dậy rồi vội vã chạy về phía cửa. Nhưng vừa mới chạy chưa được hai bước là đã huỵch một tiếng mà ngã xuống đất.
Chỉ thấy một sợi dây đỏ trói nàng ta lại, hai tay buộc lại với nhau, đặt thật cao trên đỉnh đầu. Thân thể bị trói thành hình dạng xấu hổ, vóc người có lồi có lõm đều lộ hết ra ngoài. Một luồng u quang lóe lên, nàng ta bị lực lượng vô hình giữ lấy, treo ở không trung. Lý Nhiên dời ghế, bình chân như vại mà ngồi đối diện với nàng ta.
- Thịnh công chúa, đừng có nghĩ sẽ làm ra cái gì, bởi vì sự gian trá của ngươi không qua được mắt ta đâu!
Thịnh Tri Hạ vội vã nói:
- Bản cung cảnh cáo ngươi, ngươi không được làm xằng bậy, ngoài cửa đều là thị vệ của Thịnh Tộc ta!
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Vậy ngươi kêu đi! Kêu rách cổ họng xem sẽ có ai đến cứu ngươi hay không?
- Người đâu! Hộ giá!
Thịnh Tri Hạ gào nửa ngày mà bên ngoài căn bản không có người đáp lại.
Nàng ta nỗ lực sử dụng tu vi, nhưng ngay một giây kế tiếp, một lưỡi đao màu đen đã đặt trên cổ nàng ta. Chỉ cần nàng ta cử động một chút thôi thì tuyệt đối sẽ không chút do dự mà chém xuống.
Gương mặt nhỏ nhắn của Thịnh Tri Hạ lạnh lùng như sương giá, nàng ta tức giận nói:
- Bản cung có lòng tốt mời ngươi đi cùng, vì sao ngươi lại còn đối xử với bổn cung như vậy?
Nàng ta còn tưởng rằng Lý Nhiên sẽ làm vài chuyện không thể nói ra với nàng ta.
- Lòng tốt?
Lý Nhiên hơi nheo mắt lại:
- Đã như vậy, vì sao ngươi phải bí mật theo dõi ta?
Thịnh Tri Hạ sửng sốt.
- Bổn cung theo dõi ngươi lúc nào chứ?
- Còn mạnh miệng vậy sao?
Lý Nhiên nhe răng cười:
- Có lẽ Thịnh công chúa đã quên mất ta là người trong Ma Đạo, am hiểu nhất chính là nghiêm hình bức cung!
Trong tay hắn lóe lên u quang, một thanh dao găm sắc bén xuất hiện. Hắn đứng lên rồi đi tới trước mặt Thịnh Tri Hạ, lưỡi dao lạnh như băng di qua di lại trên người nàng ta, khiến cho nàng ta đều dựng hết cả tóc gáy lên.
- Ngươi… ngươi ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Bản cung là công chúa của Đại Thịnh Hoàng Triều, tốt nhất là ngươi đừng có xằng bậy!
Thịnh Tri Hạ lắp bắp nói.
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Không phải vội, nếu Thịnh công chúa không muốn nói, vậy chúng ta sứ từ từ chơi thôi. Làn da trắng nõn nhẵn nhụi này chính là vật liệu may mặc tốt nhất, nếu như cắt hỏng thì quá đáng tiếc, nên ta sẽ cắt từng chút từng chút một thôi.
- Vật liệu may mặc?
Thịnh Tri Hạ không phản ứng kịp.
- Đúng vậy, da thân trên có thể dùng làm y phục, da ở hai chân có thể làm đế giày, còn da bắp đùi mềm mại nhẵn mịn nhất có thể làm một đôi bao tay! Tới mùa đông dùng hẳn là sẽ ấm áp lắm đây!
Lý Nhiên liếm môi một cái, dáng vẻ cực kỳ giống biến thái. Thịnh Tri Hạ run rẩy cả người, tóc gáy phía sau lưng đã dựng hết lên. Nàng ta cắn răng nghiến lợi nói:
- Tên ác ma này, bản cung có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Yên tâm, nhất thời ngươi sẽ không chết được ngay đâu. Tay nghề này của ta phải thực hiện khi người còn sống, hiệu quả mới có thể đạt được cực hạn. Đau đớn cùng căm phẫn sẽ khiến cho cơ thể của ngươi căng cứng, rồi da ngươi sẽ chặt lại, như vậy mới càng thêm mềm mại và co dãn. Cho nên cứ tức giận thoải mái đi! Như vậy sẽ chỉ làm ta hưng phấn thêm thôi!
- Hi hi hi!
Lý Nhiên cười quái dị, lại liếm liếm lưỡi dao, sau đó sửng sốt một chút, xoay người ọe một tiếng
…
Nhập vai diễn quá sâu rồi thì phải.
- Bắt đầu từ đâu nhỉ?
Lý Nhiên tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ. Thịnh Tri Hạ ngây ngốc nhìn hắn, cảm nhận được mũi dao lạnh như băng, nước mắt đột nhiên phiếm ướt viền mắt.
- Biến thái!
Nói xong thì oa một tiếng khóc lên.
- . . .
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt:
- Này, ta còn chưa có động thủ đâu. . .
- Hu hu…
Thịnh Tri Hạ lớn tiếng khóc, tiếng khóc vang lên điếc tai nhức óc. Lý Nhiên trợn tròn mắt nhìn:
- Ta chỉ là tùy tiện thể hiện một tí, đáng sợ tới vậy sao?
- Tốt xấu gì ngươi cũng là một Hoàng Nữ, Tu Hành Giả thuộc Kim Đan Cảnh, khóc cái gì mà khóc chứ!
Nhưng mà Thịnh Tri Hạ lại càng khóc càng dữ, thanh âm phảng phất như Ma m trôi vào trong não, nhất thời đầu óc Lý Nhiên đau nhức như vừa bị đánh vậy.
- . . .
Sau nửa canh giờ. Lý Nhiên nằm bò trên bàn, hai mắt dại ra. Mà Thịnh Tri Hạ với con mắt sưng đỏ, trút mưa xối xã, thoáng chút lại tiếp tục khóc thút thít.
- Ta nói này.
Lý Nhiên chậm rãi mở miệng, giọng điệu nặng nề:
- Ngươi chắc là nghe hiểu được, vừa rồi là ta đang hù dọa ngươi mà?
- Nghe không hiểu!
Giọng nói của Thịnh Tri Hạ khàn khàn.
- Rõ ràng là ta bị theo dõi, ngươi dựa vào cái gì khóc hăng như thế?
Lý Nhiên ủy khuất vô cùng. Thịnh Tri Hạ lại nức nở nói:
- Ai theo dõi ngươi? Bản cung căn bản không biết ngươi đang nói cái gì.
Lý Nhiên nhướng mày, nói ngay vào điểm chính:
- Vậy làm sao ngươi biết chuyện của ta với Nhạc Kiếm Ly?
Thịnh Tri Hạ sửng sốt, sau đó gò má bỗng đỏ bừng lên. Thì ra hắn nói việc này sao.