Bóng đen chỉ đứng ở trong mật thất, ngay lập tức đã xuất hiện vô vàn khí tức phụ diện cuộn trào mãnh liệt ùa tới, khiến người ta như rơi hầm băng.
- Là kẻ nào, ra đây!
Lâm Lang Nguyệt quát lớn.
Bóng đen không nói gì, ánh mắt xanh lục nhạt không chút cảm xúc.
Lý Nhiên nói:
- Đây chính là thi khôi mà Vương Dã muốn luyện hóa, nhưng trên người nó lại không có khí tức của Vương Dã. . .
- Thi khôi?
Lâm Lang Nguyệt chau mày.
Công pháp m Thi Đạo không phải là công pháp mạnh nhất, nhưng chắc chắn là công pháp tà ác nhất, quỷ dị nhất trong tông môn. Có thể khiến cho Vương Dã hy sinh Chu Chương để gây ra động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn không phải là thứ đơn giản gì.
Đúng lúc này, bóng đen bắt đầu di chuyển.
Nó chậm rãi rời khỏi mật thất, nhiệt độ xung quanh chợt hạ xuống. Chỉ thấy cả người nó được chiếu sáng bởi Lân Hỏa, hiện ra gương mặt thật. Đó là một lão thi đầu trọc đã xác xơ, dáng vẻ tàn tạ như da người bọc trực tiếp ngoài xương cốt, y phục trên người đều đã hư thối, nhưng vẫn có thể nhìn ra hoa văn cà sa thấp thoáng.
Lý Nhiên nhíu mày:
- Lại một hòa thượng nữa đã chết hả?
- Grừ. . .
Cổ họng của Cổ Thi giật giật, phát ra tiếng gào như bị đè nén. Con ngươi màu xanh lục hơi chuyển động, tỏa ra sát khí nhàn nhạt.
Sắc mặt Lâm Lang Nguyệt ngưng trọng lại, trường kiếm trong tay tạo ra một luồng ánh sáng trắng, trong mật thất bỗng xuất hiện một tầng băng lạnh. Chi chít những mảnh băng ngưng kết giữa không trung và rít gào phóng tới chỗ Cổ Thi.
Ầm ầm ầm!
Tiếng va chạm dày đặc tựa như nhịp trống, nhưng chỉ làm cho Cổ Thi lui về phía sau mấy bước, cũng không tạo ra được sát thương về mặt thể chất nào cả
- Graoo!
Cổ Thi tựa như đã bị chọc giận, bỗng nhiên đánh một quyền về hướng Lâm Lang Nguyệt.
- Thiên Xu đạo pháp, Phong Ma thủ ngục!
Lâm Lang Nguyệt hét lên một tiếng, một luồng ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, mấy sợi xích sắt được tạo thành từ những luồng ánh sáng bao quanh và khóa chặt Cổ Thi lại, mặc kệ nó có giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát ra được. Chỗ xích sắt tiếp xúc với Cổ Thi, toát ra nhiều làn khói xanh, dường như có lực lượng nào đó đang thiêu đốt nó.
Cùng lúc đó, các loại đạo pháp oanh kích như mưa, trong mật thất bỗng xuất hiện sự xao động mạnh mẽ của linh lực, mà Cổ Thi thì chỉ có thể phát ra tiếng gào thét phẫn nộ.
Trong lúc nhất thời, Lâm Lang Nguyệt đã chiếm được ưu thế.
Nàng ta vốn rất mạnh, là đệ nhất thiên kiêu của Hạo Thổ, là người kế nhiệm Dịch Thanh Lam, là thiên tài có thiên phú cao nhất ở Thiên Xu Viện. Chỉ là nàng ra cứ luôn so sánh với Lý Nhiên nên mới tỏ ra có vẻ thua kém hơn rất nhiều.
Lúc này, Lý Nhiên cũng không nhúng tay vào mà là đang cảm nhận tung tích của Vương Dã.
Nhưng một chút khí tức cũng không cảm nhận được, cứ như đã biến mất rồi vậy.
- Lạ thật, chạy đi đâu rồi?
Dường như Lý Nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn về phía Cổ Thi nghìn năm đang bị đánh kia.
- Chẳng lẽ…
- Gràoo!
Tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên làm rợn hết gai ốc. Chỉ thấy làn da của Cổ Thi dần dần trở nên tái nhợt, lông trên cơ thể mốc meo của nó dần dài ra.
Rầm!
Sợi xích đang trói nó bị đứt đoạn. Thân thể Lâm Lang Nguyệt bỗng trở nên mềm nhũn, dường như cả người nàng ta đều đã bị hút hết linh lực rồi, đến một tiểu pháp nhỏ cũng không thi triển ra được. Trong lòng nàng ta bỗng giật thót:
- Không xong rồi, nơi này đã bị tai hoạ làm ô nhiễm, đã có cấm pháp rồi!
Cổ Thi đánh một quyền về phía nàng ta, quyền kính ác liệt không gì sánh được ngay lập tức nổ vang trong không khí.
Bảo kiếm hộ thân của Lâm Lang Nguyên tự động lao tới chém vào cổ tay nó.
Ầm!
Một tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên giòn giã, bảo kiếm bị đẩy văng ra ngoài mà lại không thể cản phá được nắm đấm của Cổ Thi.
Soạt!
Lý Nhiên xuất hiện che trước người nàng ta, một tay chặn nắm đấm lại.
- Thi thể phải có dáng vẻ của thi thể! Đừng có gây phiền phức cho người sống!
Cả người hắn tràn ngập huyết khí, một quyền đánh bay Cổ Thi ra ngoài. Thân hình Cổ Thi xoay vòng trên không trung, vừa hạ xuống là lại lao tới chỗ hắn ngay lập tức.
Rầm rầm rầm!
Một người một xác điên cuồng đánh nhau, hai thân hình phóng vụt đi trong mật thất, nếu không phải nơi đây từng được củng cố bởi bí pháp thì sợ rằng đã sớm bị phá tan tành rồi.
Ầm!
Lý Nhiên đè đầu Cổ Thi lại, vung một quyền đập lõm mặt nó. Cổ Thi gào thét một tiếng, nhưng động tác không hề dừng lại mà đá bay hắn ra ngoài. Lý Nhiên xoay người rơi xuống đất, sắc mặt trắng bệch. Con Cổ Thi này khó xơi hơn ngoài dự liệu. Nhục thân có cường độ cực cao, lực lượng cũng rất mạnh, không hề thua kém gì so với việc thức tỉnh huyết mạch cả.
Quan trọng là nó còn phát ra một luồng tà khí lạnh lẽo làm cho khí huyết của hắn bị ngưng trệ một chút, cũng không cử động được nữa.
Tay phải Lý Nhiên run lên, Vân Linh Thương đã xuất hiện ở trong tay. Mặc dù không có cách nào sử dụng được linh lực nhưng chính nó cũng đã là một vũ khí vô cùng sắc bén rồi.
Một người một xác lại đấu với nhau lần nữa.
Lý Nhiên nắm bắt được cơ hội, ngân thương như dải lụa đảo qua và trực tiếp chặt đứt cánh tay phải của Cổ Thi.
- Grào!
Cổ Thi tức giận gào thét, tử khí đen đặc ở miệng vết thương mau chóng biến mất. Tử khí ngưng tụ lại thành một cây trường đao đen kịt, thay thế cánh tay phải của nó, trên đó có hàn khí lạnh lẽo như băng đá quấn quýt và chém về phía hắn.
- Được lắm, cái thứ chết tiệt này còn tiến hoá nữa!
Lý Nhiên cảm thấy cứ đánh như vậy cũng không phải là cách tốt. Nhưng lúc này hắn cũng bị cấm pháp, cho dù có tài giỏi tới mấy cũng vô dụng thôi.
Đúng lúc này, hắn bỗng chú ý tới cái thứ bị vỡ tan tành ở một bên, có một viên hạt châu toả ra kim quang nhàn nhạt.
Lại thêm áo cà sa trên người Cổ Thi, hắn bỗng nghĩ tới điều gì đó.
Rầm!
Lý Nhiên dùng một thương đánh bay cổ thi ra ngoài, thân mình nhanh như chớp vọt tới chỗ đó rồi nhặt hạt châu màu vàng óng nọ lên.
. . .
- Quả nhiên ta đoán không sai, là Phật Cốt!
Kình lực xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, trực tiếp nghiền nát Phật Cốt, Phật Lực mênh mông ngay lập tức mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể hắn.
- Có thứ Phật Lực này là đủ rồi!
Lý Nhiên ngồi khoanh chân ở giữa không trung, ngón cái với ngón trỏ bắt đầu tạo hình thành pháp ấn xoay tròn. Phật quang sáng lạn bỗng xuất hiện tựa như ánh mặt trời chói chang xua tan tử phí xung quanh.
Hắn rũ mắt xuống, hai mắt hơi khép lại, đằng sau lại hiện lên một toà Nộ Mục Kim Cương. Cổ Thi dường như hiểu ra cái gì đó mà bỗng gào thét điên cuồng rồi nhào tới chỗ hắn.
Thế nhưng đã muộn rồi.
Lý Nhiên bỗng mở hai mắt ra, kim quang loé lên trong mắt hắn:
- Grao!
Hắn cất tiếng gầm lên, quát tháo lôi âm!
Kim Cương phía sau lên tiếng đáp lại hắn rồi bắt đầu hành động, kiếm quang kim sắc trong tay đánh xuống một cách hung hãn.
Ầm!
Cổ Thi đang gào thét bị chém ngang, thạch bích cứng rắn xuất hiện mấy khe rãnh dài mấy thước. Toàn bộ một sơn thể đều rung động kịch liệt. Một nhát chém này đã làm mọi thứ chấn động.
Ngay lúc ấy, Phật Cốt trở nên tối dần, hoá thành bột phấn rồi biến mất, Phật Lực bên trong đó cũng đã bị dùng hết hoàn toàn rồi.
Lý Nhiên rơi trên mặt đất, mắt nhìn về phía Cổ Thi.
Chỉ thấy ở phần eo bị chém làm hai của nó có một lượng lớn tử khí màu đen đang toát ra, màu xanh đen trên người dần biến mất. Mà cặp mắt màu xanh lục nọ bỗng trở nên rõ ràng, lại còn nháy mắt một cái.
- Hử?
Lý Nhiên nhướn mày:
- Vậy mà không chết?
Hắn xốc Vân Linh lên, nhắm vào đầu nó rồi chuẩn bị tiễn nó đi.
- Đợi, đợi đã. . .
Cổ Thi thế mà lại mở miệng nói chuyện!