Dịch Thanh Lam đi rồi, Lãnh Vô Yên cuối cùng cũng bỏ lớp ngụy trang xuống.
Con ngươi nàng tối lại, ánh mắt giống như u oán, khiến cho người nhìn không rõ tâm tình.
- Rốt cuộc ngươi cho Lâm Lang Nguyệt ăn bùa mê thuốc lú gì mà nàng ta nguyện ý mặc thành cái dạng kia, lại bóp vai cho ngươi?
Nàng có nghe qua danh tính Lâm Lang Nguyệt. Thiên tài mạnh nhất đương đại Thiên Xu Viện, cũng là đệ tử đắc ý nhất của Dịch Thanh Lam, càng là người còn sống đi ra từ trong Đạo Tuyệt Tử Địa.
Theo lý thuyết, có lẽ sẽ có đạo tâm vững chắc, tâm như băng thanh.
Sao mà lại giống như câu lan nữ tử, cam nguyện làm việc này cho nam nhân chứ?
* câu lan nữ tử: người hát múa kịch trong thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.
Lý Nhiên gãi đầu:
- Đệ tử cũng không có làm cái gì mà... Chỉ là tâm sự, ăn cơm nói chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng...
Lãnh Vô Yên trợn mắt trắng liếc hắn:
- Ngươi đường đường Thánh Tử Ma Đạo, lại còn nói chuyện lý tưởng nhân sinh gì với thủ tịch chính đạo đây?
Nàng hiểu rất rõ Lý Nhiên. Không có mấy người nữ nhân có thể chịu được cái miệng dẻo quẹo của gia hỏa này.
Nhất định là tẩy não Lâm Lang Nguyệt rồi, lừa tình con gái người ta, tựa như lúc ấy thổ lộ với chính mình vậy... Nghĩ đến đây, trong lòng Lãnh Vô Yên ê ẩm, quay đầu không hề để ý hắn.
Lý Nhiên lập tức luống cuống, vội vàng đi đến trước mặt nàng:
- Sư tôn, đệ tử sai rồi.
Lãnh Vô Yên không biểu tình, coi như không nghe thấy. Lý Nhiên thấp giọng nói:
- Sư tôn, nếu không người đánh đệ tử một chầu cho hả giận đi?
Lãnh Vô Yên căn bản không thèm phản ứng lại với hắn.
Lý Nhiên đi đến phía sau nàng, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, nói khẽ bên tai:
- Tiểu bảo bối Vô Yên đừng nóng giận có được không?
Lãnh Vô Yên: O.O Gian manh!
Gò má nàng đỏ bừng, trên người nổi lên tầng tầng da gà, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Buồn nôn,
Quá buồn nôn rồi!
Hơi nóng phả lên tai khiến cho toàn thân nàng căng cứng, đầu ngón tay dùng sức nắm lấy làn váy, cố gắng bảo trì bình tĩnh.
Lý Nhiên nhướng mày.
Này mà vẫn kiên trì nổi sao?
Xem ra sức chống cự của sư tôn càng ngày càng mạnh rồi.
Nhìn vành tai trắng nõn trước mắt, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn cắn nhẹ nhẹ một cái.
- !!!
Toàn thân Lãnh Vô Yên tê dại giống như là bị điện giật, rốt cuộc không thể gượng được nữa, nàng lắc mình một cái chạy đến trong góc, hai tay ôm lấy đôi má nóng hổi, lắp bắp lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi ... Cái tên nghịch đồ này, sao lại không cần mặt mũi như thế? Không biết xấu hổ!
- Chỉ cần sư tôn không tức giận, đệ tử muốn da mặt dày như thế nào cũng được.
Lý Nhiên đi đến trước mặt nàng, cười tủm tỉm nói:
- Mà thân mật với nữ nhân của mình chính là sự tình thiên kinh địa nghĩa, làm sao lại là không biết hổ thẹn rồi hả?
- Ai là nữ nhân của ngươi chứ?
Lãnh Vô Yên quay đầu qua, khóe miệng nhếch lên, hừ hừ nói:
- Ngươi muốn thân mật, vậy đi tìm Lâm Lang Nguyệt kìa, ít đến trêu chọc bổn tọa.
- Vâng, đệ tử tuân mệnh.
Lý Nhiên quay người định đi ra ngoài. Lãnh Vô Yên không nghĩ tới hắn còn dám làm như vậy, tức tới mức dậm chân:
- Ngươi dám!
Lý Nhiên xoay người, cười giống như không cười nhìn nàng:
- Sư tôn rốt cuộc là muốn đệ tử đi hay là không đi?
- Bổn tọa ... A...!
Lãnh Vô Yên trừng lớn mắt phượng, trong ánh mắt tràn đầy bối rối. Nàng muốn đẩy Lý Nhiên ra, nhưng lại không nhấc nổi một chút sức lực, chỉ có thể đỏ mặt để hắn hôn.
Thật lâu thật lâu qua đi.
Lãnh Vô Yên cúi đầu xuống, vành tai nhiễm sắc đỏ ửng, trong đôi mắt giống như có phong ba nhộn nhạo. Nàng vô lực tựa ở trong ngực Lý Nhiên:
- Ngươi là cái tên nghịch đồ...
Lý Nhiên ôm nàng, thấp giọng nói bên tai nàng:
- Sư tôn, đệ tử nhớ người.
Lãnh Vô Yên thoáng im lặng. Đôi mắt mịt mờ sương mù, tình ý đậm đặc đến tan không ra. Nàng cắn môi, thở dài nói:
- Khắc tinh trời sinh của ta, bổn tọa thật sự là không chịu nổi trong tay ngươi rồi.
Lý Nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ sư tôn không muốn?
Lãnh Vô Yên cúi đầu, âm thanh như muỗi...
- Nếu không phải bổn tọa nguyện ý, ngươi sao có thể dễ dàng khinh bạc? Ta đã sớm một kiếm chém chết ngươi tên tiểu tặc này rồi.
Lý Nhiên cười hà hà, chặn ngang ôm lấy nàng đi nhanh về phía giường.
- Ngươi muốn làm điều gì?
Lãnh Vô Yên hoảng sợ nói. Lý Nhiên ôm nàng ngồi ở bên giường:
- Sư tôn đừng hiểu lầm, đệ tử chỉ là muốn nói chuyện với sư tôn một chút mà thôi.
- Chắc chắn chỉ là trò chuyện? Ngươi đừng có mơ đánh chủ ý gì khác.
Vẻ mặt Lãnh Vô Yên cảnh giác. Lý Nhiên nói:
- Đệ tử làm người chính trực, người người xưng tiểu lang quân thành thật dũng cảm, sư tôn còn không tin được đệ tử?
- Ngươi có tí quan hệ gì với hai chữ chính trực này sao?
Lãnh Vô Yên trợn mắt trắng, cũng không đứng dậy, giống như con mèo nhỏ ngồi tựa ở trong lồng ngực của hắn. Nghe tiếng tim đập cường tráng hữu lực, trong nội tâm một mảnh an bình.
Lý Nhiên tò mò hỏi:
- Sư tôn làm sao biết đệ tử ở đây vậy?
Lãnh Vô Yên đáp:
- Là Tần Như Yên nói cho bổn tọa, nói ngươi mất tích tại Thập Vạn Đại Sơn.
Nàng tự thuật đơn giản sự tình qua một lượt.
- Thì ra là thế.
Lý Nhiên hiểu rõ gật đầu. Lãnh Vô Yên nghĩ đến cái gì, cau mày nói:
- Bổn tọa xem nàng có vẻ rất quan tâm ngươi đấy, các ngươi không có quan hệ gì mà không thể cho ai biết đấy chứ?
Lý Nhiên lắc qua lắc lại:
- Không có, đương nhiên không có!
Lãnh Vô Yên gật đầu:
- Tần Như Yên kia Nguyên m chưa tán, có lẽ cũng không phát sinh gì với ngươi...
- Nguyên m không tán?
Lý Nhiên nghe vậy sững sờ:
- Hợp Hoan Tông không phải là tông môn song tu sao, sao lại sẽ...
Lãnh Vô Yên buồn cười nói:
- Ai nói với ngươi tông môn song tu là phải làm chuyện này đấy? Hạ nhân A Thấm kia của ngươi lúc đó chẳng phải luyện công pháp song tu sao, đến nay vẫn là tấm thân xử nữ đó.
Lý Nhiên gãi đầu:
- Vậy cũng đúng...
Hóa ra Tần Như Yên yên thị mị hành như vậy, tất cả đều là giả vờ.
Đột nhiên hắn ý thức được cái gì, khẩn trương nói:
- Sư tôn, ngươi còn có thể xem tướng nữa?
Lãnh Vô Yên tùy ý nói:
- Cái này có được tính là xem tướng gì đâu, chỉ là năng lực phân biệt cơ bản nhất mà thôi.
Nếu không phải nhìn ra Lâm Lang Nguyệt còn trinh, hai người cũng không làm sự tình hoang đường, nàng làm sao dễ dàng tha thứ hắn như vậy? Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương nói:
- Vậy với nam nhân ... Sư tôn cũng có thể nhìn ra được sao?
- Không nhất định.
Lãnh Vô Yên lắc đầu nói:
- Nguyên m tản đi là tản, nhưng Nguyên Dương thì có thể không ngừng bổ sung, nhất là võ tu, khí huyết như như rồng, cơ hồ nhìn không ra có gì khác.
- Vậy là tốt rồi.
Lý Nhiên nhẹ nhàng thở ra. Lãnh Vô Yên nhướng mày:
- Ngươi không phải là làm chuyện xấu gì rồi chứ?
- Làm sao có thể, làm sao có thể ha ha...
Lý Nhiên cười cười xấu hổ. Lãnh Vô Yên hoài nghi dò xét hắn cả buổi, hừ hừ nói:
- Bổn tọa sẽ không hỏi gì về hôn ước trước kia gia tộc ngươi định ra, nhưng nếu ngươi dám hát hoa ngắt cỏ, nhất định phải trả giá đắt...
Lý Nhiên nghiêm mặt nói:
- Đệ tử một thân chính khí, chưa bao giờ dám câu tam đáp tứ (*chỉ con gái mất nết lăng loàn, bắt cá nhiều tay)!
- Vậy tốt nhất thì...
Lãnh Vô Yên còn chưa nói hết lời, lập tức lách mình đứng ở một bên.
- Có người đến.
Qua không bao lâu, ba muội tử như hoa như ngọc vọt lên. Sau khi Nhạc Kiếm Ly nhìn thấy hắn thì giật mình, che miệng, hai mắt đẫm lệ mông lung:
- Lý Nhiên!
Trong mắt Tần Như Yên nhúc nhích thần thái tung tăng:
- Lý Thánh Tử, ta đã biết ngươi nhất định không có chuyện gì mà!
Thịnh Tri Hạ cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa cười vừa nói:
- Có thể nhìn thấy Lý Thánh Tử bình an vô sự, thật sự là quá tốt...
- ...
Lãnh Vô Yên nhìn xem Lý Nhiên bị oanh oanh yến yến vây quanh, thân thể mềm mại run nhè nhẹ:
- Hay cho câu một thân chính khí!!!