Trong mật thất, gương mặt già nua của Minh Viễn méo mó, trên mặt còn in đậm dấu bàn tay. Lý Nhiên xoa xoa nắm đấm, lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc ngươi có nói hay không?
- …
Minh Viễn khóc không ra nước mắt.
- Bần tăng không có cách nào thật mà!
- Vậy theo ý ngươi nói, chúng ta sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở đây sao?
Lâm Lang Nguyệt cau mày nói.
Minh Viễn lắc đầu.
- Cũng không đến mức vĩnh viễn. Chỉ cần chờ nơi đây tan hết ô uế, linh khí một lần nữa ngưng tụ lại thì đại nhân sẽ có thể dùng Phật Pháp cởi bỏ cấm chế.
- Khi nào thì thứ ô uế đó mới tan hết?
Lâm Lang Nguyệt hỏi tới.
Minh Viễn lúng túng nói:
- Thời gian cụ thể thì bần tăng cũng không biết, nhưng sẽ mất rất lâu đấy. . .
- Rất lâu?
Lâm Lang Nguyệt dâng lên một dự cảm không lành:
- Sẽ không tới mức mấy chục năm chứ?
Minh Viễn gật đầu:
- Dù sao thì cũng là tử khí đã tích góp hơn ngàn năm, muốn triệt để tiêu tán cũng không đơn giản như vậy đâu.
Lâm Lang Nguyệt nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên trắng nhợt.
Bọn họ sẽ bị nhốt bên trong mật thất này mấy chục năm. Nếu như có thể tu luyện, ngược lại vài chục năm cũng không là gì, nhưng nơi này tam hoa héo rũ, linh lực khô cạn, căn bản là không cách nào tu luyện được. Vậy họ ở nơi này làm cái gì chứ?
Đờ ra sao?
Lý Nhiên yên lặng cầm trường thương lên.
Chuẩn bị đánh lão hòa thượng này thành tám miếng.
Đúng lúc này, Minh Viễn nâng tay trái lên, chỉ thấy ngón tay hắn bắt đầu tiêu tán tựa như những hạt mịn bay theo gió vậy.
- Đến lúc rồi.
Giọng điệu Minh Viễn hiện ra một tia giải thoát. Vẻ mặt hắn bình tĩnh mà ôn hòa, phảng phất như vừa được gột rửa bằng Phật quang.
- Từ thuở nhỏ, bần tăng đã một lòng kính Phật, nhận lấy hương hỏa của chúng sinh, thế nhưng lại bị bụi trần che mất phật nhãn, chung quy cũng khó diệt được ba loại độc là Tham Sân Si.
- Niệm thiện tạo Thiện Nghiệp, niệm ác hồi Ác Nghiệp. Ta tạo ra nghiệp lực này, tự nhiên phải nhận lại nghiệp quả này thôi.
Giọng Minh Viễn trở nên nhỏ đi, cứ như thể truyền đến từ phương xa:
- Phật, không thể diệt Định Nghiệp. Kiếp này bần gây ra nghiệp chướng, khi tồn tại vẫn sẽ tiếp tục hoàn trả lại thôi.
Lúc trước hắn tự luyện chính mình thành thi khôi, gây nên việc Yêu Thú ở Thập Vạn Đại Sơn bạo động, khiến cho thôn dân ở lân cận chịu cảnh bị tàn sát, coi như là hắn đã gián tiếp phạm vào sát nghiệt. Thân thể Minh Viễn mơ hồ lộ ra một tia sáng, thối rữa không chịu nổi, cà sa không gió mà bay. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía hư không, nơi đó dường như có cái gì. Khóe miệng hắn nở nụ cười, nhẹ giọng than thở:
- Phật sao.
Không khí bỗng ngưng trệ lại. Theo một tiếng vang nhỏ, trên thân thể của Minh Viễn, bắt đầu từ mi tâm xuất hiện những vết nứt rạn như mạng nhện rồi bắt đầu nứt ra. Trong tiếng Phạn m loáng thoáng, hắn hoàn toàn hóa thành tro bụi và tiêu tán.
Lý Nhiên nhìn một màn này, chân mày hắn hơi nhíu lại. Hắn quay đầu nhìn về phía hư không kia.
- Phật. . . Sao?
. . .
Trong mật thất đã yên tĩnh lại.
Sau khi Minh Viễn tan biến, nơi đây đã không còn gì nữa, chỉ còn có hai người Lý Nhiên đưa mắt nhìn nhau. Lâm Lang Nguyệt thấp giọng nói:
- Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ bị nhốt ở chỗ này sao?
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Ta cũng không nghĩ ra cách gì.
Cấm chế đã khởi động, tới thần thức cũng bị cắt đứt, nơi này dường như đã cô lập với bên ngoài rồi. Cho dù Nhạc Kiếm Ly cùng Tần Như Yên có trở về tìm bọn hắn thì cũng rất khó phát hiện cái động phủ được giấu kín này ở sau thác nước. Vừa nghĩ tới bị nhốt trong đây, Lý Nhiên đau cả đầu không thôi. Lúc này, trong đầu hắn vang lên tiếng nhắc nhở nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ đã hoàn thành.]
[Độ hoàn thành nhiệm vụ: Hoàn mỹ]
[Nhận được một siêu cấp bảo rương]
Đây là nhiệm vụ do hệ thống thông báo trước khi tiến vào động phủ, muốn hắn siêu độ cỗ Cổ Thi ngàn năm này.
Mà cuối cùng Minh Viễn cũng khôi phục lại thần trí, chậm rãi tiêu tán trong Phật Quang, đúng là đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ.
- Mở bảo rương.
[Chúc mừng kí chủ đã thu được Linh Bảo Quy Nguyên Xá Lợi Tháp!]
- Xá Lợi?
Trong tay Lý Nhiên lóe lên ánh sáng, một Bảo Tháp trong suốt và đẹp đẽ xuất hiện. Bên dưới bảo tháp khá lớn, bên trên lại hẹp dần, tổng cộng chia làm sáu cấp, đỉnh tháp là bảo châu, trên thân tháp toàn là hoa văn tỉ mỉ phức tạp.
Không biết là được làm bằng vật liệu gì mà cứ như thủy tinh trong suốt vậy, bên trong hình như còn có sự lưu chuyển của kim quang.
Đây là một món Linh Bảo đỉnh cấp. Có thể nuôi dưỡng trong người, cũng thăng cấp theo thực lực của hắn.
Ngoại trừ việc có tác dụng diệt trừ tai hoạ, trấn áp yêu ma ra thì còn có một năng lực cực kỳ mạnh mẽ nữa.
Là Sinh Thành Phật Cốt.
Quy Nguyên Xá Lợi Tháp thu nạp năng lượng, tự động biến thành Phật Cốt Xá Lợi, đẳng cấp tương đương với cảnh giới của Lý Nhiên.
Lý Nhiên cầm Bảo Tháp rồi cẩn thận tra xét. Chỉ thấy trên thân tháp có kim quang ngưng tụ, đang rót từng chút một vào bên trong tháp cơ.
- Thế mà ở trong đây cũng có thể ngưng tụ Phật Cốt!
Lý Nhiên không khỏi chấn động.
Xá Lợi Tháp này vậy mà có thể hấp thu năng lượng của cấm chế!
Chờ đến khi kim quang tràn đầy đến tầng thứ sáu của Bảo Tháp thì sẽ có thể thu được một viên Phật Cốt Xá Lợi. Chỉ cần có Xá Lợi là có thể bổ sung Phật Lực cho hắn, cũng có thể giải được cấm chế để ra ngoài. Tuy là tốc độ thêm vào không nhanh, nhưng tóm lại là biết làm đầy.
- Cũng may, sẽ không bị nhốt ở chỗ này quá lâu.
Lý Nhiên hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
. . .
Lâm Lang Nguyệt còn không biết chuyện gì xảy ra.
Nàng ta cúi đầu, vẻ mặt uể oải:
- Lỡ như thật sự ở nơi này mấy chục năm, sợ rằng tu vi sẽ giảm đi nhiều lắm đó.
Lý Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu.
Đã ở thời điểm này rồi mà nàng ta còn suy nghĩ tới chuyện tu hành nữa.
Lúc này, Lâm Lang Nguyệt lộ ra sắc mặt tái nhợt, vóc người đơn bạc, yếu ớt như một đóa hoa nhỏ. Nàng ta đã mất đi tu vi, không còn dáng vẻ xa cách ngàn dặm như trước nữa, ngược lại cảm giác lại chân thật hơn rất nhiều.
Khóe miệng Lý Nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa.
Hắn quyết định sẽ không nói cho nàng ta biết tin này, để cho nàng ta cũng cảm nhận cảm giác của người phàm một chút.
Lý Nhiên ngáp một cái rồi nói:
- Chuyện tu luyện này nói sau đi, hiện giờ có việc cấp bách phải làm đây.
- Chuyện gì?
Lâm Lang Nguyệt hiếu kỳ nói.
Hắn vung tay lên, một cái giường lớn bằng gỗ Linh Hương được điêu khắc tinh xảo đột nhiên xuất hiện, chăn đệm gối đầu đều mới tinh, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
Lý Nhiên nằm lên trên, thoải mái duỗi người.
- Đó chính là ngủ một giấc thật ngon. Đánh cả một ngày, làm ta mệt muốn chết rồi.
- . . .
Lâm Lang Nguyệt khó khăn nói:
- Thì ra việc cấp bách mà ngươi nói là đi ngủ hả?
Hơn nữa, tại sao lại có người mang theo giường trong người chứ?
Trong đầu kẻ này rốt cuộc chứa cái gì vậy hả!
Lý Nhiên nằm ở trên giường, bắt đầu mời chào:
- Ngươi có muốn tới ngủ chung không?
- . . .
Lâm Lang Nguyệt quay đầu đi:
- Không cần, tự ngươi ngủ đi.
- Được thôi.
Lý Nhiên gật đầu, nhắm hai mắt lại. Không lâu sau, hô hấp trở nên đều đều, vậy mà hắn lại thực sự ngủ thiếp đi. Lâm Lang Nguyệt bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm. Tâm của vị này đúng thật là lớn quá mà. . .
Nàng ta nhìn chung quanh một chút, đi tới rồi ngồi xổm xuống trong góc phòng. Trải qua một ngày ác chiến, cả người nàng ta đã sớm uể oải không chịu nổi rồi, lại còn thêm việc lúc này linh lực đã bị mất hết, cảm giác mệt mỏi mãnh liệt ùa tới. Lâm Lang Nguyệt ôm đầu gối, rất nhanh cũng tiến vào trong mộng đẹp.
Một lát sau, Lý Nhiên lặng lẽ mở mắt ra.
Hắn nhìn nàng ta ngồi ở nơi góc phòng, dáng vẻ đáng thương, không khỏi có chút buồn cười.
- Vị đại tỷ này trông chán thật chứ.
Hắn trở mình một cái rồi cũng tiến vào trong mơ.