Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 145: Nữ thí chủ, xin ngươi đừng khẩn trương như vậy!

Chương Trước Chương Tiếp

- Đầu đỉnh thương khung, thân khoác Tinh Hà sao?

Lâm Lang Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn.

Sự cuồng vọng của nam nhân này thật sự đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của nàng ta.

Nàng ta đã gặp qua rất nhiều Tập Tạo Hóa kiêm Đại Năng Giả, bao gồm cả cường giả Đế cấp Dịch Thanh Lam ở bên trong cũng chỉ đang truy tìm Thiên Đạo mà thôi.

Nhưng Lý Nhiên lại dám nói rằng hắn chính là Thiên Đạo?

Nếu như lời nói này được truyền đi thì chỉ sợ sẽ làm cho người khác cười đến rụng răng. Bọn họ sẽ nói tiểu tử này lại dám có suy nghĩ ngông cuồng, thiếu hiểu biết như vậy.

Nhưng chẳng biết tại sao nàng ta lại không cười nổi.

Trong đầu hiện ra Cự Đại Pháp Tướng thông thiên triệt địa kia.

Cự nhân có kim quang nở rộ đã thần phục dưới chân Long Tượng cùng với bầu trời bao la của Vũ Trụ Tinh Không ở phía sau.

Đó không phải là đầu đỉnh thương khung, thân khoác Tinh Hà sao?

Rốt cuộc cục diện tình hình phải như thế nào thì mới có thể hình dung ra một Pháp Tướng vĩ đại như vậy!

Dường như việc Lý Nhiên nói hắn chính là Thiên Đạo cũng không phải là lời nói bậy mà hắn đang từng bước đi về hướng kia.

- Tam bát linh.

- Nếu như hắn đúng là Thiên Đạo thì hiển nhiên Minh Nguyệt nằm trong lòng bàn tay hắn sao?

Lâm Lang Nguyệt đột nhiên có chút tâm hoảng ý loạn (*).

Nếu như trong tương lai thật sự có một ngày như vậy thì chẳng lẽ nàng ta lại muốn để đối phương tùy ý thưởng thức sao?

Lúc này, nàng ta nhớ lại khi còn ở Thanh Châu Thành, chính mồm Lý Nhiên đã nói:

- Thiên thượng Minh Nguyệt đúng không? Hãy xem ta đẩy ra rồi vò nát ngươi như thế nào đây!

Gò má Lâm Lang Nguyệt xuất hiện một vệt đỏ bừng, nàng ta đưa tay lên che ngực, chân mày bắt đầu hơi nhíu lại.

Tiêu rồi, đạo tâm đã hoàn toàn bị rối loạn...

Lý Nhiên cũng không ngờ rằng mấy lời nói của hắn lại tạo nên ảnh hưởng lớn đến nàng ta như vậy.

Hắn chuyển động bả vai một chút rồi nói:

- Thủ pháp đấm bóp của Lâm tiên tử vẫn còn cần phải nâng cao nhưng cũng không quan trong. Hiện tại thứ chúng ta không thiếu nhất chính là thời gian.

- …

Lâm Lang Nguyệt định thần lại, xấu hổ quay đầu ra chỗ khác.

- Tại sao lại muốn cải thiện thủ pháp đấm bóp của ta chứ? Ta, ta cũng không phải là công cụ để lấy lòng ngươi!

Lý Nhiên nhéo cằm rồi giả vờ nghiêm túc nói:

- Ngược lại ngươi cũng không sai. Thế nhưng ở trong mật thất này, dường như ngoại trừ việc lấy lòng ta ra thì ngươi cũng không còn chuyện gì khác để làm nhỉ?

Lâm Lang Nguyệt suy nghĩ một chút, hình như thật sự đúng là như vậy.

Đạo pháp ở nơi đây đã bị cắt đứt, ngay cả việc tu luyện cũng không thể làm được nên thật sự không còn chuyện gì có thể làm cả.

- Chúng ta cũng có thể tán gẫu một chút mà, tại sao phải dùng từ ''lấy lòng" này chứ…

Lâm Lang Nguyệt thấp giọng nói.

- Ta chỉ đùa một chút mà thôi.

Lý Nhiên thở dài.

- Chúng ta sinh bất đồng chẩm, tử đồng huyệt nên ngược lại cũng coi như là có duyên phận.

- Sinh bất đồng chẩm, tử đồng huyệt sao?

Lâm Lang Nguyệt siết chặt góc áo, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái không rõ lý do.

Lúc này, Lý Nhiên cười nói:

- Ngươi nói nếu như hậu nhân phát hiện ra mật thất này rồi tìm được thi thể của hai người chúng ta thì có cảm thấy chúng ta là một đôi đạo lữ ân ái không?

- Một người là tiên tử Chính Đạo, một người là Thánh Tử Ma Môn, bởi vì chính ma khác biệt không thể trường tương tư thủ (*) nên cam tâm tình nguyện tự tử vì tình yêu sao? Chuyện này thật sự là quá cảm động mà.

Lý Nhiên chỉ đơn giản là đang trêu chọc nàng ta mà thôi.

Mấy ngày nữa Phật Lực sẽ lập tức được chứa đầy, đến lúc đó có Phật Cốt trong tay thì chỉ cần nửa phút là có thể phá bỏ cấm chế.

Mà lương thực hắn mang trên người cũng hoàn toàn đủ ăn trong vòng mấy ngày.

Gò má Lâm Lang Nguyệt đỏ lên, nàng ta lắp bắp nói:

- Ai, ai là đạo lữ với ngươi chứ? Lại còn tự tử?

Trọng điểm chú ý của nàng ta tất nhiên không phải là chết đói mà là tự tử...

Lý Nhiên nhún vai.

- Ngươi có thể tự mình tưởng tượng ra hình ảnh đó mà.

Lâm Lang Nguyệt tưởng tượng một cái thì không khỏi sa sút tinh thần mà cúi đầu xuống.

Quả thật giống hệt như tự tử...

- Sư tôn, đệ tử có lỗi với người, đệ tử không chỉ xoa bóp nam nhân mà còn chết cùng một chỗ với nam nhân.

Lâm Lang Nguyệt chắp hai tay lại, nghiêm túc sám hối.

- Phụt...

Lý Nhiên buồn cười.

Hắn không ngờ rằng nàng ta cũng có một mặt ngốc nghếch như vậy.

Sau khi Lâm Lang Nguyệt sám hối xong, nhìn thấy bạch y trên người xốc xếch thì không khỏi khẽ thở dài.

Nàng ta thân là Nguyên Anh, mặc dù linh lực đã bị cấm chỉ nhưng Đạo Thể vẫn thông thấu như cũ.

Mồ hôi chảy ra không mang theo một vết bẩn nào, thức ăn đi vào cũng sẽ tự động bị luyện hóa.

Nhưng y phục lại trông rất bẩn thỉu.

Đối với một người từ trước đến nay đều yêu thích sự sạch sẽ như nàng ta thì đây thật sự là một chuyện vô cùng đau khổ.

Nhưng nàng ta vẫn luôn dùng linh lực để giữ cho y phục chỉnh tề sạch sẽ nên cũng không mang theo y phục để thay quần áo, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chịu đựng.

Lý Nhiên chú ý tới một màn này thì cười nói:

- Y phục bị bẩn sao?

Lâm Lang Nguyệt gật đầu.

- Không có biện pháp, điều kiện lại hữu hạn nên đành chịu đựng một chút vậy.

Vừa mới dứt lời thì một bộ áo bào màu trắng lập tức đập vào ngực nàng ta.

Lâm Lang Nguyệt sửng sốt.

- Đây là...

Lý Nhiên tùy ý nói:

- Y phục mới đấy, ta còn chưa mặc lần nào nên nếu như ngươi không ngại thì có thể thay.

- Đương nhiên không ngại!

Lâm Lang Nguyệt có chút vui mừng nhưng sau đó nàng ta lại nghĩ tới điều gì đó nên thận trọng nói:

- Vậy ta phải xoa bóp bao lâu mới nhận được bộ y phục này của ngươi?

- ...

Lý Nhiên buồn cười nói:

- Ta đã làm ngươi sợ nên y phục này cho ngươi miễn phí đấy.

Nơi đây cũng chỉ hai người bọn họ nên nếu như đối phương ăn mặc sạch sẽ thì hắn nhìn cũng sẽ cảm thấy thư thái hơn một chút...

- Thật sao?

Lâm Lang Nguyệt tươi cười rạng rỡ rồi ôm bộ y phục lập tức chạy lên bậc thang.

Nhưng nàng ta đi được nửa đường thì dừng bước rồi đỏ mặt nói:

- Vậy ngươi cũng không được phép nhìn lén đâu đấy...

Lý Nhiên tức giận nói:

- Yên tâm đi, còn cảnh tượng gì mà ta chưa nhìn thấy chứ? Ta còn phải nhìn lén ngươi sao?

- Được rồi.

Lâm Lang Nguyệt lộc cộc bước lên bậc thang, thay quần áo ở ngay trước cửa động phủ.

...

Một lúc sau, tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, Lâm Lang Nguyệt dáo dác nhìn khắp nơi trong phòng.

Lý Nhiên buồn cười nói:

- Ngươi ở đó chuẩn bị ăn trộm hay sao mà không dám đi vào vậy?

- Ta...

Lâm Lang Nguyệt do dự một chút rồi xấu hổ đi ra.

Chỉ thấy nàng ta mặc một chiếc áo bào rộng thùng thình, một tay siết chặt cổ áo, chẳng biết tại sao quần bị cắt ngắn lại để lộ ra đôi chân thon dài mượt mà.

Gương mặt thanh tú đỏ ửng lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng có chút bối rối.

Giống như một đóa hoa nhỏ màu trắng ngượng ngùng.

Lý Nhiên ngây người nhìn nàng ta.

- Y phục ta đưa cho ngươi... Là như vậy sao?

Lâm Lang Nguyệt tận lực ngăn trở hai chân, lúng túng nói:

- Y phục của ngươi quá lớn nên có vài chỗ không vừa người ta nên ta muốn cắt ngắn quần đi một chút nhưng kết quả là không cẩn thận làm rách nhiều chỗ quá...

- ...

Yết hầu Lý Nhiên giật một cái, hắn thở dài nói:

- Ngươi đây là đang kiểm tra cán bộ sao?

Lâm Lang Nguyệt ngượng ngùng nói:

- Ngươi có thể cho ta mượn một bộ y phục khác được không?

- Mấu chốt là ta cũng không còn bộ nào khác nữa.

Hắn bất đắc dĩ nói.

Hắn đã trải qua bốn đến năm trận chiến này rồi nên cũng đã đổi qua vài bộ y phục, nên bộ y phục mà hắn cho nàng ta thật sự là bộ cuối cùng.

- Quên đi, ngươi cứ mặc như vậy đi! Ngược lại nơi này cũng không có người ngoài.

Lý Nhiên nói.

Lâm Lang Nguyệt cắn môi rồi lén liếc nhìn hắn một cái.

Chẳng lẽ ngươi không phải người ngoài sao…

Tuy nhiên việc đã đến nước này thì nàng ta cũng không còn biện pháp gì khác mà chỉ có thể ngồi co ro ở nơi hẻo lánh rồi dùng y phục quấn quanh người.

Chỉ để lộ đầu ra ngoài.

Lý Nhiên nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của nàng ta thì trong lòng có chút buồn cười.

- Vị nữ thí chủ này, xin ngươi đừng khẩn trương như vậy bởi vì bần tăng cũng đã là cao tăng đắc đạo rồi nên ở trong mắt bần tăng thì ngươi cũng chỉ là Hồng Phấn Khô Lâu mà thôi.

Gò má Lâm Lang Nguyệt đỏ bừng lên.

- Ta còn lâu mới tin!

Rõ ràng còn nói muốn đẩy ra rồi vò nát nàng ta kia mà…

Cho dù là hòa thượng thì cũng là một sắc hòa thượng!

(*): 心慌意乱 (tâm hoảng ý loạn): ruột gan rối bời; lòng dạ rối bời; hoang mang.

(*): 长相厮守 (trường tương tư thủ): ở bên nhau trọn đời.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️