Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 151: Nghịch đồ, lại khi dễ bổn tọa!

Chương Trước Chương Tiếp

Từ khi nhìn thấy Lâm Lang Nguyệt mát xa cho Lý Nhiên, trong lòng Lãnh Vô Yên ngoại trừ ghen tị ra thì loáng thoáng cũng có chút thích thú.

Dù sao thì đó cũng là đồ đệ của Dịch Thanh Lam.

Dù cực kỳ giận khi nhìn thấy nàng ta quần áo xộc xệch, ngoan ngoãn vâng lời Lý Nhiên, khiến cho nàng có cảm giác rất hả giận.

Nàng cũng không chấp nhặt bọn họ.

Còn bây giờ thì sao?

Công chúa Đại Thịnh Hoàng Triều, Thủ Tịch Vạn Kiếm Các, Thánh Nữ của Hợp Hoan Tông, bọn họ không phải nghiêng nước nghiêng thành thì cũng là thiên tài tuyệt thế.

Vậy mà lúc này, tất cả bọn họ đều đứng đó hỏi han ân cần Lý Nhiên.

- Ngươi nói đây là một thân chính khí, không tam thê tứ thiếp sao?

Lãnh Ngọc Yên run rẩy khoé miệng.

Không khéo mấy cô nương xinh đẹp ở đây đều bị hắn ăn hết rồi.

Dấm chua từ người nàng toả ra bốn phía.

- Tên nghịch đồ này, thật là tức chết mà!

Lãnh Vô Yên hờn dỗi, yên lặng đứng đó.

Cảm nhận được cảm xúc của nàng, Lý Nhiên có hơi giật mình, hắn đứng dậy đi lại gần nàng.

Lúc này, mọi người mới tỉnh hồn lại.

Lãnh Vô Yên vẫn đang đứng đây mà.

Đây chính là chưởng môn của U La Điện, là Đế Cấp đại năng, nổi tiếng là giết người như ngoé.

Các nàng vội vàng khom người, chắp tay hành lễ.

- Vãn bối bái kiến Chưởng Môn, kính mong Chưởng Môn khoan dung bỏ qua cho sự thất lễ này.

Lãnh Vô Yên bình tĩnh mà yên lặng nhìn các nàng.

Ba người đứng đó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Lãnh Vô Yên không nói gì, các nàng cũng không dám đứng dậy, vẫn duy trì tư thế chào.

- Khụ khụ… sư tôn.

Lý Nhiên nói.

- Các nàng chỉ đang quan tâm đệ tử mà thôi.

Lãnh Vô Yên thản nhiên nói.

- Hả? Tần Thánh Nữ và Thịnh Công Chúa, bổn toạ không có gì để nói, nhưng còn vị đệ tử Vạn Kiếm Các này.

Lãnh Vô Yên nhìn chằm chằm vào Nhạc Kiếm Ly rồi nói tiếp.

- Hai đạo Chính Ma là hai tồn tại đối lập nhau, ngươi đường đường là một thiên tài Chính Đạo, vì sao lại quan tâm đến an nguy của Nhiên Nhi như vậy chứ?

- Ta…

Nhạc Kiếm Ly không biết nên trả lời như thế nào.

U La Điện cấm tình yêu nam nữ, nếu nàng nói ra quan hệ thực sự của hai người, chỉ sợ cả nàng và Lý Nhiên đều không có quả ngon để ăn…

Không khí lại trở nên yên tĩnh lạ thường.

Thấy vậy, Lý Nhiên có chút đau lòng.

Là một nam nhân thì phải dám làm dám nhận, mà hắn cũng không muốn gạt Lãnh Vô Yên…

Nhưng Thịnh Tri Hạ vẫn đang ở đây.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ Vạn Kiếm Các sẽ lập tức cắt chức Thủ Tịch của nàng ấy mất.

Mà hắn nào biết Thịnh Tri Hạ đã nhìn thấu hai người họ từ lâu rồi…

- Sư tôn!

Dưới tình thế cấp bách, Lý Nhiên lại gần, thì thầm vào tai Lãnh Vô Yên.

Lãnh Vô Yên hơi run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, suýt chút nữa đã không đứng vững.

Hắn lại nói mấy lời bỉ ổi nữa!

Hơn nữa ở đây còn có nhiều người như vậy, nàng chỉ xấu hổ hận không tìm thấy kẽ đất nào để chui xuống.

Nàng căm hận mà trừng mắt lườm Lý Nhiên, dùng Truyền m Nhập Mật nói:

- Nghịch đồ, ngươi mà còn dám ăn nói lung tung nữa, cẩn thận bổn tọa sẽ không thèm để ý tới ngươi!

Lý Nhiên hắng giọng rồi truyền âm lại.

- Cần gì phải khó xử bọn họ? Sư tôn, chờ tới khi trở lại tông môn, đệ tử sẽ giải thích cặn kẽ với ngài.

Lãnh Ngọc Yên lầm bầm.

- Không nỡ rồi hả?

Lý Nhiên không nói gì nữa, hai tay không an phận chạm vào nàng.

Lãnh Vô Yên cảm giác hai chân như muốn nhũn ra, lắp bắp nói.

- Được rồi, đứng lên đi.

Lúc này, chúng nữ mới đứng dậy, nhẹ nhàng thở ra.

Thấy Lãnh Chưởng Môn đỏ bừng cả mặt, lại nhìn Lý Nhiên với một thân chính khí, nghiêm túc đứng đó, Tần Như Yên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Lãnh Ngọc Yên không dám ở lại đây nữa.

Nếu không, nàng cũng không biết tên đăng đồ tử này còn có thể làm ra chuyện hoang đường gì nữa.

Nàng xoay người nói.

- Bổn tọa về tông môn trước đây.

Lý Nhiên nói muốn đi về cùng sư phụ.

- Không cần.

Lãnh Vô Yên lắc đầu nói.

- Ngươi tự trở về đi, không được dùng Truyền Tống Trận trong tông môn.

Lý Nhiên kinh ngạc.

- Chẳng lẽ muốn đệ tử tự bay về sao? Sư tôn, khoảng cách còn kéo dài cả một Hạo Thổ luôn đó.

Lãnh Vô Yên nhấc lông mày nói.

- Bổn tọa thấy ngươi khá rảnh rỗi, ngươi cứ coi như đây là một phương thức tu hành mới mà sư phụ dạy cho ngươi đi.

Lý Nhiên đen mặt.

Tu hành gì chứ, đây rõ ràng là quan báo tư thù mà.

Thấy hắn ủ rũ, Lãnh Vô Yên lộ ra ý cười nơi đáy mắt.

- Hừ, nếu không trừng phạt một chút, đợi vài hôm nữa chắc ngươi muốn trèo lên cổ bổn tọa ngồi luôn.

Nàng bước ra một bước, thân hình lập tức biến mất khỏi mật thất.

Lý Nhiên thở dài.

- Đúng là tạo nghiệt mà!

Thịnh Tri Hạ cẩn thận hỏi.

- Lý Thánh Tử, có phải chúng ta khiến Lãnh Chưởng Môn giận rồi không?

Lý Nhiên lắc đầu.

- Chuyện này không liên quan đến các ngươi, nàng đang giận ta thôi.

Lúc này, Thịnh Tri Hạ đột nhiên nhớ đến Lâm Tên Tử.

- Lâm Tiên Tử đi đâu rồi, sao ta không thấy nàng vậy.

Lý Nhiên kinh ngạc.

Nhìn về phía giường, rồi nghĩ đến khoảng thời gian hai người ở trong mật thất này, hắn hơi mỉm cười.

- Nàng ta sao, giờ này chắc có lẽ nàng ta đã trở về đến tông môn rồi?

Bạch Vân Phong.

Sâu trong biển mây.

Tại tẩm cung Chưởng Môn, hai thầy trò đang ngồi đối diện với nhau.

Dịch Thanh Lam nhìn ái đồ của mình bằng ánh mắt phức tạp.

- Lang Nguyệt, ngươi giải thích cho vi sư xem vì sao ngươi phải làm như vậy?

Lâm Lang Nguyệt thấp giọng trả lời.

- Đồ đệ có lỗi với sự dạy dỗ của sư phụ.

Dịch Thanh Lam nhíu mày hỏi.

- Là Ma Tử bức ép ngươi sao? Ngươi cứ nói với vi sư, vi sư nhất định sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo.

Tuy Lãnh Vô Yên rất mạnh, nhưng nàng ta cũng không thể trơ mắt nhìn đệ tử của mình bị làm khó dễ như vậy.

Lâm Lang Nguyệt lắc lắc đầu trả lời.

- Sư tôn hiểu lầm rồi, đệ tử tự nguyện làm như vậy.

Dịch Thanh Lam nhướn mày hỏi.

- Tự nguyện? Ngươi nói ngươi tự nguyện cúi đầu rửa chân vì tên ma đầu kia sao?

Lâm Lang Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, dùng giọng mũi nói.

- Vâng.

Dịch Thanh Lam lộ vẻ khó hiểu.

Mới được vài ngày, sao đồ đệ có đạo tâm kiên định của mình lại thành bộ dạng như bây giờ vậy chứ?

Chẳng lẽ Lý Nhiên có khả năng mê hoặc lòng người sao?

- Lang Nguyệt, Thiên Xu Viện chúng ta cầu Thiên Đạo… Chẳng lẽ ngươi muốn tự phế tu vi, mặc kệ để cho đạo tâm tiêu tán sao?

Lâm Lang Nguyệt nói.

- Sư tôn, đạo tâm của đệ tử chưa bao giờ vững chắc như bây giờ.

Dịch Thanh Lam sửng sốt, nàng ta nhíu mày nhìn Lâm Lang Nguyệt.

Chỉ thấy Lâm Lang Nguyệt có đạo tâm kiên định, ý niệm trong đầu rất thông suốt, vận chuyển linh lực cũng thông thuận hơn lúc trước rất nhiều.

Thế mà tu vi của nàng ta không những không lùi lại, thậm chí còn tăng lên một chút!

- Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Dù Dịch Thanh Lam mạnh hơn Lâm Lang Nguyệt rất nhiều, nhưng nàng ta cũng không biết vì sao lại như vậy.

Lâm Lang Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Sư tôn, cho tới bây giờ, người đã bảo vệ đệ tử quá tốt rồi.

- Vì vậy nên mới chỉ thua một trận đấu mà tinh thần bất ổn, tu vi của đệ tử cũng lùi bước.

- Đạo tâm yếu ớt như vậy thật sự có thể trèo lên Tiên Lộ, tranh đấu với vạn vật sao?

- Lý Nhiên nói rất đúng, đoá hoa trong nhà kính chắc chắn không thể nở hoa trên Tiên Lộ được!

- Đệ tử phải là đại thụ che trời không gì hủy được, chứ không thể là đoá hoa trong nhà kính, vừa chạm vào là vỡ được.

Lâm Lang Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng ta sáng như sao trời.

- Dù là Vong Tình hay Chí Tình, chỉ cần giấc mộng đăng tiên của đệ tử chưa vỡ, một ngày nào đó, đệ tử sẽ có thể đi khắp thế gian, ngắm cảnh thiên hạ.

Nhìn đệ tử vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, Dịch Thanh Lam nhất thời sửng sốt.

Không khí trở nên yên lặng.

- Ngươi vừa mới nói cái gì? Cực Tình?

Lâm Lang Nguyệt:

- …

Xong rồi, lỡ miệng rồi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️