Trong mật thất.
Lâm Lang Nguyệt thu mình ở trong góc, mặt đỏ tía tai nắm chặt lấy cổ áo.
Nhớ lại lúc sáng sớm... Mà nàng ta cũng không rõ có phải là sáng sớm hay không, nhưng khi mở mắt ra là đã thấy mình nằm trong lòng của Lý Nhiên rồi.
- Quá mất mặt rồi!
Nàng ta khẽ cắn môi.
Ấm áp, vững chãi.
Trong đầu tự nhiên hiện lên hai từ này, nhưng không thể không thừa nhận vòng tay của Lý Nhiên có cảm giác rất an toàn.
- Phì, ta đang nghĩ gì thế này?
Lâm Lang Nguyệt đau khổ vò đầu bứt tóc.
Kể từ khi bị mắc kẹt trong mật thất với Lý Nhiên, nàng ta dần dần vượt qua ranh giới của bản thân mình.
Từ đấm bóp cho hắn, đến mặc quần áo cho hắn, thậm chí bây giờ đã ngủ trong lòng hắn luôn rồi.
Vậy bước tiếp theo chẳng phải là...
- Không được, nhất định phải dừng lại trước khi quá muộn!
Nhìn Lý Nhiên đang nấu ăn, Lâm Lang Nguyệt âm thầm quyết định trong lòng rằng hôm nay nhất định không được ngủ trên giường.
Nếu không, e rằng đạo tâm đều sẽ tiêu tan mất!
- Dọn cơm thôi.
Lúc này Lý Nhiên hét lên một tiếng.
Lâm Lang Nguyệt ngửi thấy mùi thơm nồng đậm trong không khí thì không khỏi nuốt nước bọt.
- Ta không đói...
- Hôm nay miễn phí.
- Đến đây.
Nàng ta lật đật chạy tới, không có chút tôn nghiêm gì cả.
Nhìn nồi đồng bốc khói trên bàn, xung quanh Lâm Lang Nguyệt là một loạt đủ loại món ăn. Lâm Lang Nguyệt tò mò hỏi:
- Những món này đều là đồ sống cả, ăn thế nào được?
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Cái này được gọi là lẩu, bỏ thức ăn vào nấu chín là có thể ăn được.
- Ồ.
Lâm Lang Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nàng ta chỉ vào cái đĩa tối đen như mực trông giống cái giẻ lau và hỏi:
- Đây là món gì vậy? Sao ta chưa từng nhìn thấy bao giờ?
- Cái này là dạ sách.
- Dạ sách?
- Đó là dạ dày của con bò sừng bạc.
- ...
Lâm Lang Nguyệt rùng mình.
Đây là lần đầu tiên nàng ta thấy có người ăn dạ dày của con bò.
- Vậy còn sợi màu hồng của đĩa này là gì?
- À, đó là ruột của vịt Hỏa Vũ.
- ...
Lâm Lang Nguyệt khó khăn nói:
- Ngươi chắc chắn những thứ này ăn được chứ?
Lý Nhiên gật gật đầu.
- Đương nhiên. Ta đã rửa sạch sẽ cả rồi, không chỉ có thể ăn mà còn ăn rất ngon nữa đấy.
Vừa nói hắn vừa gắp một miếng dạ sách nóng hổi đưa lên miệng Lâm Lang Nguyệt.
- Không tin thì ngươi cứ nếm thử xem.
Lâm Lang Nguyệt vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Lý Nhiên thì ma xui quỷ khiến thế nào nàng ta lại mở miệng thử.
- Ưm!
Nàng ta nhai một lúc thì ánh mắt sáng lên:
- Giòn giòn, ăn rất ngon!
- Điều đó thì tất nhiên rồi.
Lý Nhiên cũng ăn một miếng, ánh mắt tràn đầy thỏa mãn.
Lâm Lang Nguyệt nhìn đôi đũa kia, gò má có chút nóng lên.
- Ngây ra đó làm gì, cùng ngồi xuống ăn chung đi.
- Ồ, được thôi.
Lâm Lang Nguyệt ngồi bên cạnh hắn, hơi nóng bốc lên trước mặt làm cơ thể ấm lên rất nhiều.
Trong lòng nàng ta tự nhiên nảy sinh loại cảm giác trước giờ chưa từng có.
Dường như cùng hắn mắc kẹt trong đây... cũng tốt chứ nhỉ?
...
Tại Huyền Linh Sơn.
Tần Như Yên mệt mỏi đáp xuống từ trên trời.
U La Điện nằm ở phía bắc, mà khoảng cách từ Thập Vạn Đại Sơn cách Nam Cương gần như kéo dài đến toàn bộ Hạo Thổ.
Trên đường nàng ta luôn sử dụng Truyền Tống Trận của triều đình, cộng thêm bay cả ngày lẫn đêm thì cũng đã mất bốn ngày mới đến được dưới chân Huyền Linh Sơn.
Nàng ta không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng bước đến sơn môn của U La Điện.
- Đứng lại!
Có hai tên thị vệ ngăn nàng ta lại, cau mày hỏi:
- Ngươi từ đâu tới?
- Ta là Thánh Nữ của Hợp Hoan Tông Tần Như Yên, có chuyện gấp cần bẩm báo với Lãnh chưởng môn!
Tần Như Yên lấy lệnh bài của mình ra.
Sau khi thị vệ xác nhận xong rồi mới nói:
- Nhưng Tần Thánh Nữ có thư lệnh của tông môn chứ?
Tần Như Yên lắc đầu nói:
- Chuyện xảy ra đột ngột, hơn nữa ta đến đây cũng không phải đại diện cho Hợp Hoan Tông.
Một thị vệ trong số đó trả lời:
- Không có mệnh lệnh của tông môn, bất kì ai cũng không được vào U La Điện. Tần Thánh Nữ xin mời về cho!
- Sự việc khẩn cấp, chuyện Lý Thánh Tử đã mất tích nhiều ngày cần phải báo cho Lãnh chưởng môn biết mới được!
Tần Như Yên lo lắng nói.
- Thánh Tử mất tích?
Hai tên thị vệ nhìn nhau, cảm giác có chút không ổn.
Gần đây thực sự Lý Nhiên cũng không ở tông môn.
- Tần Thánh Nữ xin đợi một chút, ta đi báo với chưởng môn.
Thị vệ không dám kéo dài lâu liền quay người đi vào sơn môn.
Tần Như Yên lo lắng chờ đợi dưới chân núi.
Sau thời gian khoảng một chén trà thì một cổ lực hút lớn ập đến.
Nàng ta chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, đến khi mở mắt ra thì thấy bản thân đã ở trong U La Thánh Điện rồi.
Mà Lãnh Vô Yên đang ngồi trên chiếc ghế phượng.
Tần Như Yên vội vàng cúi đầu.
- Đệ tử Tần Như Yên khấu kiến Lãnh chưởng môn.
Lãnh Vô Yên nhăn mày nói:
- Bổn tọa đã nghe thị vệ truyền lời, ngươi nói xem chuyện Nhiên Nhi mất tích rốt cuộc là làm sao?
Tần Như Yên không dám giấu giếm, nói hết ngọn nguồn sự việc xảy ra từ sau khi Thú Triều bắt đầu.
Tất nhiên trừ mối quan hệ giữa Lý Nhiên và Nhạc Kiếm Ly...
Lời vừa dứt thì không khí trong đại điện liền ngưng lại như băng.
Nàng ta chỉ cảm thấy trên người như có một ngọn núi lớn đè xuống, ngay cả hô hấp cũng sắp dừng lại.
Giọng nói lạnh như băng và đè nén của Lãnh Vô Yên vang lên.
- Ngươi nói Phân Thần Cảnh của m Thi Đạo ra tay với Nhiên Nhi, và bây giờ không biết Nhiên Nhi đã đi đâu đúng không?
Tần Như Yên gật gật đầu.
- Đệ tử đã ở Thập Vạn Đại Sơn tìm kiếm ba ngày rồi nhưng hoàn toàn không có chút tin tức nào của Lý Thánh Tử cả!
Ầm!
Bên ngoài đại điện, một tiếng ầm ầm vang lên!
Trong nháy mắt, mây đen bao trùm cả La Sát Phong.
Toàn bộ sinh linh của Huyền Linh Sơn Mạch run rẩy nằm sấp trên mặt đất.
Ngay lúc đó!
Trong Thiên Xu Viện ở Bạch Vân Phong.
Một tiếng chuông vang lên dồn dập, hạc tiên sải cánh trên đỉnh núi.
Tông chủ Dịch Thanh Lam của Thiên Xu đã xuất quan rồi!
...
Trong núi không năm tháng.
Ở trong mật thất “mịt mù tăm tối này, không biết Lâm Lang Nguyệt và Lý Nhiên đã ở đây bao lâu rồi.
Dù sao có đói thì ăn, buồn ngủ thì ngủ, ngược lại cũng rất vui vẻ tự do nữa.
Nhưng Lâm Lang Nguyệt cũng dần dần chấp nhận sự thật.
Bọn họ bị nhốt trong mật thất này không biết đến khi nào mới có thể ra ngoài được.
Tất cả những mục tiêu theo đuổi trước đây xem ra đều là lo lắng vô ích cả.
Ngược lại, thạch thất âm u chật hẹp này lại mang đến cho nàng ta một cảm giác khó tả mà trước giờ nàng ta chưa bao giờ cảm nhận được.
Những ngày sống cùng với Lý Nhiên, Lâm Lang Nguyệt càng ngày càng không nhận ra bản thân nữa, nàng ta cũng biết sợ hãi, biết bối rối, không hiểu tại sao lại biết lo được lo mất. Lần đầu tiên nàng ta biết mình có những cảm xúc phong phú như vậy.
Ở đây, nàng ta cuối cùng cũng có thể vứt bỏ tất cả mọi danh hiệu, quên đi sự kì vọng của sư tôn và tông môn.
Một lần được làm Lâm Lang Nguyệt chân chính.
...
Đây là lần thứ tư nàng ta tỉnh lại trong lòng Lý Nhiên.
Gối lên cánh tay cường tráng của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh, hai má nàng ta đỏ bừng, nhưng cũng không đứng dậy rời đi.
Lúc này, Lý Nhiên cũng tỉnh, giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai nàng ta.
- Hôm nay muốn ăn cái gì?
Lâm Lang Nguyệt suy nghĩ một lúc.
- Ta muốn ăn thịt xiên nướng.
- Được, vậy vẫn theo quy tắc cũ, một thịt xiên nướng là xoa bóp nửa nén hương.
Lý Nhiên nói.
- Hừ, biết rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Lang Nguyệt ửng hồng, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ.
- Nếu có thể luôn được như thế này, có lẽ cũng không tệ...