- Lý Nhiên, ngươi không sao chứ?
Lâm Lang Nguyệt thấy hắn mãi mà không lên tiếng, cứ tưởng hắn đã bị nội thương gì rồi cơ.
Lý Nhiên hoàn hồn lại, lắc đầu nói.
- Không sao.
Hắn nhìn tứ phía, hỏi dò.
- Bạch Tương Dạ đâu?
Lâm Lang Nguyệt cúi đầu xuống, nàng ta có hơi ngại.
- Hắn ta chạy rồi, ta đã mất quá nhiều linh lực, bây giờ vẫn chưa khôi phuc lại, không giữ được hắn ta.
Bạch Tương Dạ rất mạnh.
Cho dù là khi nàng ta đang ở trạng thái mạnh nhất thì cũng chưa chắc đã giữ chân được đối phương.
Ban nãy hai người họ nhìn thì có vẻ hòa thuận nhưng thực ra Lâm Lang Nguyệt vẫn luôn đề phòng hắn ta để tránh hắn ta âm thầm ra tay với Lý Nhiên.
- Không sao cả.
Lý Nhiên nói, không quan tâm lắm.
- Bạch Tương Dạ không phải một người đáng gờm, phải giải quyết triệt để Vương Dã đã.
- Vương Dã?
Lâm Lang Nguyệt ngơ ra.
- Ý ngươi là hắn ta vẫn còn sống sao?
Lý Nhiên gật đầu.
- Tuy rằng cơ thể hắn ta đã tan biến rồi nhưng thần hồn thì vẫn chưa.
Hắn dùng Kim Quang Chú để phá vỡ cơ thể của hắn ta, thế nhưng trước khi đối phương bị hủy diệt thì đã để thần hồn rời khỏi cơ thể rồi.
Phân Thần dù sao cũng là Phân Thần.
Đến mức này rồi, thần hồn đã có sự biến đổi về chất, có thể sống tách biệt khỏi cơ thể rất lâu.
Hắn ta không có năng lực giết chóc gì cả, thế nhưng khả năng sinh tồn thì lại mạnh mẽ vô cùng.
Lâm Lang Nguyệt cau mày nói.
- Vậy thì phiền phức rồi, Thập Vạn Đại Sơn rộng lớn như vậy, phải đi tìm ở đâu được đây chứ.
Lý Nhiên chỉ tay về phía thác nước.
- Không cần tìm đâu, hắn ta ở kia kìa.
- Hả?
Thác nước mạnh chảy từ trên đỉnh núi xuống, tụ lại ở đầm nước bên dưới, âm thanh đó lớn đến mức đau cả tai.
Những giọt nước bắn ra nhỏ bé như những hạt bụi vậy, chúng tạo nên làn sương mông lung tron không khí.
Hai người họ bay lơ lửng bên ngoài thác nước.
Lâm Lang Nguyệt nhìn thác nước trước mắt, thắc mắc nói.
- Ý ngươi là Vương Dã trốn đằng sau thác nước này?
Lý Nhiên gật đầu nói.
- Nói một cách chính xác thì là ngọn núi đằng sau thác nước này.
Thần hồn của hắn đã được làn khói đen làm mạnh lên rồi lại được phóng đại thông qua tiểu nhân trong đan điền, cảm giác đó không sai được đâu.
Khí tức của Vương Dã ở đâu đó trong hang núi đằng sau thác nước này.
- Xem là biết thôi.
Hai người họ nhảy vào trong thác nước, trước mặt quả nhiên là một chiếc hang động. Trong hang núi đó có một chiếc cửa bằng đá rất dày, rất nặng.
Lúc này cánh cửa đá được mở ra, đằng sau cửa có một con đường nhỏ rất u tối, nhìn không thấy đáy luôn.
Dường như nó dẫn thẳng vào sâu trong núi.
Xem ra chắc Vương Dã trốn ở trong này.
Lúc này, Lâm Lang Nguyệt nói.
- Như Bạch Tương Dạ nói thì Vương Dã đang luyện hóa một con rối ở đây, mọi hiện tượng lạ trong Thập Vạn Đại Sơn cũng đều do hắn ta cả.
- Thi...
Lý Nhiên hơi cau mày.
Có thể tạo ra những hiện tượng thiên nhiên dị thường, hình thành một cơn thủy triều lớn như vậy, sợ là Vương Dã đang muốn làm gì đó rất lớn.
Bên trong hang động này cụ thể là gì thì không nói trước được.
Lâm Lang Nguyệt nói.
- Nơi này đâu đâu cũng là sự kỳ dị, nếu đường đột thì sợ là sẽ mắc bẫy đấy.
Lý Nhiên lắc đầu nói.
- Cho dù có mắc bẫy thì cũng phải vào.
Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi là nó lại lên thôi.
Mối thù giữa hắn và Vương Dã là mối thù không chết thì không hết, nếu như không thể giết triệt để thì sợ sau này nó sẽ trở thành tai họa. Lý Nhiên không quan tâm đâu, thế nhưng nhỡ đâu mục tiêu của đối phương là Nhạc Kiếm Ly thì sao?
Bây giờ nàng ta là Kim Đan, hậu quả khi bị các cao thủ Phân Thần nhắm trúng thì hậu quả đáng sợ lắm đấy.
Hôm nay bắt buộc phải giết triệt để Vương Dã.
Lâm Lang Nguyệt hiểu ý của hắn nên gật đầu, nói.
- Được, vậy ta đi vào cùng ngươi.
Tuy rằng thực lực của nàng ta không bằng Lý Nhiên nhưng có thêm một người giúp đỡ thì phần thắng sẽ lớn hơn một chút.
Lý Nhiên nhìn nàng ta với ánh mắt rất kiên định, hắn cũng không từ chối.
- Để hồi lại sức trước đã.
Trạng thái của bọn họ bây giờ không được tốt lắm.
Hai người họ uống đan dược rồi ngồi luôn tại chỗ, bắt đầu tập trung suy nghĩ.
Khoảng nửa canh giờ sau, hai người họ lần lượt mở mắt ra, sự lưu động trong ánh mắt đã đạt được đến đỉnh cao.
- Đi thôi.
Họ không hề do dự, xông thằng vào bên trong hang núi.
- Đáng ghét quá.
- Hắn chỉ là Nguyên Anh thôi mà, thần hồn của hắn còn chưa biến đổi, sao mà phát hiện ra vị trí của ta được?
Bóng người Vương Dã nhạt dần, hắn ta sốt ruột bay đi bay lại, cảm nhận được hai người Lý Nhiên đã đi vào bên trong hang động, chẳng khác gì kiến bò trên lửa cả.
- Rõ ràng chỉ cần thêm vài ngày nữa thôi, khi Thi Quỳ của ta được luyện thành, nơi nào trong thiên hạ ta cũng có thể đặt chân đến được.
- Đáng hận, đáng hận quá.
- Bây giờ ta vẫn chưa sử dụng được thi thể cổ đó, phải làm thế nào đây.
Vương Dã bây giờ đang rất yếu đuối, sợ là Lý Nhiên sẽ bóp chết hắn chri trong một nốt nhạc.
Cảm nhận được khoảng cách với hai người họ ngày càng được rút ngắn, hắn ta nhìn về phía bên cạnh, có hai chiếc chum màu đen.
Vẻ kiên quyết thoáng hiện lên trong mắt hắn ta.
- Chỉ có thể liều một phen thôi.
Vương Dã cố sử dụng lượng sức mạnh cuối cùng, đâm thật mạnh vào cái chum đấy.
Chiếc chum màu đen bị rung một chút, sau đó thì lại bình thường trở lại. Hai người Lý Nhiên đi vào trong hang động, xung quanh tự dưng trở nên rất u ám.
Trước mắt là một bậc thang xoay tròn được làm bằng đá, không có một đường liên kết nào giữa chúng, hình như chúng được đúc thẳng ra từ trong núi vậy.
Nơi này không có đèn đóm gì cả, thế nhưng nó không tối đen, bức tường có ánh sáng, chiếu sáng cả nơi đó.
Bọn họ đi thẳng xuống dưới.
Chiếc cầu thang đá này rất dài, phải mất rất lâu để đi đến tận cùng, đó là một căn phòng trống rỗng.
Thay vì nói đó là một căn phòng thì nó giống một căn mật thất hơn, tứ phía đều là nham thạch có ánh xanh. Ngoài ra thì không còn gì nữa cả.
Lý Nhiên cau mày lại, hắn đã cảm nhận được khí tức của Vương Dã rồi.
- Kỳ lạ...
Lúc này, Lâm Lang Nguyệt nói.
- Lý Nhiên, bên trong những vách tường này đều là rỗng cả.
Lý Nhiên nghe vậy thì đi đến, hắn đưa tay ra gõ gõ vào tường, quả nhiên, đó là tiếng khi gõ vào đồ rỗng.
Xem ra đằng sau có một không gian trống.
Hắn mới chuẩn bị phá vỡ bức tường bằng cách bạo lực thì căn mật thất đã rung lên.
- Đùng.
Bức tường đá phía trước tự dưng sụp để, để lộ ra một lỗ hổng rất lớn.
Mùi của sự ô uế, chết chóc lan ra, nhiệt dộ trong mật thất giáng xuống đến cực độ, đến cả tóc trên đầu họ cũng bị phủ bởi một lớp sương trắng. Lâm Lang Nguyệt đưa tay ra, chỉ về phía trước.
- Lý Nhiên, ngươi xem đó là gì kìa.
Lý Nhiên nhìn qua đó, chỉ thấy sau khi bức tường đá bị phá vỡ, mùi của sự ô uế tỏa ra từ bên trong hai chiếc chum đang được úp lên nhau.
- Bùm.
Một tiếng vang truyền đến, chiếc chum rung lắc một chút rồi bị nổ tung ra.
Một bóng người tối đen đứng lên, trong ánh mắt đó có ánh sáng xanh thấp thoáng, im lặng nhìn hắn.
Lâm Lang Nguyệt lấy pháp khí ra, cứ như vào trận vậy.
- Không đúng, khí tức này không giống Vương Dã.
Lý Nhiên cau mày.
Đúng lúc này, trong đầu hắn tinh một tiếng, tiếng thông báo có nhiệm vụ vang lên.
[Nhiệm vụ kết thúc.]
[Cỗ thi thể ngàn năm đã được sống lại, đó là điềm đại hung, sợ là sinh linh sẽ đồ thán, mong túc chủ hãy siêu độ cho nó một cách triệt để.]
- Cỗ thi thể ngàn năm?
Lý Nhiên ngơ người ra.